Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 87

Đã qua nửa giờ Dậu, vị Hồ Y chính của Thái Y viện, hiện vừa được bổ nhiệm làm Hồ Viện phán, cuối cùng được hoàng đế triệu kiến vào Thiên Lộc các.

Ngày đầu tiên hoàng đế hồi kinh, phải đến giờ này mới có thời gian rảnh để gặp ông ta.

Hồ Viện phán cúi mình bái lạy: “Tham kiến bệ hạ.”

Hoàng đế vén tay áo: “Đứng lên đi.”

Hồ viện phán bước chậm đến bên cạnh hoàng đế, sau khi bắt mạch, quan sát kỹ sắc mặt của hắn rồi cúi đầu hỏi: “Bệ hạ dạo này có tái phát bệnh đau đầu không ạ?”

“Không.”

Hồ Viện phán lại cúi người lui về bậc ngọc bên dưới: “Bệ hạ trước đây bị thương, nay dù đã không còn đáng ngại, nhưng suốt chuyến tuần du phương Nam đã lao tâm khổ trí. Bệ hạ tuy đang thời trai tráng, nhưng cũng không nên quá gắng sức, cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn. Phương thuốc dùng trước đây có thể giúp giảm đau đầu, vi thần sẽ bổ sung hồ sơ chẩn mạch và trình lên bệ hạ xem qua.”

Tiêu Diễn lơ đãng gật đầu, miệng lại hỏi: “Phương thuốc mà trẫm bảo ngươi điều chỉnh trước đây đã sửa chưa?”

Hồ Viện phán hơi khựng lại, cúi đầu đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, phương thuốc… vi thần đã chỉnh sửa xong rồi, đã thêm vào các vị bổ dưỡng, cũng giảm bớt mùi vị khó uống.”

“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.”

Hồ Viện phán tuân lệnh, từ từ lùi ra ngoài Thiên Lộc các, ông ta bước xuống hai bậc đá, đột nhiên bước chân chệch choạng, suýt ngã.

Cao Quý công công đứng bên mỉm cười đưa tay đỡ ông ta: “Viện phán không sao chứ?”

Hồ Viện phán đứng vững, cười khan: “Không sao, không sao.”

Ông ta chỉnh lại áo bào, lòng bình tĩnh lại, chợt nhớ đến một chuyện: “Thần quên chưa bẩm báo, vết thương trên vai của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện dạo này có phần tái phát, có lẽ do đường về xóc nảy, vết thương chưa lành, mấy hôm trước còn chảy máu.” Nói xong, ông ta lại ngập ngừng nhìn về phía Cao công công: “Công công, việc này…”

Cao Quý nghe xong, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc: “Bên Kiêm Hà điện mong Viện phán cẩn thận chăm sóc, lão nô sẽ lập tức hồi bẩm bệ hạ.”

Hồ Viện phán thầm thở dài, nghĩ rằng hôm nay không cần phải gặp hoàng thượng nữa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm: “Đa tạ Cao công công.”

Ông ta vừa rời đi, người của Xưởng thủ công đã đến Thiên Lộc các.

Cao công công vào điện bẩm báo, hoàng đế liền gọi họ vào các.

Hai tay của cung nhân Xưởng thủ công nâng quyển sách vẽ, quỳ trước bậc thềm, vừa định bẩm báo thì đã thấy hoàng đế đứng dậy, bước xuống bậc, cầm lấy quyển sách vẽ từ tay họ rồi xem qua.

Trong quyển sách vẽ có vài kiểu mẫu diều giấy, đều được phác họa theo lệnh hoàng đế đã dặn trước.

Tiêu Diễn lật xem một hồi, rồi quay lại lấy cây bút trên bàn, chỉ khoanh tròn hai mẫu thiết kế trong đó.

Một là mẫu đơn giản hình thỏi vàng, còn mẫu kia là hình hạt dẻ, có thiết kế hình tam giác, hắn lại thêm vài nét chi tiết tỉ mỉ vào đó.

“Làm hai chiếc diều theo mẫu này, mai đem tới Hà Lạc điện.”

Người của Xưởng thủ công nhận lấy quyển sách vẽ, dõng dạc đáp: “Tuân chỉ.”

Đợi người của Xưởng thủ công rời đi, Cao Quý công công mới dè dặt hỏi: “Nhu tần nương nương mới chuyển về Hà Lạc điện, bệ hạ không đến thăm một chút sao ạ?”

Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống trước bàn, liếc mắt nhìn bản tấu do bộ Lại gửi lên: “Không, tối nay không đi.”

Cao Quý công công thầm thở dài, không dám khuyên nữa, thấy hoàng  đế lại cầm bút phê tấu, ông ta liền nhớ đến lời dặn của Hồ Viện phán khi nãy, bèn nói: “Hồ Viện phán lúc nãy trước khi đi có nói rằng mấy ngày nay vết thương ở vai của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện lại tái phát, hôm trước lại thấy chảy máu, bệ hạ có muốn đến thăm không ạ?”

Tiêu Diễn chau mày: “Đã hơn một tháng, sao vẫn chưa khỏi?”

Cao Quý công công suy nghĩ rồi đáp: “Nghe nói có lẽ do hành trình vất vả, xóc nảy.”

Tiêu Diễn trầm ngâm giây lát, đặt bút xuống, đứng dậy nói: “Đến Kiêm Hà điện.”

Vào giờ Tuất.

Đèn cung lưu ly bên ngoài Kiêm Hà điện thắp sáng, cả cung điện rực rỡ ánh đèn.

Tiêu Diễn dừng chân ngoài cửa cung, ngước mắt nhìn vài tượng thú trên nóc cung.

Cung nhân cất tiếng: “Hoàng thượng giá đáo.”

Triệu Uyển vốn đang nằm nghiêng trên giường thấp, nghe thấy vậy liền vội vàng đứng dậy, tiến ra đón trước cửa điện, chỉ thấy hoàng đế đội mũ đen, khoác long bào màu vàng sáng, dường như là đi từ tiền điện đến.

“Thần thiếp tham kiến  bệ hạ.” Cô ấy cúi mình: “Thần thiếp cảm tạ ân điển của bệ hạ.”

“Bình thân.”

Thấy ánh mắt hoàng đế dừng lại trên vai phải của mình, cô mặc áo đơn sắc, bên dưới lớp vải lót là từng lớp băng trắng lộ ra lờ mờ. Triệu Uyển mỉm cười: “Khiến bệ hạ phải lo lắng rồi, là do thần thiếp vô dụng, mong bệ hạ thứ tội.”

“Nàng có tội gì đâu?” Giọng hoàng đế có chút không vui: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Sau khi cả hai ngồi xuống, hoàng đế hỏi kỹ về vết thương ở vai của cô ấy. Triệu Uyển lần lượt trả lời theo lời của Y chính, cuối cùng nói: “Thần thiếp đã bôi thuốc theo phương thuốc của Y chính, mấy ngày nay đã đỡ đau nhiều rồi.”

Hoàng đế liếc nhìn cô ấy, rồi chuyển ánh mắt sang Cao Quý đứng ở cửa, từ tốn nói: “Triệu phi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, nếu Thái Y viện có phần chểnh mảng thì cứ sai người báo với Cao Quý.”

Trên mặt Triệu Uyển thoáng chút thất vọng, cô ấy gắng gượng cười, hỏi: “Bệ hạ vừa từ Thanh Châu hồi kinh, hành trình có thuận lợi không?”

Hoàng đế chỉ khẽ gật đầu, đáp: “Đã muộn rồi, Triệu phi còn đang bị thương, nên nghỉ sớm đi.”

Triệu Uyển thấy hắn đứng dậy định rời đi, bỗng cảm thấy cơn đau âm ỉ trên vai trỗi dậy.

Nỗi đau ấy khiến cô ấy không cam lòng, cô ấy đứng bật dậy và thốt lên: “Tại sao bệ hạ chẳng bao giờ nhìn thần thiếp thêm một lần? Thần thiếp có gì không tốt? Chuyện cũ không nhắc tới, nhưng ngay cả lúc nguy nan trên sông Lạc, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, nay bệ hạ cũng không muốn nhìn thần thiếp thêm chút nào sao?”

Nghe vậy, Tiêu Diễn dừng bước, cuối cùng quay lại, nhìn cô ấy một cách cẩn thận.

“Lời này của ái phi thật kỳ lạ. Điều nàng muốn là để trẫm nhìn nàng thêm một lần thôi sao?” Trong đôi mắt phượng của hắn dường như chứa ý cười: “Những thứ nàng luôn mong cầu, chẳng lẽ trẫm vẫn chưa ban cho nàng sao?”

Ngực Triệu Uyển bỗng nghẹn lại, nhưng cô ấy biết không thể lùi bước vào lúc này. Nếu lùi thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Cô ấy ngước mắt nhìn hắn: “Nếu từ nay về sau điều thần thiếp mong muốn chỉ là bệ hạ nhìn thêm một lần, thần thiếp nguyện từ bỏ cả tính mạng vì bệ hạ, chẳng lẽ cũng không đổi được cái nhìn này sao?”

Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, rồi bật cười: “Vậy lúc này nàng đang làm gì? Là mong cầu sự thương xót?” Ánh mắt hắn sắc lạnh, giọng nói lại nhẹ nhàng: “Hay là… lợi dụng ân huệ để mưu cầu báo đáp?”

Triệu Uyển sững người, bất giác nhận ra trước mắt là uy thế đế vương nặng nề, sự giận dữ trước kia tưởng như không thể thấy, nay đã hiện lên rõ ràng.

“Triệu Uyển, điều trẫm sẵn lòng ban cho nàng, trẫm sẽ cho. Còn điều trẫm không muốn, dù nàng cầu xin cũng không được.”

Sắc mặt Triệu Uyển lập tức trắng bệch, cô ấy đổ sụp người ngồi lại ghế, mười ngón tay bấu chặt vào mép ghế khắc hoa.

Hoàng đế không nhìn cô ấy thêm lần nào nữa, quay người rời đi.

*

Một đêm trôi qua, vì là cuối xuân nên trời sáng sớm hơn đôi chút.

Đêm qua Cố Nghi ngủ rất ngon, dù sao đây cũng là Hà Lạc điện quen thuộc, không có chuyện muộn phiền vì lạ giường.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp lụa mỏng trắng chiếu vào, báo hiệu một ngày đẹp trời.

Cố Nghi gọi Đa Lạc vào, sau khi sửa soạn xong thì đã qua nửa giờ Thìn.

Cô sai người sang Kiêm Hà điện hỏi xem hôm nay Triệu phi nương nương có thể tiếp khách không, nhưng cung nhân trở về báo rằng Triệu phi nương nương không được khỏe, hôm nay không gặp khách.

Cố Nghi thấy nhẹ nhõm, vui vẻ dùng bữa sáng.

Từ khi được phong lên tần vị, rõ ràng chế độ đãi ngộ của cô đã tốt hơn, các món ăn trên bàn cũng nhiều hơn.

Đa Lạc làm cho cô một chiếc bánh cuốn, bên trong kẹp thịt, trứng và rau: “Loại bánh cuốn này hồi nhỏ nô tì cũng từng ăn ở Đan Thát. Người dân ở đó đều thích ăn bánh cuốn vào bữa sáng, thường kẹp thêm phô mai, vào lễ Tết trong nhà còn giết thị cừu, lúc cuốn bánh sẽ kẹp thêm thịt cừu nữa.”

Cố Nghi cầm lấy bánh cuốn, tò mò hỏi: “Đan Thát cách kinh thành bao xa?”

Đa Lạc nhớ lại rồi đáp: “Từ kinh thành đi đến chợ trà ngựa ở biên giới Điệt Thành, cũng mất khoảng ba, bốn tháng.”

Thật sự không xa…

Cố Nghi cắn một miếng bánh.

Đa Lạc lại mỉm cười: “Nhưng hồi nhỏ nô tì nghe kể chuyện về hoàng đế Trung Tông Đại Mạc, rằng ngài từng phi ngựa hết tốc lực, chỉ mất hai tháng rưỡi từ Điệt Thành về tới kinh thành.” Nói xong, cô ấy nhận ra có vẻ mình không nên nhắc chuyện này, bèn lè lưỡi với Cố Nghi.

Hoàng đế Trung Tông Đại Mạc chính là Tiêu Quắc, cha của Tiêu Hoành, Tiêu Diễn và Tiêu Luật.

Tiêu Quắc khi làm hoàng đế, nhiều lần bắc phạt Đan Thát, cuối cùng giành chiến thắng, từ đó Đan Thát phải triều cống hàng năm. Nhưng trong một lần bắc phạt thất bại, Tiêu Quắc bị bắt làm tù binh ở Đan Thát suốt một năm, trở thành trò cười của người Đan Thát.

Cố Nghi cũng thấy chuyện này có phần buồn cười nhưng cố nhịn cười.

Đúng lúc đó, cung nhân bước vào bẩm báo: “Bẩm nương nương, người của Xưởng thủ công đã đến, đang chờ ngoài điện.”

Xưởng thủ công đến đây để làm gì?

Cố Nghi khẽ cầm khăn lụa lau tay rồi nói: “Truyền vào trong điện.”

Một lát sau, cô nhìn thấy một cung nhân áo xanh tay cầm hai chiếc diều bước vào điện.

Cung nhân mặt mày hớn hở, hành lễ: “Thỉnh an Nhu tần nương nương, tiết xuân tươi đẹp, Xưởng thủ công đặc biệt làm hai chiếc diều cho nương nương để giải khuây.”

Cố Nghi lập tức đứng dậy từ ghế, tiến lại gần, ngắm nhìn kỹ hai chiếc diều trong tay cung nhân.

Đa Lạc vui mừng thốt lên: “Nương nương, cái bên tay trái trông như một thỏi vàng lớn vậy!”

Cố Nghi nhìn kỹ, quả nhiên là một chiếc diều hình thỏi vàng, điểm thêm vài chấm vàng rực.

Cô cầm lấy rồi đưa cho Đa Lạc đứng phía sau.

Đa Lạc nhìn chiếc diều bên tay phải của cung nhân, có chút băn khoăn: “Còn cái bên tay phải, nô tì không nhận ra được là hình gì.”

Cố Nghi khẽ bật cười, nhận lấy chiếc diều ấy, nâng niu trong tay.

“Phiền công công đã cất công đến đây.”

Cung nhân cúi đầu đáp: “Nương nương quá lời rồi, giờ đã giao tận tay nương nương, nô tài xin cáo lui.”

Cố Nghi gật đầu, rồi lại cẩn thận ngắm nhìn chiếc diều trong tay.

Chiếc diều dài cỡ một cánh tay, thiết kế hình tam giác màu nâu nhạt, không phải loại diều bắt mắt, nhưng đỉnh có vẽ một nửa vòng tròn, dễ dàng nhận ra đây là hình hạt dẻ. Hai bên và bên dưới gắn bốn sợi dây trắng mảnh, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng lay động theo gió.

Cô giơ lên, khẽ đung đưa bộ khung gỗ của chiếc diều hạt dẻ trong không trung, dây diều tung bay tựa như bốn chi đang chạy.

Hạt dẻ chạy trốn trong đêm.

Đa Lạc thấy mắt Cố Nghi sáng bừng, gương mặt rạng rỡ, liền nói: “Nương nương, hôm nay thời tiết thật đẹp, nương nương có muốn ra vườn thả diều khôn ạ?!”

Cố Nghi nắm chắc tay cầm cuộn dây, mỉm cười: “Được!”

Đúng giờ Tỵ.

Ánh mặt trời đã rạng rỡ, bầu trời xanh trong như ngọc, dưới ánh ban mai hiện lên sắc xanh hồng nhạt dịu dàng.

Gió xuân vừa phải, từ tốn đưa cánh diều bay lên trời cao.

Cố Nghi đứng giữa sân, từ từ quay trục dây trong tay, lần này không có Tiêu Luật thúc giục bên cạnh, cô cuối cùng cũng có thể tự do thả diều.

Chiếc diều hạt dẻ màu nâu nhạt đã lên cao, bốn dây như bốn chi đón gió tung bay.

Đa Lạc ngẩng đầu nhìn một hồi, vẫn không hiểu: “Nương nương, rốt cuộc đây là diều hình gì, nô tì nhìn không ra.”

Cố Nghi khẽ cười: “Nhìn không ra cũng không sao.”

Cao Quý công công đứng ngoài Thiên Lộc các nhìn lên trời thấy cánh diều bay cao.

Lúc này, hoàng đế vừa hạ triều, Cao Quý công công bước vào điện, cười hành lễ: “Lão nô vừa thấy trên bầu trời phía Hà Lạc điện có cánh diều bay lượn, chắc hẳn là Nhu tần nương nương rất thích cánh diều ấy.”

“Vậy à?”

Tiêu Diễn khoanh tay bước nhanh ra ngoài các, đứng dưới hiên nhìn xa xa.

Hắn khẽ cười, hóa ra cũng không phải cô chỉ thích thỏi vàng thôi.

Bình Luận (0)
Comment