Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 82

Trong đại doanh Đăng Châu đã chuẩn bị trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Đêm qua đuốc cháy sáng suốt cả đêm, hàng trăm binh sĩ đeo dây thừng trên vai, nối đuôi nhau kéo hàng trăm chiếc thuyền gỗ từ sâu trong sườn núi xuống dưới bằng bánh xe gỗ, thân thuyền phủ vải, quét từng lớp dầu đồng để phòng mưa và côn trùng đục khoét. Trong doanh trại, tiếng bước chân vội vã vang lên không ngớt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ngựa hí dài, kéo dài cho đến tận bình minh.

Tố Tuyết đứng trong trướng, vén rèm lên nhìn ra ngoài, nhưng không dám bước ra khỏi trướng, mỗi ngày đều phải báo với binh sĩ canh giữ trướng xong mới có thể ra ngoài.

Cô ấy quay lại nhìn Triệu Uyển đang nằm trên giường, vẻ mặt khó xử nói: “Vết thương ở vai của Tiệp dư vẫn chưa khỏi, hôm nay Y chính thay thuốc lại đến muộn, hay là để nô tì… nô tì ra ngoài thúc giục ạ?”

Triệu Uyển nửa tựa vào gối mềm, lắc đầu nói: “Y chính trong doanh quân vốn đã không nhiều, lúc này càng bận rộn, vết thương của ta đã không còn nghiêm trọng, đợi thêm chút nữa cũng không sao.” Cô ấy khẽ cười yếu ớt: “Hơn nữa thuốc Y chính kê cũng đắng quá.”

Tố Tuyết cau mày nói: “Tiệp dư sợ đắng, hôm qua không chịu uống thuốc, có lẽ vì vậy đêm qua mới phát sốt, làm nô tì sợ phát khiếp, vội vàng báo cho binh sĩ canh giữ ngoài trướng. Chỉ là không biết… không biết hôm nay bệ hạ, liệu bệ hạ có đến thăm Tiệp dư không? Nếu bệ hạ đến thì tốt quá.”

Triệu Uyển nghe thấy thế thì thầm thở dài trong lòng.

Đêm hôm xảy ra ám sát trên thuyền gỗ, hoàng đế quả thực đã ở bên cô ấy suốt nửa đêm, nhưng từ khi vào quân doanh Đăng Châu, hoàng đế đã bận rộn đến mức không có thời gian ngó ngàng gì tới cô ấy nữa.

Mọi người tuy không nói với cô ấy, nhưng cô ấy biết lúc này đại quân nhất định là đang chuẩn bị tấn công phủ Thanh Châu.

Rèm trướng bất ngờ bị ai đó từ bên ngoài vén lên, gió thổi vào, Triệu Uyển nhìn ngược ánh sáng, nhận ra ngay bóng dáng của hoàng đế.

Cô ấy vội vàng đứng dậy cúi chào: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Tiêu Diễn thấy sắc mặt cô ấy vẫn tái nhợt, liền nói: “Ngồi xuống đi, không cần hành lễ.”

Triệu Uyển xoa vai phải, ngồi trở lại giường gỗ, ngước mắt nhìn kỹ người trước mặt.

Vài ngày không gặp, vị hoàng đế trước mắt cô ấy thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Cô ấy dịu dàng khuyên: “Bệ hạ bận rộn quân vụ, cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe mới phải.”

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi xuống lớp vải trắng trên vai cô ấy: “Nghe nói đêm qua nàng sốt cao, tại sao không chịu dùng thuốc? Nếu không dùng thuốc, vậy còn gọi Y chính đến làm gì?”

Gương mặt Triệu Uyển bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu đáp: “Thần thiếp biết lỗi rồi.”

Chờ một lúc không thấy hồi âm, cô ấy lại ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Thần thiếp… thần thiếp có lẽ chỉ muốn mượn cớ này để được gặp bệ hạ.”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Vai nàng bị thương nặng, nếu không uống thuốc, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nơi này không phải chỗ để nàng bày mưu tính kế. Ngày mai sẽ nhổ trại, trẫm đã ra lệnh chuẩn bị thuyền đưa nàng về kinh thành trước, nàng cứ an tâm dưỡng thương.”

Triệu Uyển kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao? Bệ hạ thực sự muốn đưa thần thiếp đi sao ạ?”

“Vết thương của nàng không cho phép nàng ở lại lâu.”

Thấy nét mặt của hoàng đế không chút lưu luyến, Triệu Uyển khẽ cắn môi, vội hỏi: “Còn Cố Quý nhân thì sao ạ? Cố Quý nhân có về cùng thần thiếp không?”

Vừa dứt lời, cô ấy liền thấy ánh mắt hoàng đế trước mặt lập tức trầm xuống.

“Nàng tự về, người khác không cần nàng bận tâm.” Giọng nói càng lạnh lùng hơn.

Triệu Uyển trong lòng hoảng hốt, chỉ thấy hoàng đế xoay người rời đi.

Cố Nghi… Cố Nghi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Mà lúc này tại hành cung Dương Thành, Cố Nghi đang thả một con diều hình hạc tiên trắng như tuyết trong sân.

Cô cầm trong tay trục dây, Tiêu Luật ngửa đầu giục: “Nhanh thả dây ra, nhanh lên, bây giờ có gió, hạc tiên mới có thể bay lượn tựa tiên cảnh.”

Cố Nghi cuộn trục dây, ngước mắt nhìn, thấy hạc tiên trên không đang từ từ bay lên cao.

Tiêu Luật lại thúc giục: “Ngươi thả chậm quá, mau thả dây ra nhanh hơn đi!”

Cố Nghi bị y giục đến thấy có hơi phiền: “Không thể nhanh hơn được đâu, nhanh quá hạc tiên sẽ bị gió thổi lệch mất! Thả diều phải biết lúc nào nên thu, lúc nào nên thả thì mới có thể bay cao hơn được!”

Tiêu Luật “chậc” một tiếng, liền giật lấy trục dây từ tay cô, tự mình thả diều, bỏ mặc Cố Nghi đứng một bên.

Cố Nghi thấy y chăm chú nhìn lên cánh hạc trên không, khóe môi vô thức khẽ nhếch lên, gương mặt nghiêng quả thật đẹp như tranh vẽ.

Chịu anh luôn…

Cô đành lặng lẽ đứng sang một bên, khi ngước lên nhìn hạc tiên lần nữa, nó đã bay lên cao thêm vài thước, bóng dáng càng lúc càng nhỏ.

Tiêu Luật cười nói: “Đây mới gọi là thả diều.”

Cố Nghi đành thuận theo: “Ngươi nói đúng.”

Tiêu Luật liếc mắt nhìn cô.

“Ngươi thích thả diều không?”

“Thích.”

Nhưng Tiêu Luật lại không trả lại trục diều cho cô.

Được thôi.

Tiêu Luật sáng nay tự nhiên nổi hứng, bảo muốn dẫn cô ra sân thả diều, nhưng cô cũng chỉ thả được một lát, coi như thả cho vui thôi, còn Tiêu Luật bên cạnh lại càng thả càng vui, cười nói với cô: “Khi ta còn nhỏ, ta đã từng thả diều với Tiêu Diễn.”

Cố Nghi “Ồ” một tiếng: “Ta có thể hỏi đó là chuyện của năm nào không?”

Tiêu Diễn thả diều… hình ảnh ấy thật khó mà tưởng tượng nổi.

Tiêu Luật suy nghĩ một lúc: “Không nhớ rõ nữa, chắc là lúc ta bốn, năm tuổi, còn hắn năm, sáu tuổi.”

Cố Nghi tưởng tượng cảnh hai cậu bé nhỏ nhắn trắng trẻo đứng cùng nhau thả diều, bất ngờ thấy cũng dễ thương.

Tiêu Luật tự mình cười nói: “Khi đó trong cung trẻ con không nhiều, lúc nhỏ chỉ có ta và Tiêu Diễn là bằng tuổi nhau, hắn được Cao Hoàng hậu nuôi dưỡng, mỗi khi ta theo mẫu phi đến thỉnh an cũng thường gặp hắn, nhưng hắn lại không thích ta.”

Y nắm lấy dây diều, động tác thả dây chậm lại: “Nhưng hắn càng không để ý đến ta, ta lại càng thích chọc ghẹo hắn.”

Này bạn nhỏ, có lẽ đây chính là lý do mà anh ấy không thích anh đấy…

Cố Nghi đứng một bên, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

“Một lần nọ ta mới được tặng một con diều, do Xưởng thủ công trong cung cẩn thận làm ra để lấy lòng ta, là một con mãng xà xanh, chỉ có ta có chứ Tiêu Diễn không có, ta bèn cố ý đến trước mặt hắn khoe khoang một hồi, còn hứa sẽ thả diều cùng hắn. Nhưng sau đó ta đổi ý, không cho hắn nữa. Trong lúc giằng co, hắn lỡ tay đẩy ta ngã từ trên hòn non bộ xuống.”

Tiêu Luật thở dài: “Khi đó Tiêu Diễn bị đánh một trận, còn ta thì không sao, chắc từ đó về sau, hắn lại càng không ưa ta nữa.”

Này bạn nhỏ, có lẽ anh nói đúng rồi đó.

Cố Nghi lặng lẽ nhìn Tiêu Luật.

Tiêu Luật quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô, y chợt cười: “Nhưng ta cũng không dám chọc ghẹo hắn nữa… Cho đến năm Tiêu Diễn tám tuổi, đột nhiên mắc một trọng bệnh, người trong cung đều nói hắn sắp chết rồi. Ta liền lén đến thăm hắn, nhưng hắn chẳng chút cảm kích, còn bảo ta cút đi, chuyện đó thật sự khiến ta buồn bã rất lâu.”

Cố Nghi: …

Tiêu Luật lặng lẽ ngẩn người nhìn diều hạc đang bay trên không, nét cười trên gương mặt cũng nhạt dần.

“Giá mà hắn không giết phụ hoàng, không giết Thái tử thì tốt biết bao…”

Cố Nghi thấy ánh sáng trong mắt y dần dần tắt lịm.

Cô bước lên một bước nhỏ, khẽ hỏi: “Nếu như vốn dĩ Tiêu Diễn không giết Tiêu Quắc thì sao?”

Tiêu Luật nhíu mày: “Gì cơ?”

Giọng y ẩn chứa sự sắc bén: “Ngày đó ở Thái Cực điện, Thái tử đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Diễn giết phụ hoàng, làm sao có thể là giả được!”

“Tại sao không phải là Thái tử giết Tiêu Quắc?” Cố Nghi lại khẽ nói.

Dây diều trong tay Tiêu Luật đột nhiên chùng xuống: “Thái tử tại sao phải giết phụ hoàng? Thái tử là Thái tử Đông cung, được vạn dân yêu mến, được thiên tử tín nhiệm, tại sao phải giết phụ hoàng?” Y quay đầu nhìn Cố Nghi chằm chằm, mặt đầy tức giận: “Có phải tên chó Tiêu Diễn đó đã lừa ngươi như vậy không!”

Cố Nghi khẽ nhấp môi: “Đó là… ta đoán mà thôi…”

“Nói năng hồ đồ!” Tiêu Luật giận dữ.

“Cơn giận của bệ hạ lớn thật.”

Một giọng nam đột ngột vang lên.

Tiêu Luật vừa thả hết dây diều, y khẽ vung tay, dây đứt, diều liền bay đi.

Y quay lại cười nói: “Trịnh Tướng quân hôm nay nhàn rỗi đi dạo trong vườn, có phải ngắm cảnh xuân chăng?”

Cố Nghi cũng quay đầu lại nhìn thấy một người mình mặc áo giáp, vóc dáng to lớn, khuôn mặt vuông vức, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau họ chỉ mười mấy bước.

Trịnh Tuy.

Trịnh Tuy vừa thấy Cố Nghi, ánh mắt chợt lóe sáng: “Thần tới bái kiến bệ hạ, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của bệ hạ.”

Tiêu Luật phẩy tay, bước lên trước vài bước, dường như cố ý che Cố Nghi lại phía sau.

Cố Nghi không thích ánh mắt Trịnh Tuy nhìn mình, liền hơi nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt của ông ta.

“Trịnh Tướng quân nói quá lời rồi, trẫm chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, thấy hôm nay cảnh xuân tuyệt đẹp nên mới ra đây thả diều. Trịnh Tướng quân đến có chuyện gì chăng?”

Trịnh Tuy khẽ cười: “Vốn không có việc gì lớn, chỉ là vừa nãy nghe bệ hạ cao giọng, dường như có chút không vui? Nếu vị quý khách này có chỗ nào mạo phạm, thần có thể đưa nàng ấy về phủ tướng quân, không cần làm phiền đến bệ hạ.”

Tiêu Luật lắc đầu thở dài: “Không phải không vui, chỉ là trẫm cùng vị quý khách này hợp tính, cảm thấy thoải mái đôi chút. Khách quý đã ở trong cung, không cần tướng quân phải bận tâm.”

Trịnh Tuy cười lạ lùng hai tiếng: “Là thần quá phận, mong bệ hạ thứ tội.”

Tiêu Luật cũng cười, nhưng không đáp lời.

Trịnh Tuy chắp tay nói: “Thần đi bái kiến quý phi nương nương, không quấy rầy bệ hạ nữa.”

Tiêu Luật gật đầu, nghiêng người tránh sang một bên.

Khi Trịnh Tuy đã đi xa, Cố Nghi mới thở phào một hơi.

Tiêu Luật lạnh giọng hỏi: “Ngươi cũng sợ ông ta à?”

Cố Nghi thành thật đáp: “Sợ!” Cô ngừng một chút, bổ sung: “Nhìn là biết không phải người tốt rồi.”

Tiêu Luật nghe xong liền cười ha hả.

Lúc này ngẩng đầu nhìn xung quanh, diều hạc trên trời sớm đã bay mất tăm.

Tiêu Luật tiện tay ném chiếc trục diều không còn dây cho một cung nhân đi ngang qua, liếc nhìn Cố Nghi: “Đi thôi, theo ta đi dùng bữa trưa.”

Cố Nghi gật đầu, nở một nụ cười lấy lòng: “Ta rất thích ở lại hành cung Dương Thành này, ngàn vạn lần đừng để ta đến phủ tướng quân gì đó.”

Tiêu Luật lững thững bước về phía trước, nhưng không hề hứa với cô.

Sau giờ Ngọ ba khắc.

Bữa trưa được dọn lên bàn, ở giữa là một con cá vược béo ngậy, nước dùng thơm ngon, hương vị lan tỏa khắp nơi.

Tiêu Luật vừa cầm đũa lên đã thấy Cố Nghi ngồi đối diện bỗng nhíu mày, nhanh chóng rút khăn lụa từ trong tay áo ra, che miệng nôn khan vài tiếng.

Tiêu Luật lập tức trợn to mắt, như thể nhớ ra điều gì, sững người rất lâu.

“Ngươi… ngươi… ngươi…”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Luật, tay siết chặt khăn lụa, lí nhí nói: “Ngươi… giúp ta với…”

Tiêu Luật tay run rẩy, đôi đũa theo đó rơi xuống đất, vang lên vài tiếng nhẹ nhàng.

Y chợt bừng tỉnh, nhìn quanh một lượt, may mắn lúc này trong điện không có ai khác.

Y bật khỏi ghế, bồn chồn đi qua đi lại quanh chân đèn trong điện.

“Ngươi…” Y nhìn Cố Nghi, thở dài một hơi.

Ngừng một lúc, lại ngập ngừng nói: “Ngươi…” nhưng vẫn không nói thêm được gì.

Cố Nghi nhìn y chằm chằm, thấy y cuối cùng dừng bước, liền hạ giọng khẩn cầu: “Hay là nghĩ cách, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi.”

Bình Luận (0)
Comment