Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 85

Tiêu Diễn mở mắt, thấy trước mặt là Thiên Lộc các.

Hắn nghĩ hắn lại đang mơ, nhưng những viên gạch xanh trên nền đất của Thiên Lộc các trước mặt đã cũ kỹ, xám xịt.

Hắn nhìn thấy trước cột đỏ là một bóng người hơi còng lưng, vẫn mặc chiếc áo bào xanh có thêu hình cá bay.

Từ khi nào Cao Quý đã già thế này rồi?

Tiêu Diễn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt ông ta thì nghe thấy một tiếng truyền báo từ ngoài các: “Cố Tể tướng cầu kiến.”

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc.

Hắn nhìn một lúc, mới nhận ra đó là Cố Trường Thông.

Cố Trường Thông tóc đã bạc trắng, đầu đội mũ cao, cầm thẻ bài đi đến nhưng trên người lại không mặc quan phục, chỉ khoác một chiếc áo dài màu trắng tinh khôi.

Cao Quý khẽ nói: “Cố Tể tướng xin đợi một lát, bệ hạ đang thay y phục, sẽ ra ngay. Hay là Tể tướng vào trong gian bên cạnh ngồi trước, trời lạnh rồi, chân Tể tướng lại bị đau chắc sẽ khó chịu lắm…”

Tiêu Diễn chợt nhận ra giấc mơ này vô cùng hoang đường.

Cố Trường Thông sao lại làm Tể tướng? Từ khi nào đã thành Tể tướng rồi?

Tiêu Diễn tiến lại gần hơn, thấy trên khuôn mặt của Cố Trường Thông chỉ lộ ra một nụ cười mỉm, trên y phục phảng phất mùi nhang đèn.

Cố Trường Thông mở miệng nói: “Hôm qua là ngày đại triều hội Nguyên đán, bệ hạ chắc hẳn bận rộn, lão thần chờ thêm một lúc cũng không sao, hôm nay có lẽ cũng là lần cuối lão thần đến Thiên Lộc các.”

Cao Quý thở dài một tiếng: “Tể tướng đã dâng biểu từ chức, bệ hạ thật sự không nỡ…”

Cố Trường Thông cười nhẹ lắc đầu: “Sau khi lão thần từ quan cũng sẽ không rời khỏi kinh thành, A Chiêu vẫn còn ở Nội các… “ Ông thở dài: “Hoàng quý phi Nhu Gia cũng đã an táng trong lăng hoàng gia, lão thần tuyệt đối không rời kinh. Nếu một ngày nào đó bệ hạ muốn gặp lão thần thì vẫn có thể cho truyền gọi lão thần…”

Hoàng quý phi Nhu Gia…

Sao lại có Hoàng quý phi?

Ngực Tiêu Diễn thắt lại, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Cao Quý khẽ thở dài: “Năm nào vào ngày Nguyên đán cũng không dễ dàng gì…”

Lời vừa dứt, Tiêu Diễn thấy một bóng người từ phía sau các bước ra, không mặc long bào màu vàng sáng mà là một chiếc áo bào trắng tinh khiết.

Hắn ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của chính mình, dù là đang độ tuổi tráng niên nhưng tóc hai bên thái dương đã hơi bạc, vẻ mặt giữa hai hàng lông mày lạnh lùng nghiêm nghị.

Trong lòng hắn cảm thấy càng lúc càng lạ lẫm.

Cố Trường Thông cúi người bái chào: “Tham kiến bệ hạ.”

“Bình thân.”

Tiêu Diễn thấy hắn ngồi xuống, từ tốn nói: “Cố Tể tướng từ quan, trẫm đã chuẩn tấu.”

Cố Trường Thông cúi người bái lạy lần nữa: “Tạ ơn bệ hạ…”

Hoàng đế ngồi trên ngai cao không nói thêm lời nào, chỉ dùng đôi mắt nâu sẫm chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Cố Trường Thông.

Cố Trường Thông ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đó, hít sâu một hơi, mới dám nói: “Lão thần nghe nói gần đây long thể của bệ hạ không được khỏe, lão thần cả gan xin khuyên, tuy chính sự phức tạp, nhưng bệ hạ cũng nên bảo trọng thân thể, đừng quá lo lắng…” Giọng ông lại hạ thấp hơn một chút: “Nếu nương nương ở trên trời có linh thiêng… nhất định cũng mong bệ hạ giữ gìn sức khỏe…”

Tiêu Diễn thấy hắn khẽ cười: “Cố Tể tướng… lui ra đi.”

Sắc mặt Cố Trường Thông thoáng cứng lại, đành chậm rãi cúi lạy, lui ra khỏi Thiên Lộc các.

Cửa điện mở ra, gió đông cuốn vào mang theo cả sương tuyết.

Dù chỉ là trong mơ, Tiêu Diễn vẫn cảm nhận được cơn rét thấu xương tràn vào.

Hắn nhìn chằm chằm vào hoàng đế trên bậc ngọc, tiến lại gần hơn mới thấy ánh mắt của hắn từng chút từng chút trở nên u ám, rồi nghe rõ câu nói thấp thoáng trong miệng hắn, dường như hỏi Cao Quý bên cạnh, lại như tự hỏi bản thân mình: “Nếu như Cố Nghi ở trên trời có linh thiêng… tại sao chưa từng hiện về trong giấc mơ của ta…”

Cố Nghi đã chết.

Tiêu Diễn giật mình tỉnh giấc, hắn thở dốc, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thấy tấm màn lụa xanh khẽ lay động trước mắt, hắn từ từ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi quay đầu sang nhìn người đang nằm cạnh mình.

Cố Nghi vẫn đang nằm yên ổn bên cạnh hắn, hơi thở đều đặn, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ rung, cô ngủ rất say.

Hắn vội vàng đưa tay chạm vào má cô, ấm áp và mềm mại.

Hắn lần theo đường viền cằm của cô, rồi chạm vào mạch đập, mạnh mẽ và ổn định.

Chỉ là một cơn ác mộng… Nhưng trái tim hắn lại nhói lên, những gì hắn thấy và cảm nhận trong giấc mơ như phủ kín tâm trí khiến hắn có cảm giác rằng tất cả đều là sự thật, đều là những điều mà hắn đã thực sự trải qua.

Cố Nghi đang ngủ chợt cảm thấy cổ mình ngứa ngáy, cô đưa tay gãi liền chạm phải những sợi tóc mềm mại.

Cô mơ màng mở mắt ra, thấy đầu của Tiêu Diễn tựa sát vào trán mình, còn tay hắn đặt lên ngực trái của cô.

Cô không khỏi ngây ra một lúc.

Anh hai à, thể lực của anh có phải quá dồi dào rồi không? Không thấy mệt à…

“Hoàng thượng…” Cô cố gắng nhịn không ngáp: “Ngày mai phải dậy sớm, ngủ sớm đi thôi…”

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi đã tỉnh, đôi mắt cô vẫn còn chút buồn ngủ, nhìn hắn đầy vẻ bất lực.

Hắn ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình: “Ừ… mau ngủ đi…”

Cố Nghi đáp lại một tiếng, chỉnh lại tư thế ngủ, tựa đầu lên vai hắn. Mặc dù cảm thấy Tiêu Diễn lúc này có chút kỳ lạ, nhưng cô thực sự quá mệt mỏi, nên lại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi thức dậy, bên cạnh cô vẫn ấm áp.

Cô mở mắt ra, Tiêu Diễn vẫn nằm trên giường, mỉm cười nhìn cô.

Cô dụi mắt, thấy ánh sáng trong phòng đã rất sáng: “Giờ là giờ nào rồi?”

“Vừa qua giờ Thìn.”

Cố Nghi liền trở mình ngồi dậy: “Hôm qua bệ hạ nói giờ Thìn phải ra ngoài mà?”

Tiêu Diễn lúc này mới đứng dậy: “Buổi chiều đi cũng không sao.”

Nghe thấy trong phòng có tiếng động, cung nhân chuẩn bị nước rửa mặt ngoài cửa lập tức bước vào.

Cố Nghi rửa mặt xong, ngạc nhiên phát hiện Tiêu Diễn vẫn ở trong phòng.

Hôm nay Tiêu Diễn thật sự kỳ lạ.

Thấy cô lộ vẻ khó hiểu, Tiêu Diễn bèn nói: “Hôm nay ta sẽ cùng nàng đi dạo quanh Dương Thành, ngày mai chúng ta phải khởi hành về kinh rồi…”

Cố Nghi gật đầu, không khỏi mỉm cười.

Dương Thành đang trong quá trình hồi phục, sau khi thành bị phá không lâu, dân chúng trong thành thấy kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, không có tình trạng cướp bóc, liền dần dần mạnh dạn ra đường hơn.

Nguồn cung lương thực vẫn đảm bảo, nhưng trên gương mặt mọi người vẫn hiện rõ vẻ dè dặt cẩn trọng.

Cố Nghi đội mũ có rèm, theo Tiêu Diễn ra ngoài, suốt đường đi, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Diễn dường như cứ thi thoảng lại nhìn mình.

Cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cả hai mới quay về phủ.

Tiêu Diễn thực sự đã ở bên cô suốt cả ngày.

Cố Nghi cười nói: “Thần thiếp biết bệ hạ bận trăm công ngàn việc, hôm nay đã dành cả ngày cho thần thiếp, thần thiếp thật sự thấy mình được sủng ái quá mức mà lấy làm kinh ngạc…”

Tiêu Diễn cười một tiếng, vén áo ngồi xuống, từ tốn nói: “Lần này về kinh, đi đường bộ sẽ chậm hơn đi đường thủy một chút. Sau khi về kinh… trẫm sẽ phong nàng làm Nhu tần…”

Nhu tần…

Cố Nghi nhất thời không phản ứng kịp.

Cô suy nghĩ một lát, mới nhận ra đây là nhảy liền hai cấp…

Cô mở miệng, hồi lâu mới cúi người tạ ơn: “Tạ ơn bệ hạ!”

Tiêu Diễn đưa tay lên: “Ngồi xuống đi…”

Trong lòng Cố Nghi ngạc nhiên, biết rõ điều này có chút phá vỡ bầu không khí, nhưng không thể không hỏi: “Vậy còn Uyển Tiệp dư? Bệ hạ cũng sẽ ban thưởng cho Uyển Tiệp dư chứ?”

Triệu Uyển đã thay hắn đỡ một nhát dao, theo như cốt truyện thì cô ấy cũng phải được thăng chức.

Tiêu Diễn trầm ngâm một lát, nhìn Cố Nghi rồi nói: “Triệu Uyển là con gái của Triệu Kiệt, vụ án của Triệu Kiệt có liên quan đến Tiêu Hoành, trẫm đương nhiên phải ban thưởng cho nàng ấy. Nàng ấy đã có công cứu giá, đáng lý ra phải được thưởng. Trẫm… sẽ phong nàng ấy làm Triệu phi…”

Cố Nghi ngẩn ra, không ngờ Tiêu Diễn lại giải thích chi tiết như vậy.

Triệu Uyển vốn dĩ đã là Tiệp dư, nhảy liền hai cấp lên làm phi là hợp lý.

Nếu cô ấy chỉ được phong làm tần, việc bản thân Cố Nghi nhảy liền hai cấp sẽ dễ gây chú ý.

Cố Nghi im lặng một lúc, rồi mới mỉm cười nói: “Bệ hạ nói đúng, thần thiếp hiểu rồi.”

Trong lòng Tiêu Diễn bỗng dâng lên vài phần phiền muộn, Cố Nghi tỏ ra quá hờ hững khiến hắn không hài lòng.

Mặc dù hắn đã giải thích rõ ràng, nhưng dường như cô thực sự không quan tâm.

Tiêu Diễn trấn tĩnh lại một lúc, rồi mới mỉm cười với cô: “Kỳ khảo mãn sắp đến, nếu Cố Trường Thông vào kinh, nàng được phong làm tần, cũng có thể gọi Cố phu nhân vào cung để mà chuyện trò…”

Trong lòng Cố Nghi khẽ động: “Tạ ơn bệ hạ…”

Bên tai lại nghe Tiêu Diễn hỏi: “Nhà nàng còn có huynh đệ hay tỷ muội nào không?”

Tôi biết trả lời câu này rồi!

Cố Nghi tự tin trả lời: “Trong nhà thần thiếp còn có một em trai, tên là A Chiêu, Cố Chiêu…”

A Chiêu.

Tay phải trong ống tay áo của Tiêu Diễn siết chặt lại.

Thật sự là có… một người tên Cố Chiêu.

Cố Nghi thấy sắc mặt Tiêu Diễn bỗng tối lại mà không rõ lý do.

Cô nhẹ nhàng gọi: “Bệ hạ…”

Tiêu Diễn ngẩng lên, đôi mắt nâu sẫm như lưu ly lóe sáng, nhưng lại mỉm cười nói: “Đúng là một cái tên hay.”

Thật sao?

Cố Nghi không hiểu, chỉ đáp: “Tạ bệ hạ khen ngợi…”

*

Ngày xe ngựa rời khỏi Dương Thành, trời trong nắng ấm. Suốt cả tháng trời, Cố Nghi đều ở trên xe, nghỉ chân tại các trạm dịch.

Đường chính đi về phương bắc phần lớn đều gồ ghề, nhưng càng đến gần kinh thành, đường càng bằng phẳng, cây cối hai bên đường cũng ngay ngắn hơn.

Cố Nghi tò mò vén rèm xe nhìn ra ngoài, không kìm được thốt lên: “Những ngày gần đây đường đi quả thật dễ chịu hơn nhiều.”

Tiêu Diễn theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài xe, nói: “Đường từ kinh thành về phía nam, nhiều quan lại lơ là nhiệm vụ, các con đường ở một số châu quận bị hư hỏng nghiêm trọng, cần được sửa chữa. Những nơi đường thấp trũng, nước mưa tích tụ đầy, tất cả đều do chính quyền quản lý hời hợt, không ai kiểm tra hoặc răn dạy… Những năm gần đây các gia tộc lớn phần nhiều chỉ biết ăn chơi hưởng thụ mà chẳng làm được việc gì ra hồn…”

Cố Nghi buông rèm xe, quay lại mỉm cười.

Triều đình giả mạo đã bị lật đổ, tiếp theo đây cuộc đấu tranh phe phái trong triều đình chỉ càng ngày càng dữ dội hơn.

Lúc này thời tiết bên ngoài đã bắt đầu nóng lên, trong xe đốt lò hương ấm áp.

Cố Nghi cầm chiếc quạt tròn trong xe, khẽ quạt cho mình, rồi lại quạt cho Tiêu Diễn.

Cô khẽ cười: “Bệ hạ anh minh, nhất định sẽ sáng suốt chọn được người hiền tài.”

Tiêu Diễn thấy cô cười tươi như hoa, vẻ mặt hắn cũng giãn ra đôi chút, nhưng suốt đường đi, trong lòng hắn vẫn nặng trĩu một nỗi lo lắng mơ hồ.

Từ trước đến nay hắn không tin vào quỷ thần, nếu là ác mộng bình thường thì hắn sẽ không để tâm. Chỉ là giấc mơ đêm ấy quá chân thực, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến hắn kinh sợ.

Trong giấc mơ của hắn, Cố Nghi… đã chết…

Chết như thế nào, chết vào lúc nào…

Phải chăng vì lý do này, trong những giấc mơ trước đây hắn mới khó có thể gặp Cố Nghi…

Tiêu Diễn khẽ nuốt nước bọt, nhìn về phía Cố Nghi, thấy cô đang vui vẻ ngắm cảnh xuân bên ngoài qua tấm rèm xe.

“Cố… Nghi…”

Cố Nghi quay đầu lại, thấy Tiêu Diễn như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

“Bệ hạ… có chuyện gì sao?”

Dạo gần đây Tiêu Diễn thực sự rất kỳ lạ.

Cô chờ một lúc lâu, chỉ thấy hắn khẽ cười, rồi lại không nói gì.

Được thôi.

*

Ngày về đến hoàng cung, xe ngựa đi qua cổng Chu Tước đã là giờ Hợi.

Trăng khuyết trên bầu trời cong như cây cung, cả chốn cung cấm chìm trong tĩnh lặng.

Cố Nghi mệt mỏi trở về cung Bình Thúy, vừa bước qua cổng, Đào Giáp đã vội vã chạy ra đón, trên mặt đầy vẻ cẩn trọng, trong mắt như ánh lên nước mắt.

Hai người nhìn nhau im lặng một lúc lâu.

Cố Nghi khẽ thở dài: “Ta mệt rồi, chuẩn bị nước tắm đi…”

Bình Luận (0)
Comment