Mấy ngày sau, Cố Nghi cuối cùng cũng không thể đi đến Kiêm Hà điện để bái kiến vị Triệu phi nương nương mới được sắc phong. Triệu Uyển sai người gửi lời đến cô rằng cảm ơn cây ngọc như ý, nhưng người thì không cần đến nữa.
Cố Nghi có phần khó hiểu, không biết liệu mình có đắc tội với nữ chính hay không, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao giữa cô và Triệu Uyển cũng không thể nào trở thành bạn tri kỷ được.
Cố Nghi cắn một miếng trái cây, thấy Đa Lạc mang vào một phong thư có đóng dấu từ bên ngoài gửi tới: “Bẩm nương nương, có thư từ Phủ Châu ạ.”
Điều này thật mới lạ.
Cố Nghi lau tay, vui vẻ nói: “Lấy dao rọc ra mở xem nào.”
Đa Lạc lấy một con dao rọc nhỏ có hoa văn chạm khắc tinh xảo, cẩn thận rọc phong thư theo mép, sau đó mở ra.
Cố Nghi thấy trong phong thư chỉ có một trang giấy mỏng, đọc lướt qua nhanh rồi bật cười. Thì ra là Cố Trường Thông sắp lên kinh để tham gia kỳ thi khảo mãn, cả gia đình sẽ cùng lên kinh thành. Sau khi vào kinh, Cố phu nhân muốn gửi thiệp xin gặp Cố Nghi hiện đã được tấn phong lên tần vị.
Việc này không khó. Sau khi được thăng lên tần vị, cô có thêm nhiều quyền lợi và đây chính là một trong số đó.
Cô liền sai Đa Lạc cầm thẻ bài của Hà Lạc điện đến Ti ngôn ti báo cáo, để khi Cố phu nhân vào kinh, có thể sắp xếp một ngày cho bà vào cung gặp mặt.
Đa Lạc nhận lệnh rồi đi ngay. Vừa ra khỏi cửa Hà Lạc điện, cô ấy đã đụng phải Cao Quý công công đang đi tới.
Đa Lạc mặt đỏ bừng, lập tức lùi lại một bước, khom người cúi chào: “Cao công công, ngài không sao chứ!”
Cao Quý cảm thấy ngực như bị đụng phải một cú mạnh, suýt muốn phun ra máu: “Ngươi… ngươi chạy cái gì! La lối om sòm! Sao đến giờ vẫn chưa học được phép tắc gì cả!”
Đa Lạc chỉ biết cười ngây ngô.
Lúc này Tiêu Diễn mới bước tới gần.
Đa Lạc chưa quên hình phạt mười mấy gậy trong quân doanh Đăng Châu, mặt từ đỏ chuyển sang trắng, vội vàng quỳ xuống: “Nô tì bái kiến hoàng thượng! Nô tì lập tức quay về bẩm báo với nương nương ngay!”
“Không cần đâu.” Tiêu Diễn lắc đầu, chỉ hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
Đa Lạc thật thà đáp: “Nô tì muốn tranh thủ trước khi Ti ngôn ti nghỉ để truyền lời thay nương nương.”
“Vậy mau đi đi.” Tiêu Diễn nói rồi bước vào cửa lớn của Hà Lạc điện.
Cao Quý lườm Đa Lạc một cái thật sắc, nhưng cô ấy chỉ nhún vai rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong tẩm điện, Cố Nghi cất lá thư từ Phủ Châu vào chiếc hộp gấm trong tủ cạnh giường.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay lại thì thấy Tiêu Diễn đã bước vào. Trên người hắn vẫn khoác bộ triều phục vàng tươi, đầu đội mũ ngọc trắng.
Cô vội vàng cúi người: “Tham kiến bệ hạ, thần thiếp vừa rồi không nghe thấy thông báo.”
“Đứng lên đi.” Tiêu Diễn nhìn quanh điện, thấy nơi này sáng sủa hơn so với cung Bình Thúy rất nhiều, ngoài cửa sổ còn thấy khu vườn tràn đầy sức sống, cả vườn sắc xuân xanh mơn mởn.
Trước mặt là chiếc giường gỗ buông rèm lụa xanh ngọc nhẹ nhàng lay động theo gió. Trong điện, lư hương đang tỏa khói, vẫn là mùi hương trái cây hoa cỏ mà Cố Nghi yêu thích.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Hà Lạc điện, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Cố Nghi thấy vậy, mỉm cười nói: “Thần thiếp tạ ân điển của bệ hạ, thần thiếp rất thích nơi này.”
Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng. Hai người hầu bên cạnh lặng lẽ vào điện, đặt chiếc khay đựng y phục lên bàn gỗ trong phòng rồi lặng lẽ lui ra.
Cố Nghi liếc nhìn, tiến đến gần hơn: “Để thần thiếp thay y phục cho bệ hạ…”
Nghe vậy, Tiêu Diễn giơ tay ra.
Cố Nghi đưa tay tháo đai ngọc trên thắt lưng hắn trước, chạm vào làn da mát lạnh, cô đặt sang bên rồi giúp hắn cởi bỏ long bào.
Cô gỡ khuy dưới cổ, thấy hầu kết của hắn hơi chuyển động.
Cố Nghi hơi khựng lại rồi tiếp tục cởi những dây buộc khác.
Cô cố tập trung vào hành động của mình, nhưng cũng nhạy bén nhận thấy hôm nay Tiêu Diễn dường như có chút khác biệt. Dù không ngẩng đầu, cô vẫn có thể cảm nhận ánh mắt hắn liên tục đang dõi theo mình.
Khi đó trời đã xế chiều, trong điện không còn ai khác. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng cửa sổ đổ lên nền gạch xanh, cũng kéo dài bóng dáng của hai người. Một lúc lâu không ai nói gì, chỉ nghe tiếng chim về tổ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng.
Cố Nghi cố nén tay không run, cuối cùng cũng giúp hắn cởi xong long bào, treo lên giá gỗ hoa lê, rồi lấy chiếc áo choàng màu xanh lam trên khay để thay cho hắn. Đang định thắt dây lưng thì bị hắn nắm tay lại: “Không cần thắt dây.”
Cố Nghi cảm nhận lòng bàn tay hắn nóng rực, cúi đầu khẽ “Ừm” một riếng
Tiêu Diễn thấy đôi tai cô đã ửng hồng, như màu hoa đào tháng ba.
Một lúc sau, hai người lại im lặng.
Cố Nghi cố đè nén nhịp tim đập nhanh vô cớ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt hắn sáng lên, mở miệng hỏi mình: “Nàng đói không?”
Cô mơ hồ lắc đầu: “Không đói lắm.”
Câu “Bệ hạ có đói không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cô bỗng thấy người nhẹ bẫng, đã bị hắn bế ngang lưng đi vào lớp màn lụa mỏng.
Đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc!
“Bệ hạ!” Tiêu Chó!
Trên chiếc giường gỗ, gương mặt của Tiêu Diễn gần ngay trước mắt, bóng dáng hắn như ngọn núi sừng sững phủ lấy cô.
“Đến hôm nay trẫm mới hiểu, người xưa nói một ngày không gặp tựa ba thu, hóa ra là thật.”
Mặt Cố Nghi đỏ bừng, đành để mặc cho mọi chuyện trôi theo dòng chảy tự nhiên.
Ánh chiều tà dần tắt, trăng lên ngày càng sáng.
Tiếng trống canh đầu vừa vang lên, cung nhân được gọi vào để chuẩn bị nước nóng. Sau khi tắm xong, hai người chỉ ăn một đĩa điểm tâm để lót dạ.
Đến giờ Mão, Cao Quý công công đến đúng giờ để gọi Tiêu Diễn.
Thấy hắn rời đi, Cố Nghi vẫn mơ mơ màng màng cuộn trong chăn lụa ngủ tiếp.
Đến khi cô tỉnh giấc đã qua giờ Thìn.
Các cung nhân của Hà Lạc điện cúi mắt không dám nhìn thẳng, lặng lẽ vào điện giúp cô sửa soạn, không ai dám lên tiếng.
Cố Nghi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tối qua hai người thân mật bên nhau không kiềm chế được, dường như có hơi quá rồi. Tuy cung nhân ở xa có lẽ không nghe thấy gì, nhưng cô vẫn không nói gì thêm.
Khi cung nhân mang ga trải giường và chăn đã thay ra khỏi điện, Đa Lạc mới bưng một bát thuốc đã nguội vào điện.
“Nương nương, mời dùng canh an thần.”
Cố Nghi nhận lấy uống một ngụm, nhưng không nếm thấy vị đắng quen thuộc, vị thuốc có chút khác biệt.
“Đây là bệ hạ ban cho sao?”
Đa Lạc gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Cố Nghi nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười: “Thuốc này uống vào hơi đắng, đi lấy một ít mứt hạnh đi.”
Đa Lạc vâng lệnh, lập tức quay đi.
Tim Cố Nghi đập thình thịch. Cô không chắc bát thuốc này có phải chỉ thay đổi một chút công thức, vẫn là thuốc tránh thai thông thường hay là đã hoàn toàn không còn là thuốc tránh thai nữa?
Nam Triều đã diệt vong, triều đình không có hoàng hậu, hoàng đế cũng không có người kế thừa, cơn sóng lớn này chắc chắn sẽ trở lại. Lần này, Thận Vương không chết, liệu Tiêu Diễn có thay đổi chủ ý, muốn có người kế tự không?
Cố Nghi bỗng thực sự thấy hoảng sợ, nếu thực sự có con sớm, liệu có phải là làm lệch mạch truyện không? Hơn nữa nếu thực sự là cô mà không phải nữ chính có thai thì cảm giác như đây là một sai lệch lớn trong cốt truyện vậy…
Nhưng nếu là nữ chính có thai…
Cố Nghi nghĩ đến đây, hơi thở bỗng nhiên nghẹn lại.
Cô lắc đầu. Không được! Để an toàn, vẫn nên giữ nguyên mạch truyện là cách tốt nhất.
Cô vội vàng đặt bát thuốc xuống, đứng lên bước tới bàn trang điểm, kéo ngăn dưới cùng của chiếc hộp ba tầng ra, vén vài bông hoa ngọc trai ra, sau đó lấy ra một bình sứ cổ dài màu trắng ngọc.
Cô cầm trong tay, mở nút bình ra liền ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc. Cô đếm thử, trong bình còn khoảng mười viên thuốc màu đen, đây là loại thuốc Y chính kê cho khi cô lên thuyền, chắc chắn công thức là công thức ban đầu.
Đa Lạc sẽ quay lại nhanh thôi, cô không dám trì hoãn, liền lấy ra một viên nuốt xuống.
Một lát sau, Đa Lạc cầm lọ mứt hạnh trở lại, thấy bát thuốc đã cạn sạch, liền đưa mứt hạnh cho cô: “Nương nương, nếu thấy đắng thì lần sau nô tì sẽ chuẩn bị sẵn mứt hạnh trước.”
Cố Nghi khẽ xoa trán, cố gắng mỉm cười: “Không sao, khi nào thấy đắng lại đi lấy mứt cũng không muộn.”
*
Từ khi trở về sau chuyến tuần du phương Nam, hoàng đế lên triều, các quan văn hết lần này đến lần khác dâng tấu khuyên nhủ về việc kế vị. Các tấu chương về việc lập Hậu và lập Thái tử đột nhiên nhiều lên gấp bội, trong các ứng cử cho vị trí hoàng hậu vốn chỉ có Đức phi và Thục phi, thì sau khi Đức phi bị giáng thành Liễu tần, chỉ còn Thục phi là ứng viên duy nhất nổi bật.
Tả tướng Tề Nhược Đường vì vụ án của con trai út là Tề Hoắc vào cuối năm trước mà đã thu mình, không dám nhiều lời. Tuy nhiên, các triều thần dựa vào cây đại thụ nhà họ Tề lại lần lượt phụ họa, đều khen ngợi Thục phi đức hạnh và tài năng, từ nhỏ đã có danh tiếng, là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu. Hữu tướng Liễu Phóng đương nhiên không đồng tình, dù Liễu tần bị trách phạt, nhưng không phải hoàn toàn không còn cơ hội. Ông ta cùng hai quan đại thần họ Vương và họ Cung đề nghị chọn hoàng hậu tài đức khác, cho rằng Thục phi vào cung đã hai năm nhưng không có con, quả thật không phải là lựa chọn tốt.
Triều đình vì chuyện này ầm ĩ, tranh luận không ngừng, nhưng hoàng đế không tỏ ra thiên vị, chỉ lặng lẽ làm người ngoài cuộc.
Sau hơn mười ngày ồn ào, có vị triều thần khác nêu ý kiến khác, đề xuất việc tái hôn cho Thận Vương mới nhập kinh, lập một Vương phi mới cho y.
Thận Vương vừa nghe tin này liền sợ hãi, sáng sớm hôm sau vội vã cầu xin được vào cung, quỳ gối tại điện, nước mắt lưng tròng, bày tỏ nỗi lòng đau khổ vì không thể quên được Thận Vương phi đã mất, cảm giác như cây ngô đồng sắp chết, uyên ương lẻ bóng, lại thề thốt cả đời này sẽ không tái giá.
Chuyện này tạm thời bị hoãn lại.
Sau buổi triều, Tiêu Luật được mời đến Thiên Lộc các, cung nhân đều lui ra ngoài.
Tiêu Luật mồ hôi đã đổ đầy trên trán, lo lắng đi qua đi lại trong các, nói: “Đám lão già đó lại định hại ta!” Y ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn ngồi phía trên, gương mặt thản nhiên, lại vội vàng bày tỏ lòng trung thành, nói: “Tiêu… Hoàng huynh… thần đệ tuyệt đối không có ý đó! Thần đệ từ khi về kinh đã luôn cẩn trọng, thậm chí còn không hay ra ngoài, những triều thần đó cố ý hãm hại thần đệ! Hoàng huynh, huynh cứ yên tâm, ngày nào huynh chưa có con nối dõi, thần đệ cũng sẽ không có con! Khi nào huynh lập Thái tử, lúc ấy thần đệ mới bàn tới chuyện này!”
Nếu Tiêu Diễn không có người nối dõi thì y chính là người kế vị, đám lão thần đó không động được đến Tiêu Diễn, liền quay sang gây rối, lần này y phải học cho khôn hơn.
Tiêu Diễn thấy Tiêu Luật như con thú bị nhốt, đi đi lại lại đầy căng thẳng, để y chịu đựng thêm một chút mới nói: “Ngươi sợ cái gì? Trẫm không nghi ngờ ngươi, ngươi sẽ không sao cả.”
Tiêu Luật dừng bước, nhìn kỹ Tiêu Diễn thấy sắc mặt hắn không đổi, dường như chẳng màng đến chuyện tranh cãi này. Y không nhịn được hạ giọng, nghi ngờ hỏi: “Phải chăng huynh đã có chủ ý rồi?” Nghĩ tới đây, trong lòng y mạnh dạn suy đoán: “Huynh… không phải định lập… Cố Nghi đấy chứ?”
Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Láo xược!”
Tiêu Luật ngay lập tức hiểu ra, bật cười: “Nhu tần nương nương cũng là lựa chọn tốt, chỉ tiếc là xuất thân không cao, muốn lập Hậu thì phải có con trước đã.”
Tiêu Diễn không vui, nói: “Ngươi cút đi.”
Trong lòng Tiêu Luật đắc ý, thầm nghĩ rằng mình đã đoán trúng tâm sự của hắn, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ xuống nước: “Thần đệ xin cáo lui.” Rồi thản nhiên rời đi.