Khi Cố Nghi dẫn theo người hầu mang theo đủ thứ đồ ăn vặt và đồ đạc linh tinh từ con phố dài của quận Thương trở về thì đã qua giờ Thân, ánh nắng nơi chân trời cũng dần yếu đi, chỉ còn lại chút ánh sáng lơ lửng ở phía Tây.
Trước khi mặt trời lặn, cô vội vã quay trở lại thuyền gỗ. Lúc bước vào phòng khách thì thấy một người đàn ông xa lạ đứng giữa phòng. Người này lưng gù, tóc bạc nửa đầu, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng không phải do tuổi tác mà dường như là kết quả của cuộc đời phong trần.
Cố Nghi không tháo mũ che mặt, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Diễn đang ngồi.
Hắn đang cau mày nhìn người đàn ông xa lạ kia, được Cao Quý công công nhắc nhở mới chú ý đến sự xuất hiện của Cố Nghi.
Triệu Uyển ngồi bên cạnh hắn cũng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Cố Nghi khẽ gọi: “Công tử.”
Tiêu Diễn mỉm cười với cô rồi nói: “Hôm nay nàng ra ngoài chắc đã mệt, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Nghi gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng khách, đi vào hành lang phía sau.
Quả nhiên, người của nhà họ Triệu đã xuất hiện. Người đó là Triệu Cửu, một đầy tớ cũ của Triệu Kiệt, năm xưa đã nhân lúc hỗn loạn đã trốn thoát khỏi phủ Thiếu Sư và ẩn náu ở quận Thương. Bây giờ khi gặp lại Triệu Uyển, ông ta mới xuất đầu lộ diện.
Diễn biến cốt truyện vẫn đang diễn ra.
Trong phòng khách, sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch khi nghe Triệu Cửu kể lại về vụ tấn công của bọn cướp vào phủ Thiếu Sư đêm hôm đó.
Cô ấy nghe kể mà trong lòng run rẩy, cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Nhưng tại sao năm đó ai cũng nói phụ thân ta đột ngột qua đời, phủ Thiếu Sư đã chết nhiều người như vậy, sao không ai điều tra, không ai hỏi đến?”
Gương mặt Triệu Cửu đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ lắc đầu đáp: “Nô tài không biết. Nô tài chỉ nhớ bọn cướp ra tay tàn nhẫn, mỗi nhát dao đều chí mạng. Giữa đêm khuya, cả phủ Thiếu Sư đang ngủ say, hầu hết mọi người đều chết trong im lặng. Nô tài… nửa đêm dậy đi vệ sinh, may mắn trốn được qua lỗ chó ở hậu viện, mới giữ lại được cái mạng này.”
Ông ta nhìn về phía Triệu Uyển, vẻ mặt đầy bi thương: “Nô tài cũng từng muốn báo quan, nhưng không biết tìm ai giúp đỡ, bất đắc dĩ mới phải trốn tránh bao năm nay. Hôm nay gặp được tiểu thư, cuối cùng mới có cơ hội…”
Triệu Uyển cắn chặt môi, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiêu Diễn: “Bệ hạ… Nếu những lời người này nói là thật, vụ án năm đó của phủ Thiếu Sư chắc chắn có điều khuất tất, không phải như lời đồn đại là do bệnh đột tử…” Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy cúi lạy: “Thần thiếp cầu xin bệ hạ hãy làm chủ cho Triệu Kiệt, làm chủ cho nhà họ Triệu, xin bệ hạ hãy điều tra lại vụ án này.”
Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Cửu rồi nói: “Người đâu, đưa hắn ta xuống khoang thuyền làm việc tạp vụ, canh giữ cẩn thận, chờ về kinh sẽ thẩm vấn kỹ lưỡng.”
Triệu Uyển bước lên một bước: “Bệ hạ…”
Triệu Cửu vội vàng dập đầu: “Lời của nô tài hoàn toàn là sự thật, mong bệ hạ minh xét.”
Tiêu Diễn khẽ nở nụ cười, chỉ nói: “Là thật hay giả, về kinh rồi nói sau.”
*
Sau đó thuyền chỉ dừng lại ở quận Thương hai ngày rồi tiếp tục xuôi về phía Nam.
Càng tiến gần Thanh Châu, thuyền càng giống như một chiếc lá nhỏ trôi trên dòng nước xiết.
Những con thuyền buôn bán qua lại trước đó giờ đây thưa thớt, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Đường sông phía trước đã bị phong tỏa, Thanh Châu không thể vào cũng không thể ra, đa số các thương nhân đều phải đổi sang đường bộ.
Dòng nước nhấp nhô, mặt trời mọc rồi lặn nhiều lần, Phủ Thanh Châu đã gần kề.
Đêm đến, Cố Nghi nằm trên giường, căng thẳng đến mức không thể ngủ được.
Tai cô chỉ nghe thấy tiếng gió sông thổi va vào cửa sổ bằng gỗ, tiếng sóng vỗ vào thân thuyền, từng đợt sóng cuộn trào vang vọng bên tai.
Cô nằm đó, mắt mở to, không dám ngủ.
Tiêu Diễn nằm ngay bên cạnh cô, hô hấp nhẹ nhàng, như thể đã ngủ say.
Cố Nghi nhìn vào gương mặt nghiêng của hắn, thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt hắn.
Cả chặng đường thuyền chạy nhanh và gấp gáp. Trên bầu trời, bầy chim ưng liên tục bay vòng mang theo những công văn khẩn.
Ở doanh trại Đăng Châu hẳn có chuyện gì đó xảy ra, Tiêu Diễn cũng ngủ không ngon.
Cố Nghi nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ chờ đợi. Cô biết rõ rằng con đường phía trước rất nguy hiểm, nhưng cô không thể nói một lời nào. Nếu nói ra thì cốt truyện sẽ thay đổi, không chỉ cô mà ngay cả Tiêu Diễn cũng có thể phải chết.
Hào quang nhân vật chính như thế này, phần lớn không thể lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện, nhưng cô biết rõ mình đang ở trong vở kịch này và không thể thoát ra được.
Cố Nghi chớp mắt, chăm chú nhìn Tiêu Diễn. Cô tham lam ngắm nhìn hắn, trong lòng thầm nhủ, người trước mắt đã không còn là Tiêu Chó của cô nữa. Tiêu Diễn từng chơi trò chơi cùng cô, cùng thả đèn trời, đưa cô lên Tây Sơn ngắm tuyết đã không còn nữa rồi.
Khi cô vừa dằn lòng lại thì nghe thấy ngoài phòng vang lên vài tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng thở của con người dần trở nên rõ ràng.
Đến rồi!
Tim Cố Nghi đập nhanh hơn một nhịp, ngay lúc đó, Tiêu Diễn bất ngờ mở mắt ra, xoay người bịt miệng cô lại.
Hắn ghé tai nói nhỏ: “Nàng cứ trốn ở đây, đừng đi đâu cả. Đã có ám vệ bảo vệ nàng.”
Hắn lại nhấn mạnh: “Đừng đi đâu cả.”
Cố Nghi nhìn vào mắt Tiêu Diễn, đôi mắt hắn trong bóng đêm lạnh lẽo như một con thú đang nằm chờ cơ hội. Cô không dám lên tiếng, chỉ nhanh chóng gật đầu.
Tiêu Diễn thả tay ra, liếc nhìn nàng một lần nữa rồi đứng dậy, rút thanh kiếm dài để cạnh giường ra. Ánh kiếm lóe sáng, Cố Nghi khẽ nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng cửa khẽ mở.
Tiêu Diễn đã biến mất.
Hai bóng đen nhanh chóng lướt vào phòng, đóng cửa lại và cúi đầu trước Cố Nghi: “Phu nhân.”
Cố Nghi chỉ khẽ gật đầu rồi lấy bộ giáp mềm bằng vàng trên giường, mặc bên ngoài áo lót và buộc chặt lại, sau đó khoác thêm áo dài bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, đèn lửa sáng rực, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt. Bóng người lắc lư, lờ mờ in lên cửa sổ.
“Phụt!” Một tiếng động nhẹ vang lên.
Trên cửa sổ lập tức xuất hiện những vệt máu đỏ thẫm.
Ai đó đã chết bên ngoài, mùi máu tanh thấm qua từng kẽ hở.
Cố Nghi ngồi trên giường, tim đập như trống, mỗi nhịp đập lại nhanh hơn nhịp trước. Cô nắm chặt tấm chăn, trong lòng nóng như lửa đốt, khó chịu vô cùng.
Hai ám vệ đứng yên lặng trong phòng, thanh kiếm dài bên hông đã rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm sắc lạnh.
Cố Nghi trở mình, không biết đã qua bao lâu, bỗng nghe thấy ngoài cửa vài tiếng nước “bõm bõm” vang lên rất lớn, như thể có người rơi xuống sông.
Cô bật dậy, nín thở chờ đợi.
Sau một lúc khá lâu, cuối cùng bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của Cao Quý công công: “Phu nhân không sao chứ?”
Ám vệ cầm kiếm, mở cửa ra.
Cố Nghi thấy bên ngoài quả nhiên là Cao Quý công công thì thả lỏng vai, thở ra một hơi dài. Cao Quý công công lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, nhưng đêm nay lại chỉ khoác tạm một chiếc áo choàng ngoài, tóc xõa xuống, bước vào với vẻ như trút được gánh nặng, nói: “Bọn cướp đã bị tiêu diệt, phu nhân yên tâm.”
Cố Nghi vội hỏi: “Công tử thế nào rồi?”
Cao Quý công công mỉm cười: “Phu nhân yên tâm, công tử không sao.”
“Công tử đâu rồi?” Cố Nghi vội vàng đi giày da vào, định bước ra ngoài.
Cao Quý công công chần chừ một lúc rồi nói: “Công tử đang ở phòng khách, Uyển phu nhân bị thương, công tử đang cho người đi mời thái y trên thuyền tới xem xét vết thương…”
Cố Nghi thoáng ngừng bước rồi đi về phía phòng khách.
Trên sàn gỗ hành lang vẫn còn những vệt máu trơn trượt, dưới ánh đèn lờ mờ, chúng ngoằn ngoèo như những con rắn.
Cô không khỏi đi nhanh hơn.
Khi đến phòng khách, cô thấy Tiêu Diễn đang bế Triệu Uyển vội vàng băng qua hành lang, phía sau là hai vị thái y.
Mắt Triệu Uyển nhắm chặt, vai phải của cô ấy đang cắm một con dao ngắn, vệt máu đỏ tươi chảy dọc cánh tay, nhỏ từng giọt xuống đất.
Tiêu Diễn liếc nhìn Cố Nghi, dừng bước một lát rồi nói: “Triệu Uyển bị thương, cần quay về phòng để rút con dao ra rồi để thái y xem vết thương.”
Cố Nghi sững sờ gật đầu: “Cô ấy… không sao chứ?”
Tiêu Diễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền cau mày lại, hắn định nói gì đó nhưng Triệu Uyển trong lòng hắn khẽ rên lên vì đau đớn.
“Nàng về phòng trước đi.”
Tiêu Diễn bế Triệu Uyển lướt qua Cố Nghi, bước nhanh về phía trước.
Cao Quý công công nhìn thấy cảnh đó liền tiến lên vài bước, đứng cạnh Cố Nghi, khuyên: “Phu nhân nên về phòng trước đi… Đêm nay quả thực rất nguy hiểm, may nhờ có Uyển phu nhân đỡ giúp công tử một nhát dao, nếu không thì người bị thương đêm nay có lẽ là công tử rồi…”
Ông ta quan sát sắc mặt Cố Nghi, thầm thở dài rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Công tử trước giờ luôn ân oán, rõ ràng đêm nay đi thăm Uyển phu nhân cũng là lẽ thường tình, phu nhân… nên về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Nghi im lặng một lúc rồi hỏi: “Tất cả bọn cướp đều đã bị bắt hết chưa?”
Cao Quý công công giật mình, ngừng lại một lúc rồi đáp: “Chỉ có một vài tên may mắn trốn được bằng đường sông, nhưng dòng nước ở đây rất xiết, phía trước lại có thuyền của doanh trại Đăng Châu chặn lại, bọn chúng không chạy xa được đâu.”
Cố Nghi khẽ gật đầu rồi xoay người trở về phòng.
Thuyền tiếp tục đi nhanh suốt đêm. Khi trời sáng, đã đến ngay bên ngoài doanh trại Đăng Châu đối diện với Thanh Châu bên kia sông.
Cả đoàn người xuống thuyền, tiến thẳng về doanh trại Đăng Châu.
Cố Nghi được dẫn vào một chiếc lều rộng rãi với màu nâu nhạt, tuy đơn sơ nhưng bên trong có đủ giường và bàn gỗ.
Đa Lạc nhanh nhẹn tháo hành lý rồi hỏi: “Phu nhân có muốn tắm không ạ? Để nô tì đi lấy ít nước nóng. Phu nhân suốt đêm qua không ngủ, giờ tắm một chút cũng sẽ giảm bớt mệt mỏi. Nếu mệt quá thì phu nhân có thể chợp mắt một lát…”
Cố Nghi gật đầu đồng ý: “Đi đi, nhân tiện hỏi thăm tình hình của Uyển phu nhân.”
Đa Lạc vốn còn nhỏ, chưa biết cách che giấu cảm xúc, nghe vậy thì mặt ngơ ra, một lúc sau mới đáp “Vâng” một tiếng.
Nói xong, cô ấy ủ rũ bước ra ngoài lều, khẽ vỗ vào mặt mình.
“Ngốc thật!”
Cô ấy nên giữ nụ cười trên mặt, như vậy Quý nhân mới thấy vui vẻ hơn. Nghe nói đêm qua bệ hạ đã thức suốt đêm chăm sóc Uyển phu nhân, trong lòng Quý nhân chắc chắn đang không vui. Cô ấy phải học cách khéo léo như chị Đào Giáp đã dạy.
Sau khi tự kiểm điểm, Đa Lạc liền đến phòng bếp để lấy nước nóng. Trong lúc chờ đợi, cô ấy tranh thủ ghé thăm lều của Uyển phu nhân. Trong lều chỉ có Tố Tuyết đang hầu hạ, Uyển phu nhân đã uống thuốc và đang ngủ. Đa Lạc nhìn kỹ một lúc, thấy sắc mặt Uyển phu nhân hơi nhợt nhạt nhưng không có gì quá nghiêm trọng. Cô ấy trò chuyện đôi câu với Tố Tuyết rồi vội vã đi lấy nước nóng.
*
Trong doanh trại trung quân, Tiêu Diễn vừa cởi chiếc áo bên trong dính đầy vết máu ra. Cao Quý công công lúc này mới thấy cánh tay phải của hắn có một vết thương dài chừng nửa bàn tay, máu đã khô lại. Ông ta kinh hãi cầm khăn tay, thốt lên: “Bệ hạ bị thương rồi sao?”
Tiêu Diễn cầm lấy khăn ướt từ tay ông ta, lau qua vết thương, cúi đầu nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng phải làm lớn chuyện.”
Cao Quý công công vội vàng lấy thuốc và băng gạc từ trong hòm ra, nói: “Bệ hạ nên băng bó lại, tuy là vết thương nhỏ nhưng nếu không xử lý kỹ thì có thể trở nên nặng hơn. Ở ngoài thế này rất bất tiện.”
Tiêu Diễn gật đầu, sau khi thoa thuốc, xong, hắn để mặc Cao Quý băng lại vết thương.
Thị vệ canh giữ bên ngoài trướng lớn cất cao giọng báo cáo: “Tướng quân Tề Uy cầu kiến.”
Tiêu Diễn chậm rãi mặc lại áo choàng rồi nói: “Truyền vào.”
Tề Uy bước vào, chắp tay cúi chào: “Mạt tướng bái kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn ngồi trên ghế giữa lều, mỉm cười: “Đã lâu không gặp Tề ttướng quân, tướng quân vẫn không thay đổi.”
Tề Uy cười đáp: “Bệ hạ quá lời, mạt tướng đã già rồi, sức lực không còn như trước, cả đời múa đao luyện kiếm, giờ đây cũng bắt đầu thấy không còn được như trước nữa rồi.”
Tề Uy đã hơn bốn mươi, dáng người cao to, thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung, nhưng trông vẫn khỏe mạnh không có chút dấu hiệu già nua.
Tiêu Diễn lại cười: “Tề tướng quân có gặp Tề Sấm không? Chuyến Nam tuần lần này, Tề Sấm đã xin đi theo, hẳn là muốn nhân cơ hội này gặp lại tướng quân.”
Tề Uy thu lại nụ cười, cúi đầu đáp: “Đại ân của bệ hạ, trong lòng mạt tướng luôn khắc sâu. Tề Sấm thân mang trọng trách, an nguy của bệ hạ là việc quốc gia, không thể tự ý rời khỏi vị trí. Mạt tướng gặp hay không gặp cũng không quan trọng.”
Lúc này Tiêu Diễn mới nói: “Tề tướng quân ngồi đi.”
Tề Uy ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi vào tấm bản đồ đang trải trên bàn, là một bản đồ đường sông quen thuộc, ghi lại lộ trình sông Lạc chảy qua Thanh Châu, thông ra khắp nơi.
Tiêu Diễn nhận thấy ánh mắt của ông ta, chậm rãi hỏi: “Tề tướng quân có nắm chắc không?”
Tề Uy suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Mạt tướng và Vu tướng quân đã bàn bạc mấy ngày trước, nếu hai quân phối hợp, kế hoạch này có thể thành công.”
“Tốt lắm.” Tiêu Diễn lại cười, nói: “Quân lính mà Trịnh Tuy huy động đều là do lợi ích thúc đẩy, chẳng hề có lòng trung thành. Chỉ cần Trịnh Tuy chết thì quân của hắn ta sẽ tan như cát bụi. Nếu Tề tướng quân có thể lấy được đầu Trịnh Tuy, trẫm… sẽ cho phép tướng quân cởi bỏ áo giáp.”
Cổ họng Tề Uy nghẹn lại, cúi đầu nói: “Mạt tướng lĩnh chỉ.”
Sau khi Tề Uy rời đi, Cao Quý công công mang một bát thuốc đến, nói: “Bệ hạ có thương tích trên người, tốt nhất nên uống một bát thuốc an thần rồi nghỉ ngơi một lát.”
Tiêu Diễn uống một hơi cạn sạch bát thuốc rồi hỏi: “Cố Nghi hiện đang ở đâu?”
Cao Quý công công mỉm cười đáp: “Lều của Cố Quý nhân cách đây không xa, bệ hạ muốn qua thăm sao?”
Tiêu Diễn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Cao Quý công công nhanh chóng đi trước dẫn đường.