Ánh lửa trên chân đèn trong điện khẽ lay động, cuối cùng đã cháy đến cuối.
Tiêu Luật đứng bên cạnh chân đèn, lông mi khẽ rung, liếc nhìn tâm đèn đã cháy hết, rồi từ từ quay đầu, đờ đẫn nhìn Cố Nghi: “Ngươi… ngươi vừa nói gì…”
Cố Nghi vịn tay vào bàn gỗ đứng dậy, bước đến trước mặt y, chăm chú quan sát y một lúc.
Y và Tiêu Diễn có chiều cao tương đương, nếu nhìn kỹ thì đôi chân mày nhìn cũng giống nhau bảy, tám phần. Chỉ là so sánh giữa hai người, trên khuôn mặt Tiêu Luật thường hiện rõ vẻ do dự, lưỡng lự.
Cố Nghi nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi nói: “Ngươi… chẳng lẽ không muốn sống sao? Trịnh Tuy nắm quân tự tung tự tác, là tự tìm đường chết. Tề Uy đóng quân ở Đăng Châu đã không chỉ một hai ngày, Vu Đại dẫn binh xuống phía Nam, lại như hổ mọc thêm cánh…”
Cô nghiêm mặt lại, hỏi tiếp: “Những ngày gần đây ngươi có gặp Bác Cổ, có thấy Ngụy Châu không?”
Tiêu Luật nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Họ đều chết cả rồi, Tiêu Luật…” Cố Nghi nghiêm giọng nói: “Họ đã chết rồi, Trịnh Tuy cũng không sống được lâu nữa…”
Tiêu Luật nghe vậy, lùi lại nửa bước, trên mặt hiện rõ vẻ ngờ vực, chỉ nghe Cố Nghi tiếp lời: “Nếu ngươi còn ở lại hành cung Dương Thành, ngày thành phá cũng chính là ngày ngươi mất mạng…”
Tiêu Luật nhíu mày chặt hơn, bực bội vuốt mái tóc của mình: “Vậy thì đã sao, cho dù ta sống sót qua ngày phá thành thì Tiêu Diễn cũng sẽ không tha cho ta.”
“Tiêu Diễn vốn không muốn giết ngươi… Nếu hắn thật sự muốn giết thì ngươi đã chẳng sống đến hôm nay.”
Tiêu Luật giận dữ nói: “Hóa ra ngươi là kẻ đến khuyên nhủ thay hắn à?”
Cố Nghi lắc đầu: “Không, ngươi chỉ là người trong cuộc u mê, Tiêu Diễn từ trước đến nay chưa từng muốn ngươi chết.”
Tiêu Luật hừ lạnh: “Vậy tại sao hắn lại ép buộc mẫu phi của ta, khắp nơi đều gây cản trở ta?!”
“Hắn cũng chưa bao giờ muốn giết Lưu Thái phi… Ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu sao… Hắn giữ lại tính mạng Lưu Thái phi, không dễ dàng động binh, chẳng phải là để giữ mạng cho ngươi sao…”
Cố Nghi tiến thêm một bước: “Ngươi đã xưng đế ở Thanh Châu nhiều năm, nếu hắn thật lòng muốn giết ngươi thì cần gì đại quân áp sát biên cương. Ngươi là con rối không có thực quyền, ám sát thì chẳng phải dễ dàng thành công hay sao… Một lần không được, chẳng lẽ nhiều lần cũng không được ư? Nhưng ngươi lại chưa từng nghĩ… tại sao Tiêu Diễn chưa từng có ý định ấy…”
Sắc mặt Tiêu Luật lập tức trắng bệch.
Cố Nghi thấy vậy, liền tiếp tục: “Ngươi và Tiêu Diễn là huynh đệ, ngươi thật sự không hiểu con người hắn hay sao? Hay là hắn chưa từng nói rõ ràng nên ngươi mới quên rằng, hắn dù thế nào cũng vẫn là ca ca của ngươi…”
Tiêu Luật nhíu mày, ngước mắt nhìn Cố Nghi.
Bên ngoài điện bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Tiêu Luật nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trịnh Tuy dẫn một hàng dài binh lính từ cung các phía Đông nhanh chóng đi ra, mắt nhìn thẳng tiến thẳng về phía cổng cung.
Y nhíu mày, bước ra ngoài điện, gọi một cung nhân đến: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hôm nay Trịnh Tướng quân lại vội vã như vậy?”
Cung nhân đáp: “Trịnh Tướng quân vừa nghe tin tình hình quân sự thay đổi, nên đã nhanh chóng rời cung.”
Tình hình quân sự thay đổi.
Tim Cố Nghi thót lên, chẳng lẽ trận chiến đã đến sớm hơn? Sớm hơn dự tính nửa tháng?
Cố Nghi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của Tiêu Luật, định nói gì đó, nhưng thấy y bỗng quay người bỏ đi, để cô đứng lại một mình.
Cố Nghi siết chặt nắm tay trong tay áo.
Chẳng lẽ cô quá nóng vội rồi sao… Nếu lúc này không thuyết phục được Tiêu Luật thì cô có chết không, Tiêu Luật có chết không…
Trong lòng Cố Nghi rối như tơ vò, chỉ biết hy vọng ngày mai có thể thuyết phục được Tiêu Luật.
Thế nhưng cả ngày hôm sau, Tiêu Luật cũng không đến gặp cô.
Cố Nghi thấp thỏm lo lắng, chờ đến tận khi trời tối.
Giờ Hợi.
Cung nhân hầu hạ cô rửa mặt chải đầu xong, liền rời khỏi tẩm điện. Cô nằm trên giường gỗ, trằn trọc không ngủ được.
Cô nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong lòng.
Tiêu Chó, anh nhất định phải đến cứu tôi đấy.
Bên giường vang lên tiếng bước chân nhẹ.
“Những gì ngươi nói là thật sao?”
Cố Nghi lập tức quay đầu lại, thấy Tiêu Luật khoác một chiếc áo dài màu trắng ngà, đứng trước giường.
Đôi mắt y ngấn lệ, dường như tràn ngập bi thương.
Cố Nghi hiểu được ánh mắt của Tiêu Luật, liền đứng dậy, nghiêm túc gật đầu nói: “Là thật.”
Tiêu Luật hạ mi mắt, khẽ cười một tiếng: “Ha, đúng là ngu xuẩn, quá ngu xuẩn…”
Cười xong, y dường như kiệt sức ngồi phịch xuống giường gỗ: “Thật sự… là Thái tử… giết phụ hoàng?”
Y cười thêm mấy tiếng nữa, sau đó chăm chú nhìn Cố Nghi: “Nhưng Tiêu Diễn… Tiêu Diễn tại sao lại không nói… tại sao không biện bạch…”
Cố Nghi không trả lời.
Tiêu Diễn đã không muốn nói thì cô cũng không trả lời.
Vì Đáp Chu, Tiêu Diễn không thể nói, cũng không thể biện bạch.
Người đời thường gọi mỹ nhân là họa thủy, đúng hay sai, thiện hay ác, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng Đáp Chu không thể gánh thêm tai tiếng nữa.
Tiêu Luật chăm chú quan sát vẻ mặt của Cố Nghi hồi lâu, thở dài một tiếng, quyết tâm nói: “Ngươi đi theo ta.”
*
Lúc này đang là đầu xuân, biệt cung Dương Thành vẫn còn đang chìm trong làn gió nhẹ nhàng ấm áp của Giang Nam.
Gió đêm thổi qua từng đợt, hương hoa cũng tỏa theo từng cơn.
Tiêu Luật dẫn Cố Nghi đi chậm rãi qua hành lang phía tây, đến một vườn hoa trong cung.
Ở sâu trong góc vườn có một đài tròn ngọc trắng, giữa đài là những cành hoa nghênh xuân màu vàng nhạt, sức sống dạt dào đang nở rộ.
Cố Nghi không hiểu, quay sang nhìn Tiêu Luật thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc cất lên: “Bệ hạ sao giờ này còn chưa ngủ? Ở đây ngắm hoa cùng mỹ nhân sao ạ?”
Cố Nghi quay đầu lại, thấy Trịnh Quý phi đang mỉm cười bước tới, sau lưng còn có một thị vệ mặc đồ đen.
Tiêu Luật đứng bên cạnh cười khổ: “A, bị ái phi phát hiện rồi. Trẫm… quả thực rất thích vị khách quý này, vốn định dưới bầu trời đầy hương hoa này sẽ thành toàn chuyện tốt, tiếc là ái phi tới sớm quá…”
Nụ cười trên mặt Trịnh Quý phi vẫn không giảm: “Bệ hạ cần gì phải giấu diếm khổ sở như vậy, thần thiếp cũng đâu phải người không có lòng bao dung. Nếu bệ hạ nói một tiếng, thần thiếp còn có thể bảo cung nhân đến hầu hạ khách quý trước.”
Tiêu Luật gật đầu, bước lên một bước, ngón tay trỏ nhẹ nhàng lướt qua trán Trịnh Quý phi: “Ái phi quả thật chu đáo, chỉ là trẫm… mệt rồi…”
Lời còn chưa dứt, Cố Nghi thấy Tiêu Luật rút thanh trường đao từ thắt lưng của thị vệ sau lưng Trịnh Quý phi ra, sau đó bất ngờ đâm mạnh vào mắt của tên thị vệ.
Tên thị vệ hét lớn một tiếng rồi lao tới, Tiêu Luật cúi người né, trường đao trong tay chém vào chân phải của thị vệ.
Máu phun ra như suối.
Nhân lúc tên thị vệ ngã xuống, Tiêu Luật cúi người đẩy bệ đá ngọc trắng ra, lộ ra một cầu thang đá.
“Ngươi đi xuống đi!” Y nói với Cố Nghi.
Cố Nghi thấy máu, cả người run rẩy dữ dội.
“Chúng ta cùng nhau chạy!” Cô căng thẳng nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Luật.
Nhưng Trịnh Quý phi bất ngờ lao tới từ sau, muốn tóm lấy vai cô, miệng hét lớn: “Người đâu!”
Tiêu Luật trong mắt bừng lên căm hận, tay vung trường đao chém vào cánh tay trái của Trịnh Quý phi.
Máu tươi văng đầy lên người Cố Nghi.
Cô cứng họng nuốt lại tiếng thét sắp thoát ra, nhìn Trịnh Quý phi ngã xuống đất, toàn thân bê bết máu.
Cố Nghi nắm chặt lấy tay áo Tiêu Luật, cảm giác được y cũng đang run rẩy dữ dội.
Trịnh Quý phi thét lên đầy thê lương: “Bệ hạ!”
Tiêu Luật giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Cố Nghi một cái, cả hai nhanh chóng men theo bậc thang đi xuống.
Cố Nghi ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn, tim đập càng nhanh.
Tiêu Luật ở phía sau nói: “Ngươi tin hay không cũng được, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng giết nổi một con gà, vậy mà giờ suýt chút nữa ta đã giết người rồi…”
Cố Nghi vội vàng gật đầu.
“Trịnh thị lòng dạ rắn rết, muốn làm hoàng hậu nhưng ta không cho phép, thế là nàng ta liền giết Vương thị. Nàng ta đáng chết… nhưng… ta… lại yếu mềm, không thể ra tay…”
Cố Nghi giật mình, tay sờ vào tường đá bên cạnh đi xuống dưới, suy nghĩ trong đầu xoay vần, nhưng lúc này không biết nói gì để an ủi y.
Cô chỉ đành khẽ “Ừm” một tiếng.
Hai người im lặng đi xuống một lúc, cuối cùng cũng đến tận cùng của bậc thang đá.
Giọng Tiêu Luật nhẹ nhàng hơn một chút: “Đây là mật đạo trong cung, đi thêm hơn mười dặm nữa là tới một đoạn sông. Đó là nhánh của sông Lạc chảy qua giao lộ, nhưng về sau đã bị bỏ hoang không dùng nữa…”
Hai người vừa chạy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Có người đuổi theo!
Cố Nghi quay đầu nhìn lại, ngọn lửa chợt bùng lên phía sau.
Cô hốt hoảng kêu: “Chúng ta phải chạy nhanh lên!”
Cả hai cắn răng, chạy thục mạng. Nhưng quân đuổi theo không hề nản chí, bám riết không buông.
Cố Nghi lại ngoái đầu nhìn, ngọn lửa dường như càng lúc càng gần.
Tiêu Luật cũng liếc mắt nhìn, vội hối thúc: “Chạy nhanh lên! Nếu lửa chiếu đến chúng ta, bọn chúng sẽ bắn tên đấy!”
Vừa dứt lời, vài mũi tên đã bắn sượt qua hai người.
Chúng muốn ám sát, rõ ràng là không muốn để họ sống sót!
Cố Nghi run lên, đôi chân càng chạy nhanh hơn, nhưng con đường hầm đen kịt trước mặt dường như không có hồi kết.
*
Tiêu Diễn đã thúc ngựa phi nhanh suốt một ngày một đêm, cổng thành Dương Thành đã thấp thoáng hiện ra trước mắt.
Phía sau hắn là hai mươi tư kỵ binh nhẹ, tất cả đều là Ảnh vệ.
Xe chở đá lớn đã tới chân thành, chờ lệnh tấn công thành.
Tiêu Diễn đến trước cổng thành nhưng lại quay đầu ngựa, phi nhanh dọc theo con hào bảo vệ thành về phía Đông.
Đi được mấy dặm, cuối cùng cũng thấy được đoạn hạ lưu khô cạn của con hào, lộ ra một ngã rẽ.
Đây chính là con đường thoát thân từ biệt cung Dương Thành mà Lưu Thái phi đã nói.
Đêm ấy, bà ta cũng đã trốn khỏi biệt cung theo con đường này.
Tiêu Diễn xuống ngựa, dẫn theo Ảnh vệ tiến vào từ ngã rẽ, địa thế dưới chân dần dần hạ thấp.
Trước mặt là một đường hầm sâu hun hút, Ảnh vệ phía sau thắp lên mấy ngọn đuốc.
Cố Nghi lập tức thấy ánh sáng bừng lên từ phía trước.
Là người của Trịnh Tuy… định giáp lá cà tấn công từ hai phía ư?
Cố Nghi bất an dừng lại một chút, nhưng không dám thật sự ngừng bước.
Nếu lúc này cô dừng lại, bị người đuổi theo phía sau bắt kịp, cả hai sẽ không sống được nữa.
Tiêu Luật cũng đã thấy ánh sáng đó.
“Phía trước là ai thế?”
Cố Nghi lắc đầu, trong lòng bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mơ hồ.
Cô chạy nhanh hơn, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng người đối diện dưới ánh sáng rực rỡ.
Mũi cô cay xè.
Tiêu Luật thấy Cố Nghi đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa y vài bước.
Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, lập tức tăng tốc đuổi theo.
Tiêu Diễn nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía trước, trong lòng chợt động, vội vàng chạy đến đón.
Dưới ánh lửa sáng rực, hắn thấy một bóng người lao tới.
Cố Nghi.
Tiêu Diễn thấy cô chạy đến gần, liền thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.
Tiêu Diễn.
Hắn dường như đã nghe thấy cô gọi tên mình.
Tiêu Diễn bước nhanh về phía trước, dang tay ra, ôm chặt Cố Nghi vào lòng.
Khoảnh khắc này, sợi dây căng thẳng trong lòng hắn mới từ từ giãn ra.
Hắn không khỏi thở dài thầm trong lòng, nhưng tay hắn lại chạm phải một mảng máu ướt đẫm sau lưng cô, trái tim lập tức trùng xuống.
Hắn cẩn thận quan sát gương mặt của Cố Nghi, thấy đôi mắt cô tuy sáng ngời, nhưng dưới cằm lại lấm tấm vài vệt máu.
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn đột nhiên cau mày, đưa tay sờ lên lưng mình như đang kiểm tra vết thương.
Ánh lửa trên chân đèn trong điện khẽ lay động, cuối cùng đã cháy đến cuối.
Tiêu Luật đứng bên cạnh chân đèn, lông mi khẽ rung, liếc nhìn tâm đèn đã cháy hết, rồi từ từ quay đầu, đờ đẫn nhìn Cố Nghi: “Ngươi… ngươi vừa nói gì…”
Cố Nghi vịn tay vào bàn gỗ đứng dậy, bước đến trước mặt y, chăm chú quan sát y một lúc.
Y và Tiêu Diễn có chiều cao tương đương, nếu nhìn kỹ thì đôi chân mày nhìn cũng giống nhau bảy, tám phần. Chỉ là so sánh giữa hai người, trên khuôn mặt Tiêu Luật thường hiện rõ vẻ do dự, lưỡng lự.
Cố Nghi nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi nói: “Ngươi… chẳng lẽ không muốn sống sao? Trịnh Tuy nắm quân tự tung tự tác, là tự tìm đường chết. Tề Uy đóng quân ở Đăng Châu đã không chỉ một hai ngày, Vu Đại dẫn binh xuống phía Nam, lại như hổ mọc thêm cánh…”
Cô nghiêm mặt lại, hỏi tiếp: “Những ngày gần đây ngươi có gặp Bác Cổ, có thấy Ngụy Châu không?”
Tiêu Luật nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Họ đều chết cả rồi, Tiêu Luật…” Cố Nghi nghiêm giọng nói: “Họ đã chết rồi, Trịnh Tuy cũng không sống được lâu nữa…”
Tiêu Luật nghe vậy, lùi lại nửa bước, trên mặt hiện rõ vẻ ngờ vực, chỉ nghe Cố Nghi tiếp lời: “Nếu ngươi còn ở lại hành cung Dương Thành, ngày thành phá cũng chính là ngày ngươi mất mạng…”
Tiêu Luật nhíu mày chặt hơn, bực bội vuốt mái tóc của mình: “Vậy thì đã sao, cho dù ta sống sót qua ngày phá thành thì Tiêu Diễn cũng sẽ không tha cho ta.”
“Tiêu Diễn vốn không muốn giết ngươi… Nếu hắn thật sự muốn giết thì ngươi đã chẳng sống đến hôm nay.”
Tiêu Luật giận dữ nói: “Hóa ra ngươi là kẻ đến khuyên nhủ thay hắn à?”
Cố Nghi lắc đầu: “Không, ngươi chỉ là người trong cuộc u mê, Tiêu Diễn từ trước đến nay chưa từng muốn ngươi chết.”
Tiêu Luật hừ lạnh: “Vậy tại sao hắn lại ép buộc mẫu phi của ta, khắp nơi đều gây cản trở ta?!”
“Hắn cũng chưa bao giờ muốn giết Lưu Thái phi… Ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu sao… Hắn giữ lại tính mạng Lưu Thái phi, không dễ dàng động binh, chẳng phải là để giữ mạng cho ngươi sao…”
Cố Nghi tiến thêm một bước: “Ngươi đã xưng đế ở Thanh Châu nhiều năm, nếu hắn thật lòng muốn giết ngươi thì cần gì đại quân áp sát biên cương. Ngươi là con rối không có thực quyền, ám sát thì chẳng phải dễ dàng thành công hay sao… Một lần không được, chẳng lẽ nhiều lần cũng không được ư? Nhưng ngươi lại chưa từng nghĩ… tại sao Tiêu Diễn chưa từng có ý định ấy…”
Sắc mặt Tiêu Luật lập tức trắng bệch.
Cố Nghi thấy vậy, liền tiếp tục: “Ngươi và Tiêu Diễn là huynh đệ, ngươi thật sự không hiểu con người hắn hay sao? Hay là hắn chưa từng nói rõ ràng nên ngươi mới quên rằng, hắn dù thế nào cũng vẫn là ca ca của ngươi…”
Tiêu Luật nhíu mày, ngước mắt nhìn Cố Nghi.
Bên ngoài điện bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Tiêu Luật nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trịnh Tuy dẫn một hàng dài binh lính từ cung các phía Đông nhanh chóng đi ra, mắt nhìn thẳng tiến thẳng về phía cổng cung.
Y nhíu mày, bước ra ngoài điện, gọi một cung nhân đến: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hôm nay Trịnh Tướng quân lại vội vã như vậy?”
Cung nhân đáp: “Trịnh Tướng quân vừa nghe tin tình hình quân sự thay đổi, nên đã nhanh chóng rời cung.”
Tình hình quân sự thay đổi.
Tim Cố Nghi thót lên, chẳng lẽ trận chiến đã đến sớm hơn? Sớm hơn dự tính nửa tháng?
Cố Nghi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của Tiêu Luật, định nói gì đó, nhưng thấy y bỗng quay người bỏ đi, để cô đứng lại một mình.
Cố Nghi siết chặt nắm tay trong tay áo.
Chẳng lẽ cô quá nóng vội rồi sao… Nếu lúc này không thuyết phục được Tiêu Luật thì cô có chết không, Tiêu Luật có chết không…
Trong lòng Cố Nghi rối như tơ vò, chỉ biết hy vọng ngày mai có thể thuyết phục được Tiêu Luật.
Thế nhưng cả ngày hôm sau, Tiêu Luật cũng không đến gặp cô.
Cố Nghi thấp thỏm lo lắng, chờ đến tận khi trời tối.
Giờ Hợi.
Cung nhân hầu hạ cô rửa mặt chải đầu xong, liền rời khỏi tẩm điện. Cô nằm trên giường gỗ, trằn trọc không ngủ được.
Cô nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong lòng.
Tiêu Chó, anh nhất định phải đến cứu tôi đấy.
Bên giường vang lên tiếng bước chân nhẹ.
“Những gì ngươi nói là thật sao?”
Cố Nghi lập tức quay đầu lại, thấy Tiêu Luật khoác một chiếc áo dài màu trắng ngà, đứng trước giường.
Đôi mắt y ngấn lệ, dường như tràn ngập bi thương.
Cố Nghi hiểu được ánh mắt của Tiêu Luật, liền đứng dậy, nghiêm túc gật đầu nói: “Là thật.”
Tiêu Luật hạ mi mắt, khẽ cười một tiếng: “Ha, đúng là ngu xuẩn, quá ngu xuẩn…”
Cười xong, y dường như kiệt sức ngồi phịch xuống giường gỗ: “Thật sự… là Thái tử… giết phụ hoàng?”
Y cười thêm mấy tiếng nữa, sau đó chăm chú nhìn Cố Nghi: “Nhưng Tiêu Diễn… Tiêu Diễn tại sao lại không nói… tại sao không biện bạch…”
Cố Nghi không trả lời.
Tiêu Diễn đã không muốn nói thì cô cũng không trả lời.
Vì Đáp Chu, Tiêu Diễn không thể nói, cũng không thể biện bạch.
Người đời thường gọi mỹ nhân là họa thủy, đúng hay sai, thiện hay ác, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng Đáp Chu không thể gánh thêm tai tiếng nữa.
Tiêu Luật chăm chú quan sát vẻ mặt của Cố Nghi hồi lâu, thở dài một tiếng, quyết tâm nói: “Ngươi đi theo ta.”
*
Lúc này đang là đầu xuân, biệt cung Dương Thành vẫn còn đang chìm trong làn gió nhẹ nhàng ấm áp của Giang Nam.
Gió đêm thổi qua từng đợt, hương hoa cũng tỏa theo từng cơn.
Tiêu Luật dẫn Cố Nghi đi chậm rãi qua hành lang phía tây, đến một vườn hoa trong cung.
Ở sâu trong góc vườn có một đài tròn ngọc trắng, giữa đài là những cành hoa nghênh xuân màu vàng nhạt, sức sống dạt dào đang nở rộ.
Cố Nghi không hiểu, quay sang nhìn Tiêu Luật thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc cất lên: “Bệ hạ sao giờ này còn chưa ngủ? Ở đây ngắm hoa cùng mỹ nhân sao ạ?”
Cố Nghi quay đầu lại, thấy Trịnh Quý phi đang mỉm cười bước tới, sau lưng còn có một thị vệ mặc đồ đen.
Tiêu Luật đứng bên cạnh cười khổ: “A, bị ái phi phát hiện rồi. Trẫm… quả thực rất thích vị khách quý này, vốn định dưới bầu trời đầy hương hoa này sẽ thành toàn chuyện tốt, tiếc là ái phi tới sớm quá…”
Nụ cười trên mặt Trịnh Quý phi vẫn không giảm: “Bệ hạ cần gì phải giấu diếm khổ sở như vậy, thần thiếp cũng đâu phải người không có lòng bao dung. Nếu bệ hạ nói một tiếng, thần thiếp còn có thể bảo cung nhân đến hầu hạ khách quý trước.”
Tiêu Luật gật đầu, bước lên một bước, ngón tay trỏ nhẹ nhàng lướt qua trán Trịnh Quý phi: “Ái phi quả thật chu đáo, chỉ là trẫm… mệt rồi…”
Lời còn chưa dứt, Cố Nghi thấy Tiêu Luật rút thanh trường đao từ thắt lưng của thị vệ sau lưng Trịnh Quý phi ra, sau đó bất ngờ đâm mạnh vào mắt của tên thị vệ.
Tên thị vệ hét lớn một tiếng rồi lao tới, Tiêu Luật cúi người né, trường đao trong tay chém vào chân phải của thị vệ.
Máu phun ra như suối.
Nhân lúc tên thị vệ ngã xuống, Tiêu Luật cúi người đẩy bệ đá ngọc trắng ra, lộ ra một cầu thang đá.
“Ngươi đi xuống đi!” Y nói với Cố Nghi.
Cố Nghi thấy máu, cả người run rẩy dữ dội.
“Chúng ta cùng nhau chạy!” Cô căng thẳng nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Luật.
Nhưng Trịnh Quý phi bất ngờ lao tới từ sau, muốn tóm lấy vai cô, miệng hét lớn: “Người đâu!”
Tiêu Luật trong mắt bừng lên căm hận, tay vung trường đao chém vào cánh tay trái của Trịnh Quý phi.
Máu tươi văng đầy lên người Cố Nghi.
Cô cứng họng nuốt lại tiếng thét sắp thoát ra, nhìn Trịnh Quý phi ngã xuống đất, toàn thân bê bết máu.
Cố Nghi nắm chặt lấy tay áo Tiêu Luật, cảm giác được y cũng đang run rẩy dữ dội.
Trịnh Quý phi thét lên đầy thê lương: “Bệ hạ!”
Tiêu Luật giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Cố Nghi một cái, cả hai nhanh chóng men theo bậc thang đi xuống.
Cố Nghi ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn, tim đập càng nhanh.
Tiêu Luật ở phía sau nói: “Ngươi tin hay không cũng được, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng giết nổi một con gà, vậy mà giờ suýt chút nữa ta đã giết người rồi…”
Cố Nghi vội vàng gật đầu.
“Trịnh thị lòng dạ rắn rết, muốn làm hoàng hậu nhưng ta không cho phép, thế là nàng ta liền giết Vương thị. Nàng ta đáng chết… nhưng… ta… lại yếu mềm, không thể ra tay…”
Cố Nghi giật mình, tay sờ vào tường đá bên cạnh đi xuống dưới, suy nghĩ trong đầu xoay vần, nhưng lúc này không biết nói gì để an ủi y.
Cô chỉ đành khẽ “Ừm” một tiếng.
Hai người im lặng đi xuống một lúc, cuối cùng cũng đến tận cùng của bậc thang đá.
Giọng Tiêu Luật nhẹ nhàng hơn một chút: “Đây là mật đạo trong cung, đi thêm hơn mười dặm nữa là tới một đoạn sông. Đó là nhánh của sông Lạc chảy qua giao lộ, nhưng về sau đã bị bỏ hoang không dùng nữa…”
Hai người vừa chạy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Có người đuổi theo!
Cố Nghi quay đầu nhìn lại, ngọn lửa chợt bùng lên phía sau.
Cô hốt hoảng kêu: “Chúng ta phải chạy nhanh lên!”
Cả hai cắn răng, chạy thục mạng. Nhưng quân đuổi theo không hề nản chí, bám riết không buông.
Cố Nghi lại ngoái đầu nhìn, ngọn lửa dường như càng lúc càng gần.
Tiêu Luật cũng liếc mắt nhìn, vội hối thúc: “Chạy nhanh lên! Nếu lửa chiếu đến chúng ta, bọn chúng sẽ bắn tên đấy!”
Vừa dứt lời, vài mũi tên đã bắn sượt qua hai người.
Chúng muốn ám sát, rõ ràng là không muốn để họ sống sót!
Cố Nghi run lên, đôi chân càng chạy nhanh hơn, nhưng con đường hầm đen kịt trước mặt dường như không có hồi kết.
*
Tiêu Diễn đã thúc ngựa phi nhanh suốt một ngày một đêm, cổng thành Dương Thành đã thấp thoáng hiện ra trước mắt.
Phía sau hắn là hai mươi tư kỵ binh nhẹ, tất cả đều là Ảnh vệ.
Xe chở đá lớn đã tới chân thành, chờ lệnh tấn công thành.
Tiêu Diễn đến trước cổng thành nhưng lại quay đầu ngựa, phi nhanh dọc theo con hào bảo vệ thành về phía Đông.
Đi được mấy dặm, cuối cùng cũng thấy được đoạn hạ lưu khô cạn của con hào, lộ ra một ngã rẽ.
Đây chính là con đường thoát thân từ biệt cung Dương Thành mà Lưu Thái phi đã nói.
Đêm ấy, bà ta cũng đã trốn khỏi biệt cung theo con đường này.
Tiêu Diễn xuống ngựa, dẫn theo Ảnh vệ tiến vào từ ngã rẽ, địa thế dưới chân dần dần hạ thấp.
Trước mặt là một đường hầm sâu hun hút, Ảnh vệ phía sau thắp lên mấy ngọn đuốc.
Cố Nghi lập tức thấy ánh sáng bừng lên từ phía trước.
Là người của Trịnh Tuy… định giáp lá cà tấn công từ hai phía ư?
Cố Nghi bất an dừng lại một chút, nhưng không dám thật sự ngừng bước.
Nếu lúc này cô dừng lại, bị người đuổi theo phía sau bắt kịp, cả hai sẽ không sống được nữa.
Tiêu Luật cũng đã thấy ánh sáng đó.
“Phía trước là ai thế?”
Cố Nghi lắc đầu, trong lòng bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mơ hồ.
Cô chạy nhanh hơn, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng người đối diện dưới ánh sáng rực rỡ.
Mũi cô cay xè.
Tiêu Luật thấy Cố Nghi đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa y vài bước.
Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, lập tức tăng tốc đuổi theo.
Tiêu Diễn nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía trước, trong lòng chợt động, vội vàng chạy đến đón.
Dưới ánh lửa sáng rực, hắn thấy một bóng người lao tới.
Cố Nghi.
Tiêu Diễn thấy cô chạy đến gần, liền thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.
Tiêu Diễn.
Hắn dường như đã nghe thấy cô gọi tên mình.
Tiêu Diễn bước nhanh về phía trước, dang tay ra, ôm chặt Cố Nghi vào lòng.
Khoảnh khắc này, sợi dây căng thẳng trong lòng hắn mới từ từ giãn ra.
Hắn không khỏi thở dài thầm trong lòng, nhưng tay hắn lại chạm phải một mảng máu ướt đẫm sau lưng cô, trái tim lập tức trùng xuống.
Hắn cẩn thận quan sát gương mặt của Cố Nghi, thấy đôi mắt cô tuy sáng ngời, nhưng dưới cằm lại lấm tấm vài vệt máu.
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn đột nhiên cau mày, đưa tay sờ lên lưng mình như đang kiểm tra vết thương.