Năm ngày sau, cổng thành Dương Thành đã bị phá.
Tề Uy đã chém đầu Trịnh Tuy tại sông Lạc, Vu Đại dẫn binh tiến vào địa phận phủ Thanh Châu.
Đại quân tiêu diệt tất cả phản quân không chịu đầu hàng, còn những kẻ quy phục thì rất đông.
Cố Nghi được đưa vào ở tại phủ đệ của nha môn phủ Thanh Châu.
Những ngày qua, quan binh qua lại không ngớt, Tiêu Diễn ở lại phủ nha để xử lý chính sự.
Trong phủ Thanh Châu, từ Tri phủ, Đồng tri cho đến giám sát, quản ngục đều bị thay thế.
Tất cả những kẻ được phong tước hầu trong triều đình giả mạo này đều bị hỏi tội.
Tấu chương từ bộ Lại và bộ Hộ liên tục từ kinh thành gửi tới, bàn bạc việc thu hồi lại phủ Thanh Châu.
Cố Nghi nơm nớp lo sợ chờ đợi suốt năm ngày, nhưng vẫn không thấy cơn đau đầu quen thuộc và luồng sáng trắng ấy xuất hiện.
Trái tim luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Tiêu Luật tuy không chết nhưng việc phá thành Dương Thành, thu phục Thanh Châu, cốt truyện chính vẫn diễn ra.
Con đường đế vương của Tiêu Diễn vẫn còn tiếp tục, cô không nhận được cảnh báo nào về việc đi lệch khỏi cốt truyện.
Cố Nghi cảm thấy rất vui, ngồi trong sân thưởng thức cảnh xuân, thấy liễu xanh hoa đỏ lại càng xinh đẹp hơn.
Đa Lạc lúc này không rời cô nửa bước, bỗng lên tiếng: “Quý nhân, Thận vương tới.”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Tiêu Luật từ lầu các phía trước chầm chậm đi ra.
Mấy ngày trước bọn họ ở tạm trong quân doanh, Tiêu Luật mỗi ngày đều đội nón có rèm che, không để lộ mặt ra ngoài.
Giờ đã vào trong phủ, tránh xa người ngoài, y mới có thể tháo nón, khoác lên mình chiếc áo dài màu xanh đậm, nhẹ nhàng bước tới.
Thấy Cố Nghi ngồi trên ghế đá, y khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn tiến lại gần.
Cố Nghi nhìn y ngồi xuống, khẽ cười: “Ngươi dậy rồi à? Đã tắm rửa chưa? Đã nếm thử món mơ khô mới đưa từ bếp lên chưa?”
Mấy ngày trước, Tiêu Luật nổi giận tận mấy lần liền, lúc thì trách Cố Nghi lừa y, lúc lại than thở cuộc sống quá khổ cực. Cho đến hôm qua, khi cùng đại quân tiến vào Dương Thành, Tiêu Diễn cuối cùng không chịu nổi nữa, mặt đen lại, nói chuyện riêng với Tiêu Luật, nói suốt nửa đêm.
Tiêu Luật dường như sau đó đã bớt chút tính khí, chỉ là trên mặt vẫn còn chút bất mãn.
Y bực bội nói: “Đã ăn rồi, nhưng chua lắm, không ngọt.”
Cố Nghi mỉm cười nói: “Vậy đợi khi về kinh, qua một thời gian nữa, quả mơ sẽ ngọt hơn, đến lúc đó ăn mơ tươi cũng được đó!”
Tiêu Luật liếc mắt nhìn Cố Nghi: “Hắn nói với ngươi rồi à? Chuyện ta về kinh?”
Cố Nghi gật đầu, rồi hỏi lại: “Về kinh chẳng phải tốt sao? Còn có thể gặp Thái phi nữa… Nếu lập phủ Thận vương, đưa Lưu Thái phi về phủ dưỡng lão, chẳng phải càng tốt hơn sao…”
Thận vương tuy không bị ban chết vì tự xưng đế, nhưng từ nay về sau cũng chỉ có thể sống dưới mí mắt của hoàng đế mà thôi.
Nhưng với tính cách của Tiêu Luật, sắp xếp như vậy, biết đâu lại là điều tốt cho y.
Tiêu Luật lại hừ lạnh một tiếng.
Đêm qua Tiêu Diễn lại lấy chuyện sắp xếp chỗ ở cho mẫu phi ra uy hiếp y.
Vốn dĩ y cảm thấy Tiêu Diễn có vẻ đã tốt hơn một chút, nhưng tên chó đó không thể thay đổi được…
Hừ!
Cố Nghi quan sát kỹ Tiêu Luật, thấy trên mặt y tuy tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cả người đã thả lỏng, lười biếng tựa vào một bên bàn đá.
Đúng là một người em trai bướng bỉnh…
Cô ngồi cùng hắn thêm một lúc, nói vài lời thăm hỏi, khuyên nhủ vài câu, cho đến khi mặt trời lặn, liền có người tới báo.
“Thỉnh an Quý nhân, bệ hạ sai nô tài tới gọi quý nhân đến phòng khách dùng bữa tối.”
Cố Nghi đứng dậy, chỉnh lại vạt váy, nói với Tiêu Luật: “Vậy ta đi trước, ngươi cũng ăn tối sớm nhé…”
Tiêu Luật phất tay, quay mặt đi.
Trong phòng khách, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn tròn.
Tiêu Diễn những ngày này bận rộn vô cùng, hôm nay mới có chút thời gian rảnh để dùng bữa với Cố Nghi.
Cố Nghi vừa bước vào thì đã thấy Tiêu Diễn khoác áo đen ngồi trong phòng, trên đầu đội mũ đen, mỉm cười nhìn cô.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Bình thân, đến đây ngồi đi.”
Cố Nghi ngồi xuống, lúc này mới để ý thấy trên bàn có một món giò heo sốt tương.
Mắt Cố Nghi sáng lên, thấy Tiêu Diễn cầm đũa, cô cũng liền cầm đũa lên, gắp một miếng giò heo sốt tương, do dự một lúc rồi đưa sang đĩa của Tiêu Diễn: “Bệ hạ nếm thử trước đi.”
Tiêu Diễn bật cười nhìn cô: “Không cần hầu hạ ta đâu, nàng cứ ăn đi.”
Cố Nghi vui vẻ ăn một miếng giò, vẫn là hương vị quen thuộc.
Tiêu Diễn khi dùng bữa, rất ít khi nói chuyện.
Sau khi hai người dùng bữa xong, cung nhân dọn dẹp bát đĩa, Tiêu Diễn mới hỏi: “Hôm nay nàng có gặp Tiêu Luật không?”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng: “Hôm nay tâm trạng Thận vương trông có vẻ tốt hơn nhiều…”
Tiêu Diễn không vui nói: “Sau này nàng không cần quan tâm đến hắn nữa… Hắn từ nhỏ đã như vậy, càng có người để ý tới hắn, hắn càng làm bộ làm tịch.”
Cố Nghi: … Được thôi.
Tiêu Diễn thấy cô khẽ gật đầu, hàng mi buông xuống, trong mắt ánh lên một chút bóng tối.
Mấy ngày hành quân liên tục, hẳn là cô đã mệt rồi.
Tiêu Diễn đứng dậy nói: “Chuẩn bị nước tắm.”
Cố Nghi ngẩng đầu, lộ vẻ ngạc nhiên, lúc này đã quá giờ Dậu.
Tuy rằng cô cũng thấy mệt mỏi. Cô bèn đứng dậy, bước theo Tiêu Diễn, cùng đi về phía phòng phía đông trong phủ nha.
Phòng ngủ trong phủ nha không lớn, người hầu đã chuẩn bị nước tắm sau tấm bình phong. Sau khi tắm xong, Cố Nghi bước ra, thấy Tiêu Diễn đã ngồi sẵn bên bàn, dáng vẻ thảnh thơi.
Tóc hắn buộc lỏng sau gáy, vẻ mệt mỏi trên mặt đã tan đi phần nào, hàng mi còn đọng chút hơi nước, đôi mắt hoa đào rực sáng, chăm chú nhìn cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, dường như cô đã quên mất Tiêu Diễn có sức hút đến mức nào.
Dù Tiêu Luật có đẹp đến đâu thì cô vẫn có thể bình tĩnh mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, nhưng đối diện Tiêu Diễn, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến cô không khỏi xiêu lòng.
Cố Nghi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Dưới ánh mắt không thể phớt lờ của hắn, cô chậm rãi bước đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, cũng không chắc bước chân của mình có tự nhiên hay không hay lại thành ra vụng về.
Cố Nghi khẽ lắc đầu, đưa tay định tháo búi tóc.
Tiêu Diễn bất ngờ bước đến sau cô, đưa tay giữ lấy mu bàn tay cô: “Để trẫm giúp nàng…”
Cố Nghi căng thẳng, lưng cứng đờ: “Tạ bệ hạ…”
Cô không dám quay đầu, chỉ dám nhìn hắn qua gương đồng. Cô thấy hắn cúi đầu, ngón tay thon dài cẩn thận tháo búi tóc cho mình, rồi cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng chải tóc cho mình.
Căn phòng im ắng.
Tiêu Diễn đứng rất gần, tỏa ra mùi hương dễ chịu, giống như hương hoa trong nước tắm, lại tựa như hương lạnh của cây tùng cây bách.
Nhưng hắn đứng gần quá, gần đến mức vô có thể cảm nhận được hơi ấm. Cố Nghi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, không biết liệu Tiêu Diễn có nghe thấy không.
“Bệ hạ, thần thiếp… mệt rồi… không… không cần chải tóc nữa…” Cô khẽ nói.
Tiêu Diễn trầm giọng “Ừ” một tiếng, đặt chiếc lược gỗ lại trên bàn, rồi xoay người về phía giường.
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy bước theo hắn.
Phòng ngủ này tuy thuộc phủ Thanh Châu, không phải kiểu dáng trong cung điện. Mặc dù gian phòng phía Đông tuy cổ kính, nhưng chiếc giường gỗ cũng không rộng rãi như trong cung. Sau khi Tiêu Diễn nằm xuống, chỗ còn lại chỉ đủ cho Cố Nghi.
Vừa nằm xuống, hai người liền nằm sát bên nhau. Cô chỉ cảm thấy bên cạnh mình ấm áp như một lò sưởi.
Cô bỗng sợ rằng tiếng tim đập của mình sẽ bị hắn phát hiện qua cánh tay chạm vào nhau của hai người.
Cố Nghi khẽ cựa mình, nhưng bên tai đã nghe thấy Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Hôm đó… tại sao nàng lại lừa Tiêu Luật, nói nàng… mang thai?”
Nghe vậy, Cố Nghi giật mình.
Quả nhiên muốn hỏi tội rồi sao…
Cô ngập ngừng nói: “Bệ hạ thứ tội… hôm đó thần thiếp hơi vội vàng… Thần thiếp muốn khuyên Thận vương bỏ trốn, nên bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này… Hơn nữa…”
Cô xoay người để nhìn rõ sắc mặt Tiêu Diễn, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Nghi chỉ cảm thấy eo mình nhẹ bẫng, cô đã bị Tiêu Diễn ôm chặt vào bên trong giường, nằm đè lên người hắn.
Mặt nàng đỏ bừng, chỉ nghe Tiêu Diễn hỏi: “Hơn nữa… cái gì?”
Cố Nghi hít một hơi sâu, rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, hôm đó ở trong sân, thần thiếp tình cờ gặp Trịnh Tuy, ông ta muốn đưa thần thiếp về phủ tướng quân. Thần thiếp sợ, sợ rằng Thận vương trong tình thế bất đắc dĩ sẽ đồng ý, nên mới… mới giả vờ nói mình mang thai.”
Nói xong, cô cảm thấy cánh tay phải của Tiêu Diễn đột ngột siết chặt, ôm lấy mình.
Trái tim cô càng đập mạnh hơn, cô nói tiếp: “Thần thiếp biết Thận vương tính tình đơn thuần, quả nhiên y cũng không đưa thần thiếp đến phủ tướng quân, thần thiếp lại khuyên nhủ y một hồi, cuối cùng y liền đưa thần thiếp bỏ trốn trong đêm.”
Tiêu Diễn khẽ vuốt lưng cô: “Thận vương đã kể cho trẫm nghe rồi.”
Cố Nghi lập tức ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình với đôi mắt dịu dàng, hỏi cô: “Vậy tại sao nàng lại chắc chắn rằng trẫm không muốn giết hắn?”
Cố Nghi lại gục đầu vào vai hắn, nói khẽ: “Thần thiếp… thần thiếp cảm thấy bệ hạ thực ra là một người rất dịu dàng.” Cô bật cười: “Thần thiếp nghe Thận vương kể về những chuyện thời thơ ấu của y với bệ hạ, thần thiếp nghĩ… trong lòng bệ hạ chắc hẳn vẫn có phần yêu thương Thận vương.”
Tiêu Diễn im lặng một lát, rồi mới nói: “Nói bậy.”
Cố Nghi khẽ cười, bên tai cô có thể nghe rõ tiếng tim đập của Tiêu Diễn, dường như nhanh hơn chút.
“Nàng… làm sao biết được… là Thái tử đã giết phụ hoàng…”
Cố Nghi không tự chủ nắm chặt tay áo hắn, từ từ đáp: “Thần thiếp đoán thôi… thần thiếp…”
Cô do dự một lúc rồi nói: “Thần thiếp đã thấy người nhà họ Triệu trên thuyền, chẳng phải đó cũng là bằng chứng sao? Cái chết của Triệu Kiệt phu tử rất kỳ lạ, chuyện này khó nói rõ, nhưng Thiếu sư của Thái tử và Thái tử… chắc chắn có liên quan…”
Tiêu Diễn khẽ cười.
Cố Nghi nằm trên ngực hắn, cảm nhận lồng ngực khẽ rung lên khi hắn cười. Cô liền nghiêng mình sang phải, vô tình chạm vào cánh tay phải của hắn, cảm nhận được bên dưới tay áo vẫn còn một lớp vải trắng.
Cô giật mình ngồi dậy, không dám tiếp tục đè lên cánh tay của hắn nữa: “Bệ hạ bị thương sao?”
Tiêu Diễn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, khẽ “Ừ” một tiếng.
Vẻ mặt Cố Nghi thay đổi, hỏi tiếp: “Vết thương nặng không? Thần thiếp vừa rồi không cố ý, bệ hạ có đau không?”
Thực ra hắn không đau, nhưng Tiêu Diễn nhìn vẻ thương xót trong mắt cô, bèn gật đầu: “Đau chứ…”
Nghe vậy, Cố Nghi vội ngồi dậy, lo lắng nhích về phía trong giường: “Hay là để thần thiếp nằm bên ngoài, tránh đè lên cánh tay của bệ hạ.”
Tiêu Diễn cười khổ một tiếng: “Lúc này nói vậy thì có ích gì nữa, chi bằng nàng xem thử có cần bôi thuốc không?”
Cố Nghi gật đầu, thấy Tiêu Diễn từ từ cởi áo trong màu trắng ngà, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và cánh tay phải quấn băng trắng.
Quả nhiên là bị thương thật…
Cố Nghi không khỏi cảm thấy áy náy: “Nếu bệ hạ thực sự đau, hay là tháo băng ra xem thử có phải chảy máu nữa không?”
Tiêu Diễn nhìn vẻ lo lắng của cô, khẽ cười, đưa tay vuốt mặt cô: “Không đau, trẫm chỉ đùa nàng thôi…”
Cố Nghi khẽ “À” một tiếng, liền cảm thấy eo mình bị siết lại, lập tức bị Tiêu Diễn ôm vào lòng.
Cô vùng vẫy một chút rồi nằm úp lên cánh tay trái của hắn.
Tiêu Diễn thở dài một tiếng: “Cố Nghi…” Giọng hắn đầy vẻ bất lực.
Cố Nghi nằm im không động đậy, chờ nghe hắn nói tiếp.
Tiêu Diễn khẽ vuốt tóc cô, dừng lại một lúc lâu, rồi từ tốn nói: “Trẫm… mấy hôm trước… thật sự sợ rằng nàng đã chết…”
Cố Nghi nghe vậy, mắt bỗng thấy cay cay, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới thốt nên lời: “Thần thiếp nhất định sẽ không chết… thần thiếp nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…”
Tiêu Diễn nghe lời cô nói, cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt cô từ lúc nào đã lấm tấm nước mắt.
“Nàng khóc gì vậy?” Hắn như thở dài, lại như bất lực.
Cố Nghi sụt sịt nói: “Thần thiếp… khóc vì vui quá thôi mà…”
Khóc vì vui quá…
Tiêu Diễn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cô vẫn không ngừng khóc.
“Nàng đừng khóc nữa…” Hắn hạ giọng dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cố Nghi chỉ cảm thấy trong lòng lòng tràn ngập chua xót, nỗi buồn không có nơi nào để giải tỏa.
Tôi hận kịch bản này! Tôi hận ông trời!
Kịch bản đối xử bất công với tôi! Ông trời đối xử bất công với tôi!
Tiêu Diễn không hiểu vì sao Cố Nghi bỗng nhiên khóc đáng thương đến vậy, hắn hoảng hốt nói: “Nàng đừng khóc nữa, trẫm… trẫm kể nàng nghe một câu chuyện cười…”
Cố Nghi ngạc nhiên, ngừng khóc ngay lập tức: “Chuyện… chuyện cười gì?”
Tiêu Diễn thấy cô thật sự ngừng khóc, bèn nói: “Là một câu chuyện cười trẫm nghe được…”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền kể: “Chuyện kể rằng trước kia có một tù binh không may bị bắt, nhưng lại mắc một chứng bệnh kỳ lạ, tay trái mọc mụn nhọt, nên phải chặt tay trái. Tù binh nói hắn nhớ quê hương, muốn gửi tay trái về cố hương, nên quân doanh đồng ý yêu cầu này, gửi tay trái của hắn về. Nhưng chẳng bao lâu sau, tay phải của hắn lại mọc mụn nhọt…”
Cố Nghi cựa mình, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?” Lúc này cô đã ngừng khóc.
Tiêu Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Sau đó tay phải của hắn cũng bị chặt, hắn lại nói nhớ quê hương, muốn gửi tay phải về cố hương… Quân doanh cũng đồng ý… nhưng vài ngày sau, chân phải của hắn lại mọc mụn nhọt, nhưng lần này quân doanh không chặt nữa, chỉ nói với tù binh đó: Ngươi ba lần bảy lượt thế này, thực ra là có ý định thoát thân phải không…”
Hả? Hết rồi sao?
Cố Nghi ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn thật sự im lặng.
Đây là chuyện cười gì vậy? Đây có phải chuyện cười không?
Đây là chuyện ma thì có!
Cố Nghi ngỡ ngàng hỏi: “Bệ hạ kể xong rồi à?”
Tiêu Diễn gật đầu: “Xong rồi, khanh khanh thấy thế nào, có buồn cười không?”
Cố Nghi cười gượng hai tiếng: “Buồn cười lắm!” Buồn cười éo gì chứ!
Ánh mắt Tiêu Diễn sáng lên, hắn khẽ vuốt tai cô, cúi xuống hôn cô.