Đại doanh Đăng Châu vốn dĩ đóng quân 50.000 người, sau khi Vu Đại dẫn quân Nam tiến, lại tăng thêm 30.000 người.
Doanh trại này là nơi trung quân đóng quân, với 5.000 người cắm quân tại đây, trên bãi cỏ dày đặc những lều trại quét sơn dầu.
Đa Lạc đứng canh ngoài lều, thấy có người đến liền cúi mình hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn nhẹ nhàng nâng tay vén màn lều lên, bên tai nghe thấy Đa Lạc vội vàng nói nhỏ: “Quý nhân đêm qua cả đêm không ngủ, mới vừa tắm xong, người hơi mệt nên hiện tại đang ngủ say ạ.”
Tiêu Diễn khẽ gật đầu, bước chậm rãi vào trong lều.
Khi màn lều buông xuống, bên trong lều da bò không thắp đèn, ánh sáng lờ mờ.
Tiêu Diễn đi từng bước nhẹ nhàng, toàn thân lúc này mới cảm thấy thả lỏng, mới nhận ra cánh tay phải đau âm ỉ.
Đêm qua, Bác Cổ bất ngờ tập kích từ phía sau, khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người lao đến. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhầm tưởng người đó là Cố Nghi. Khi ấy, hắn cảm thấy hô hấp như ngừng lại, trong cơn mơ hồ, người đang giao đấu với hắn bất ngờ chém một nhát, cắt vào cánh tay hắn. Cơn đau khiến hắn bừng tỉnh, mới phát hiện ra bóng người đó là Triệu Uyển, không phải Cố Nghi.
May mà không phải Cố Nghi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diễn bỗng dừng lại, cảm giác lạnh lẽo bất chợt lan khắp sống lưng. Hắn ngước mắt nhìn về phía người nằm trên giường, người đó đang nằm dưới tấm chăn bông, mái tóc dài xõa xuống gối, im lặng nằm đó ngủ.
Trong lòng Tiêu Diễn dấy lên một cảm giác kỳ lạ, hắn tiến hai bước đến gần giường, nắm lấy vai người kia rồi xoay người lại.
Là một người đàn ông với mái tóc dài xõa xuống.
Hắn hất tung tấm chăn lên, thấy người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo trắng của quân đội, nhưng áo giáp bên ngoài đã biến mất, trên chân vẫn còn đi một đôi giày lính dính đầy bùn đất.
Tiêu Diễn đưa tay kiểm tra hơi thở của người kia, hắn ta vẫn còn sống.
Tiêu Diễn cười khinh thường, ngực phập phồng. Hắn nhắm mắt lại rồi hét lên: “Tất cả mau cút vào đây!”
Cao Quý công công và Đa Lạc đứng ngoài nghe thấy, liền vội vã bước vào. Khi nhìn thấy rõ mặt người nằm trên giường, Đa Lạc giật bắn mình, chân khuỵu xuống đất, run rẩy thốt lên: “Bệ hạ thứ tội!”
Hai tay Tiêu Diễn siết chặt trong tay áo, giọng hắn lạnh lẽo: “Cố Nghi đâu? Ngươi vừa canh giữ bên ngoài, nàng ấy đâu rồi?” Giọng nói tuy bình thản nhưng lạnh lẽo, khiến Đa Lạc run lẩy bẩy.
Cô ấy nghiến chặt răng, cố nói: “Nô… nô tì không biết, bệ hạ… xin bệ hạ tha tội. Nửa khắc trước, Quý nhân tắm xong liền bảo muốn ngủ, dặn nô tì đứng canh ngoài lều, không để ai quấy rầy. Nô tì liền đi ra ngoài, nhưng do nước nóng mượn từ lều bếp, nô tì nghĩ phải chạy nhanh mang trả, chỉ mất một lát liền quay về, suốt thời gian đó không thấy ai vào lều…” Đa Lạc nói đến đây, nước mắt chực trào ra.
Cao Quý công công nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch.
Việc này quả thật không thể xem nhẹ.
Ông ta ngước mắt nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hoàng đế, trong lòng kinh hãi, liền quỳ xuống dập đầu nói: “Bệ hạ bớt giận!”
Tiêu Diễn lạnh lùng liếc nhìn Cao Quý, sau đó quay lại nhìn người trên giường, nói: “Gọi người mang nước tới.” Ngừng một lát, hắn lại ra lệnh: “Triệu Vu Đại đến gặp trẫm.”
*
Cố Nghi bị sự rung lắc mạnh đánh thức
Cô mở mắt ra, nhận thấy tay chân mình đều không thể cử động, bèn nhìn xuống thì thấy miệng mình bị nhét một miếng vải đen khiến khóe miệng đau nhức.
Cô cố sức phát ra vài tiếng “phì, phì, phì”, cố gắng nhổ miếng vải ra, nhưng vải bị nhét quá chặt, không xê dịch chút nào, chỉ phát ra vài tiếng “ư ử” mà không thể nhổ miếng vải ra được.
Trên người cô vẫn còn mặc bộ trung y màu trắng ngà, nhưng từ đầu đến chân cô bị nhét trong một cái bao bố.
Rõ ràng cô đã bị nhét vào túi bao bố. Có lẽ vì sợ cô bị ngạt thở, người trói đã chừa đầu cô ra ngoài túi.
Cố Nghi nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe ngựa đang di chuyển. Tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, tốc độ đi rất nhanh.
Cô đang mải suy nghĩ thì một luồng gió lạnh thổi qua, người đánh xe vén màn xe lên.
Ánh mắt của Cố Nghi chạm phải ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta có bộ râu quai nón rậm rạp, sắc mặt tối đen.
Chào Bác Cổ, lại gặp nhau rồi.
Cố Nghi trợn tròn mắt, nhìn thấy Bác Cổ mặt vô cảm, chỉ lặng lẽ buông màn xe xuống, như thể không hề để cô vào trong mắt.
Cố Nghi dời ánh mắt, cúi đầu nhìn vào dây thừng đang buộc chặt tay chân mình.
Cô thử vặn vẹo vài lần như một con cá mắc cạn.
Thôi được rồi, cũng không phải dễ dàng có thể tháo được nút thừng này.
Theo cốt truyện, vụ bắt cóc trong doanh trại của Bác Cổ đúng là có, nhưng trong truyện người mà Bác Cổ bắt cóc là Triệu Uyển cơ mà.
Cầu xin lần sau hãy xác định người cho rõ ràng có được không!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Cố Nghi lại bình tĩnh hơn một chút. Theo đúng cốt truyện thì Vu Đại chắc chắn sẽ dẫn quân đến truy kích Bác Cổ. Cô chỉ cần giữ bình tĩnh, không có gì phải lo lắng.
Vu Đại, mau đến nhanh đi!
Xe ngựa tiếp tục lao đi trong nhiều canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Bác Cổ vén màn, vác Cố Nghi còn trong bao bố xuống xe.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Cố Nghi đảo mắt nhìn quanh, thấy nơi này có vẻ là một khu rừng hoang vắng, chỉ có một căn nhà tranh tồi tàn trước mắt.
Đây là nơi nghỉ chân tạm thời hay là một trong những nơi ẩn náu của hắn ta? Tại sao không đưa cô về Thanh Châu, hay quay lại Dương Thành?
Bác Cổ đạp cửa căn nhà ra rồi ném Cố Nghi xuống sàn.
Tiếng “bịch” vang lên, cô lăn một vòng ở dưới đất, nhưng nhờ lớp bao dày nên đã giảm bớt lực rơi, dù ngã xuống đất nhưng cũng không thấy đau mấy.
Bác Cổ thắp sáng một ngọn đèn rồi cầm đèn dí sát vào mặt Cố Nghi, chỉ cách má cô nửa thước.
Ánh nến sáng rực khiến Cố Nghi lùi lại, cô thấy khuôn mặt Bác Cổ càng thêm xanh xao, hắn ta trầm giọng nói: “Ngươi hãy ngoan ngoãn, nếu dám chạy thì ta sẽ chặt chân ngươi, dù có đưa ngươi về bên Tiêu Diễn thì ngươi cũng chỉ là kẻ vô dụng.”
Cố Nghi chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô vốn không có ý định chạy trốn, giữa núi rừng hoang vu thế này, chạy ra ngoài để nộp mạng hay gì…
Cô nuốt khan, ánh mắt nhìn vào túi nước treo bên hông của hắn ta.
Bác Cổ bỗng nhiên giật miếng vải trong miệng cô ra.
Cố Nghi nghe thấy hai tiếng “rắc” vang lên từ quai hàm của mình, sau đó mới có thể khép miệng lại được.
Bác Cổ vặn mở túi nước, đưa đến miệng cô.
Cố Nghi vội vàng uống ừng ực hai ngụm.
Sau khi Bác Cổ rút túi nước lại, hắn ta không nhét miếng vải vào miệng cô nữa, có lẽ vì ở trong rừng sâu hoang vắng này nên không lo sợ có người nghe thấy.
Cố Nghi nằm im trong bao bố, thấy Bác Cổ bước lên chiếc giường gỗ duy nhất trong căn nhà. Ánh nến không quá sáng, nhưng cô vẫn nhận ra chỗ vải bên hông của hắn ta có màu đậm hơn. Ngay từ lúc hắn ta vác cô trên vai, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Bác Cổ đã tấn công Tiêu Diễn nhưng không đạt được gì. Trước khi rơi xuống nước, hắn ta đã bị Tiêu Diễn đâm một nhát, vết thương ở ngay bên hông.
Dù vậy, hắn ta vẫn kiên cường đến được đại doanh Đăng Châu và liều mạng bắt cóc cô. Không thể phủ nhận, hắn ta là người có ý chí mạnh mẽ phi thường.
Thấy hắn ta nằm xuống nghỉ ngơi, Cố Nghi cũng nằm im không cử động. Cô cần phải dưỡng sức, đợi Vu Đại đến cứu mới có thể bảo toàn tính mạng.
Nhưng Bác Cổ chỉ nghỉ ngơi được một lát, sau đó hắn ta lại ngồi dậy, lấy rơm khô cho ngựa ăn rồi tiếp tục vác Cố Nghi lên xe ngựa. Xe ngựa xóc nảy tiếp tục di chuyển, rời khỏi khu rừng hoang vắng.
Khi vừa ra tới đường cái, Cố Nghi nghe thấy tiếng chim ưng kêu vang trên không trung.
Bác Cổ ngẩng đầu nhìn lên, thấy vài con đại bàng đen đang bay lượn trên đỉnh đầu. Hắn ta vung mạnh roi, thúc ngựa chạy nhanh hơn. Cố Nghi bị hất ngược về phía sau, ngã lăn trong xe.
Tiếng chim ưng kêu liên tục vang vọng trên bầu trời, xe ngựa lao nhanh trên đường. Cố Nghi cố gắng lắng nghe, phía sau dần vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Vu Đại cuối cùng cũng đến rồi!
Cố Nghi thuận thế nằm áp sát xuống sàn xe, chỉ nghe thấy tiếng tên xé gió bay vút qua không trung.
Tiêu Diễn mặc áo giáp bạc, cưỡi ngựa dẫn đầu, trầm giọng ra lệnh: “Bắn ngựa, không bắn xe.”
Cả trăm mũi tên cùng bắn ra.
Bác Cổ cúi người xuống, siết chặt dây cương trong tay. Hắn ta không ngờ Tiêu Diễn đến nhanh như vậy.
Con đường phía trước chia thành ngã rẽ, nơi đó chính là điểm hẹn của hắn ta với Ngụy Châu.
Bác Cổ vung roi mạnh hơn, ngựa chạy càng nhanh. Việc cưỡi ngựa liên tục trong thời gian dài khiến vết thương ở hông hắn ta rách toạc, tê dại và đau đớn. Nhưng dù chỉ còn chút hơi tàn, hắn ta vẫn phải cố gắng chống chọi.
Tiếng vó ngựa dồn dập phía trước báo hiệu quân của Ngụy Châu đã đến.
Tiêu Diễn từ xa nhìn thấy lá cờ “Ngụy” tung bay, kỵ binh đông đặc như dòng thác cuộn trào về phía họ.
Vu Đại lo lắng nói: “Bệ hạ, không rõ hôm nay Ngụy Châu mang theo bao nhiêu người, nếu số lượng quá chênh lệch, e rằng…”
Tiêu Diễn không nói gì, chỉ cầm cung mạnh mẽ bắn ra một mũi tên sắt.
Mũi tên xé gió lao đi, cắm thẳng vào bánh xe ngựa phía trước.
Tiếng gỗ vỡ vụn vang lên.
Chiếc xe ngựa chao đảo mấy lần rồi lật nghiêng sang một bên., con ngựa đen giật đứt dây cương và chạy đi.
Tiêu Diễn vội vã thúc ngựa tiến lên phía trước.
Bác Cổ cầm chặt thanh đao bên hông, gượng đứng dậy. Phía sau hắn ta, kỵ binh nhẹ của Ngụy Châu bất ngờ lao tới đối đầu với Tiêu Diễn.
Cố Nghi nằm gục trong xe, do xe bị lật, cô bị ngã mạnh đến mức đầu óc quay cuồng. Phải mất một lúc sau, cô mới có thể xoay người và cố gắng thoát ra khỏi bao bố.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa giẫm mạnh, tiếng đao kiếm va nhau leng keng, mặt đất như đang rung chuyển.
Cô hơi sợ hãi, không ngờ tình huống lại căng thẳng đến vậy. Trong sách, sự truy kích của Vu Đại chỉ được viết lướt qua đôi dòng, nhưng giờ trải qua thực tế, cô mới hiểu hết mức độ nguy hiểm.
Cố Nghi không dám hành động khinh suất.
Qua một lúc lâu, âm thanh giao tranh không hề giảm đi, nhưng rèm xe phía trước bỗng nhiên bị ai đó từ bên ngoài kéo lên.
Cố Nghi ngước đầu, hy vọng nhìn thấy người quen, nhưng trước mắt cô là một người đàn ông xa lạ, ánh mắt cô lập tức ảm đạm.
Trong tay người đàn ông là một thanh đao dài.
Tay chân của Cố Nghi đang bị trói, không thể cử động, chỉ biết thu mình lại, cố gắng lùi về phía sau, cố chui vào bao bố lần nữa.
Người đàn ông không nói gì, chỉ lật đao lại và dùng cán đao đánh vào phía sau gáy cô.
Chô tồ mát tề*.
Cố Nghi chỉ kịp cảm thấy một cơn đau buốt truyền đến, rồi trước mắt cô tối sầm lại, cả người liền ngất đi.
Tiêu Diễn đang bị Ngụy Châu quấy nhiễu, cả hai giao đấu nhiều lần nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn không ngừng liếc về phía chiếc xe ngựa bị lật. Khi thấy có người kéo một bóng dáng ra khỏi xe, vẻ mặt Tiêu Diễn hiện rõ vẻ hoảng hốt, lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Ngụy Châu nhận thấy có kẽ hở, liền vung trường kích đâm thẳng vào lưng Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn nghe tiếng gió sau gáy, quay người lại, giơ đao lên đỡ.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, người kia đã mang theo con tin chạy đi.
Tiêu Diễn cảm thấy huyệt thái dương giật liên hồi, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo, vung đao quét mạnh về phía cổ họng Ngụy Châu, quyết tâm muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Ngụy Châu siết chặt dây cương, móng ngựa nhẹ nhàng nhấc lên lùi lại một bước, tránh được mũi dao, sau đó cười lớn nói: “Tiêu Diễn, tâm trí ngươi không ở đây, ngươi không thể thắng ta!”
Ngón tay Tiêu Diễn nắm chặt cán dao phát ra tiếng kêu nhẹ, ánh mắt đột ngột trở nên tối sầm.
Hắn đột nhiên thúc ngựa lao về phía Ngụy Châu, lưỡi đao như một làn gió thoảng qua, Ngụy Châu dùng trường kích đỡ lại.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, cánh tay của cả hai đều tê rần.
Vết thương trên cánh tay phải của Tiêu Diễn đau nhói. Hắn hơi khựng lại, lông mày nhíu chặt.
Thấy vậy, Ngụy Châu cười khẽ, liền lao tới, trường kích nhắm thẳng vào Tiêu Diễn.
Trong khoảnh khắc đó, một thanh đao ngắn trượt ra khỏi ống tay áo trái của Tiêu Diễn, thanh đao ấy vung nhanh như ánh sao, liền chém thẳng vào cổ họng của Ngụy Châu.
Máu tươi phun ra.
Ngụy Châu mở to mắt, không thể tin được. Hắn ta loạng choạng rồi ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Toàn bộ chiến trận nhốn nháo lập tức chìm trong im lặng.
*
*Câu tiếng Trung là phiên âm từ Tiếng Nhật của từ Chotto matte, nghĩa là “Chờ xíu” =))