Đêm dần sâu, chiếc đèn bên giường vì ngọn lửa sắp tàn mà ánh sáng yếu đi đôi chút.
Cố Nghi không ngủ được, quay đầu nhìn về phía Tiêu Diễn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.
“Bệ hạ lẽ ra đã nghỉ ngơi rồi chứ?”
Tiêu Diễn cười khẽ: “Vốn là đã yên giấc, nhưng không ngủ được nên mới đến thăm nàng.”
Cố Nghi khẽ mỉm cười: “Bệ hạ đêm nay thực sự tuyệt đẹp!”
Cô vừa dứt lời, lại thấy hắn hiếm khi biểu lộ vẻ ngờ vực, hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Sao Tiêu Diễn lại thiếu tự tin như vậy chứ?
Cố Nghi lập tức quả quyết nối: “Tất nhiên là thật, bệ hạ trong mắt thần thiếp đương nhiên tuấn mỹ vô song.” Anh thân là phiên 1, thật sự là đỉnh nhất!
Tiêu Diễn khẽ cười, ngón tay dịu dàng chạm nhẹ vào má phải của cô: “Vậy… tại sao đôi lúc, trẫm lại cảm thấy nàng nhìn trẫm mà như đang nghĩ đến người khác?”
Cố Nghi giật mình, sự nhạy bén của Tiêu Diễn khiến cô khó lòng che giấu. Cô chớp mắt, trong lòng bất giác sinh ra chút cảm giác thú vị.
Ghen với chính mình, cũng hiếm gặp thật.
Cô tròn xoe mắt nhìn hắn, chân thành nói: “Trong lòng thần thiếp xưa nay chỉ có mình bệ hạ, thần thiếp nguyện thề trước trời xanh! Tuyệt đối không hai lòng!”
Tiêu Diễn nắm lấy tay cô, ánh mắt khẽ rủ xuống, như cười tự giễu: “Trẫm tin nàng.”
Cố Nghi hơi chột dạ, lại nói thêm: “Bệ hạ xưa nay trong lòng thần thiếp luôn là người tốt nhất trong thiên hạ. Bệ hạ tâm tính kiên cường lại sát phạt quyết đoán, thiên hạ này nhất định sẽ thái bình, bệ hạ nhất định thành một minh quân đời đời ca ngợi!”
Nhưng điều Tiêu Diễn muốn nghe lúc này lại không phải thế: “Còn gì nữa?”
Cố Nghi ngập ngừng, thấy đôi mắt hoa đào nâu thẫm của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô, bóng dáng cô hiện lên trong mắt hắn, khiến cô hơi bối rối. Thế nhưng, ánh nhìn kỳ vọng trong mắt hắn lại hiện rõ mồn một.
“Những điều hoàng thượng đối đãi với thần thiếp, thần thiếp đều ghi nhớ…”
Tiêu Diễn nâng tay ôm cô vào lòng: “Nếu đã vậy, hôm nay vì sao nàng lại buồn đến thế? Chỉ vì một Đào Giáp mà khiến nàng đau lòng đến vậy ư?”
Cố Nghi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Đào Giáp đã đến tuổi xuất cung rồi, thần thiếp không muốn giữ cô ấy lại, vô tình làm lỡ duyên lành của cô ấy.”
Vòng tay Tiêu Diễn siết nhẹ: “Nàng không tin trẫm? Không chịu nói thật?”
“Thần thiếp đương nhiên tin bệ hạ.” Cố Nghi cười khan.
Tiêu Diễn chợt cảm thấy cô như một con trai ngậm chặt miệng, cũng không muốn dây dưa cô nữa: “Nàng biết Đào Giáp từng là nô tì cũ của Tiêu Hoành từ bao giờ?”
“Bệ hạ… biết từ bao giờ thế?”
“Khi nàng không dẫn theo Đào Giáp trong chuyến tuần du phương Nam thì trẫm đã biết rồi…”
Chuyện Đào Giáp từng ở Đông cung không khó điều tra, nhưng hắn không ngờ Tề Thù đã sắp đặt từ buổi tuyển tú, để Đào Giáp ở bên cạnh Cố Nghi. Có lẽ ngay cả Tề Thù khi tính kế cũng không ngờ rằng, Cố Nghi cuối cùng lại thực sự đến bên hắn.
Quả nhiên đã biết từ lâu.
Cố Nghi vùi mặt vào hõm cổ hắn, nghe Tiêu Diễn lại hỏi: “Nàng vội đưa Đào Giáp xuất cung như thế, là sợ trẫm giết cô ấy sao?”
Cố Nghi nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.
Tiêu Diễn khẽ thở dài: “Nàng không muốn thì trẫm sẽ không giết. Người đã rời cung, không cần vì đó mà đau buồn nữa.”
Cố Nghi thông minh nhưng lòng dạ quá mềm yếu. Người mềm lòng trong cung phần nhiều là người đa sầu đa cảm, tệ hơn có khi còn sẽ mất mạng.
Nhưng nếu Cố Nghi không mềm lòng thì cô cũng đã không còn là Cố Nghi nữa. Thế nhưng hắn thực lòng không muốn cô phải hao tâm tổn sức vì những tranh đấu chốn cung đình này.
Cố Nghi vẫn vùi đầu vào ngực hắn như một chú đà điểu, áp má vào hõm cổ ấm áp của hắn, chỉ cảm thấy bàn tay hắn vuốt nhẹ qua tóc cô rồi vuốt dọc theo sống lưng, tựa như đang lặng lẽ trấn an cô.
Bên tai chỉ nghe Tiêu Diễn nhẹ giọng nói: “Nàng cùng trẫm sinh một đứa con được không?”
Hai tay Cố Nghi chợt ôm chặt lấy eo hắn, kiềm nén cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, cô không thể ngẩng đầu, cũng chẳng thốt nên lời.
Giọng Tiêu Diễn càng thấp, dịu dàng hỏi lại: “Được không?”
Tôi không muốn, nhưng tôi không muốn… tôi không còn muốn để anh phải lẻ loi một mình nữa…
Cố Nghi khẽ mấp máy môi, cổ họng nghẹn ngào, khóe mắt cay xè, cố kìm lại.
“Trẫm… trẫm sẽ đối xử tốt với nàng…” Hắn gần như cầu xin nói.
Cố Nghi hít sâu vài hơi, đợi một lúc mới ngẩng đầu, dịu giọng hỏi: “Thần thiếp muốn hỏi bệ hạ, bệ hạ thích ánh lửa rực rỡ ngắn ngủi hay dòng suối êm đềm dài lâu hơn?”
Đôi mắt cô không rời khỏi hắn, trong đôi mắt hạnh của cô như hố mực đen tuyền lắng động, không chuyển động, gương mặt hơi ửng đỏ, hơi thở có phần gấp gáp.
Tiêu Diễn nhìn cô, trên mặt dù không có giọt lệ nào nhưng trong lòng hắn vô cớ chấn động. Lúc này Cố Nghi tựa như một ấm nước đang sôi, nóng đến mức nước trong đầy tràn, sắp dâng trào ra ngoài.
“Sao thế? Vì sao nàng lại hỏi vậy?”
Cố Nghi vẫn kiên quyết nhìn vào mắt hắn: “Thần thiếp chỉ muốn biết, bệ hạ nói cho thiếp đi.”
Tiêu Diễn từ mười sáu tuổi đã vào quân doanh, nơi chiến trường khói lửa mịt mù, hiệu lệnh vang vọng tứ phương.
Hắn liền đáp: “Đương nhiên ta thích sự oai nghiêm lộng lẫy của ánh lửa.”
“Được.”
Cố Nghi nói xong, nghiêng người về phía trước, bất ngờ hôn hắn.
Nụ hôn nóng bỏng, say đắm tột cùng. Tiêu Diễn còn đang choáng váng thì đã bị cô đè xuống, ngẩng lên liền thấy Cố Nghi ở thế trên, cô tự cởi y phục, rồi vội vã cởi bỏ áo hắn.
Tiêu Diễn: …
Đêm còn rất dài.
*
Sáng hôm sau, khi Cố Nghi tỉnh lại, cả người đau ê ẩm, mỏi lưng, chân còn bị chuột rút. Cô xoay người, nằm một lúc lâu mới có thể dậy được.
Làm người vẫn không nên quá bốc đồng.
Đám cung nhân chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nối đuôi nhau đi vào.
Cố Nghi tắm xong, từ sau bình phong bước ra, tẩm điện đã được dọn dẹp gọn gàng.
Cô ngồi nghiêm chỉnh trước gương chải tóc, do dự một lúc lâu nhưng không mở hộp trang sức trên bàn trang điểm ra.
Ánh mặt trời ban trưa chiếu rọi lên bức tường đỏ, Cao Quý công công bưng tấu chương từ tiền điện dọc theo bóng râm nhỏ sát bờ tường đi vào, thời tiết ngày càng nóng hơn.
Khi ông ta bước vào Thiên Lộc các, thấy hoàng đế không cầm bút, như đang xuất thần.
Cao Quý công công thầm cười, hôm nay tâm trạng hoàng đế cực tốt! Lúc thượng triều sớm ông ta đã nhận ra điều này, mặc dù lúc các đại thần dâng biểu, hoàng đế vẫn ngồi yên trên ngai vàng, nhưng thỉnh thoảng lại thất thần.
Cao Quý công công nhẹ nhàng đặt tấu chương lên kệ bên cạnh, định xoay người rời khỏi điện thì bị hoàng đế gọi lại.
“Ngươi… đến Ti chế ti tìm vài quyển sách tranh.”
Cao Quý công công mỉm cười hỏi: “Hoàng thượng muốn xem quy chế gì, kiểu sách tranh nào? Là tranh thêu sao?” Ông ta đảo mắt: “Hay là cổ phục?”
Hoàng đế liếc nhìn ông ta: “Tìm vài kiểu tranh thêu cổ, sinh động, có hình hài ngây thơ của trẻ nhỏ.”
Cao Quý công công cố nhịn cười, cúi đầu cung kính đáp: “Lão nô sẽ đi làm ngay!”
Trời đất ơi!
Cao Quý công công mang theo tâm trạng phấn khởi bước nhanh ra khỏi Thiên Lộc các. Chuyện này vẫn còn sớm, nên giấu không nên để lộ, ông ta phải lặng lẽ mà làm, tuyệt đối không được phô trương.
Vừa đi chưa được mấy bước, ông ta liền thấy một cung nữ mặc áo xanh bước tới, nhìn kỹ thì ra là Ngọc Hồ bên cạnh Thục phi ở Thái Vi điện.
Chuyện này mới lạ đây.
Cao Quý công công không khỏi dừng chân, Ngọc Hồ cúi người hành lễ: “Thỉnh an công công, nương nương sai nô tì đến truyền lời, nói rằng tối nay đã chuẩn bị tiệc, mời bệ hạ đến thưởng thức.”
Chuyện này càng mới lạ hơn nữa.
Cao Quý công công thản nhiên gật đầu: “Biết rồi, lời của nương nương, ta nhất định chuyển đạt, ngươi cứ về trước đi.”
Đợi Ngọc Hồ đi xa, Cao Quý công công liền đi làm chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng, nửa canh giờ sau mới quay lại Thiên Lộc các, báo lại việc Thục phi mở tiệc cho hoàng đế.
Tề Thù.
Tiêu Diễn mỉm cười: “Tốt lắm.” Vốn dĩ hắn cũng định đi tìm cô ta.
Cao Quý công công trong lòng kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều khác thường.
“Lão nô sẽ sai người báo trước cho Thục phi nương nương.”
Cung nhân ở Thái Vi điện vừa nghe tin báo liền hối hả bận rộn chuẩn bị thức ăn, thắp đèn, xông hương, vô cùng cẩn thận, sợ rằng không đủ chu đáo tận tình.
Ngọc Hồ đã âm thầm quan sát nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng thấy được trời quang mây tạnh. Cô ấy vừa cài trâm lên mái tóc của Thục phi, vừa cười tươi nói: “Nương nương cuối cùng cũng thông suốt rồi, cứ mãi không gặp được hoàng thượng thì cũng không ổn. Nương nương sinh ra xinh đẹp như vậy, gia thế tốt, lại có tài đức. Trong cung này ai so được với nương nương chứ? Tối nay nhân dịp mở tiệc, nương nương cứ trò chuyện với hoàng thượng nhiều một chút, sớm biết như vậy thì nào còn có Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện gì đó chứ.”
Tề Thù nhìn bản thân trang điểm đậm trong gương đồng, trong lòng chỉ toàn sự chán ghét.
“Được rồi, không cần trang điểm thêm nữa.” Cô ta phất tay.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đám cung nữ đều chờ đợi. Nhưng mãi đến khi giờ Tuất trôi qua một nửa, hoàng đế mới đến Thái Vi điện.
Thục phi bước ra cửa điện, cúi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua khuôn mặt cô ta: “Ái phi, miễn lễ.”
Thục phi khẽ mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ.” Rồi mới ngẩng đầu nhìn vị đế vương trước mặt.
Tiêu Diễn mặc hoàng bào màu đen tay hẹp với cổ áo tròn, trước ngực thêu rồng vàng cuộn mình uy nghiêm, đầu đội mũ đen.
Diện mạo hắn giống người xưa, nhưng lại không phải là người xưa.
Phong thái của Tiêu Hoành là thanh tao cao quý, nụ cười như ánh trăng sáng, tựa quân tử ôn nhuận như ngọc. Nhưng Tiêu Diễn vì đã lâu sống nơi quân doanh, dù diện mạo có vài nét tương đồng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, trên mình đầy khí thế sát phạt.
Ánh mắt của Tề Thù dừng lại ở vết sẹo bên tóc mai của hắn, cơn giận trong lòng lại cuộn trào.
Tiêu Diễn thấy sắc mặt cô ta, thẳng bước vào trong điện, vén áo ngồi xuống.
Tề Thù xoay người, mỉm cười khẽ nói: “Đêm nay tiệc rượu được dọn ở ngoài sân, bệ hạ theo thần thiếp ra đó được không?”
“Ái phi cứ ngồi đi, lâu rồi không gặp, trẫm muốn nói vài lời với nàng.”
Tề Thù ngồi xuống.
“Ngày mai nàng tự xin được rời cung đi.”
Tề Thù lập tức nhìn về phía Tiêu Diễn, trong mắt lóe lên tia sáng, rồi cười nhạt nói: “Bệ hạ nói đùa gì vậy? Dọa thần thiếp giật mình.”
Tiêu Diễn nhấc chén trà trên bàn, cúi mắt nhìn, men xanh óng ánh, nước sóng sánh nhưng không hề uống: “Tề Thù, chẳng lẽ nàng không muốn rời cung? Đã hai năm rồi, nàng hận trẫm như vậy mà không thấy mệt sao?”
Sự ngầm hiểu trước đó lập tức tan biến.
Tề Thù bật cười khẽ: “Bệ hạ nóng lòng rồi sao? Lần này có phải thần thiếp đoán đúng rồi chăng? Cuối cùng bệ hạ đã cảm thấy sợ rồi à?”
Tiêu Diễn đặt chén trà xuống, chăm chú quan sát dung mạo của Tề Thù, trong mắt cô ta toàn là vẻ oán hận không thể kiềm chế.
“Còn nàng? Bây giờ nàng đã không còn là A Thù của Tề gia năm xưa nữa rồi, rời khỏi cung đi, có lẽ nàng mới tìm được sự giải thoát.”
“Giải thoát?” Tề Thù lắc đầu: “Thần thiếp không muốn giải thoát… thần thiếp đã bị Tề gia đưa vào cung, sẽ không tự xin rời cung đâu.”
“Tề Thù, rốt cuộc là Tề gia đưa nàng vào cung hay chính nàng tự tiến mình vào cung, trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết.”
Tề Thù vừa định nói, lại nghe Tiêu Diễn tiếp tục: “Nàng tỏ vẻ nhẫn nhịn chịu đựng như vậy là vì ai? Nàng và ta đều hiểu rõ.” Tiêu Diễn cười khinh thường, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Nhưng nàng có từng nghĩ rằng, nàng tự đan mình vào kén này, liệu có phải quá… tự mình đa tình quá rồi không?”
Lời lẽ sắc bén như dao, từng nhát cứa vào nỗi đau trong lòng Tề Thù mà cô ta không muốn nhắc tới. Cô ta làm sao không biết, dù Tiêu Hoành có tốt đến đâu, dù y đã hứa sẽ cưới cô ta làm thái tử phi nhưng y cũng không yêu cô ta.
Nỗi căm hận trong lòng Tề Thù cuồn cuộn, không thể kìm nén được nữa.
Cô ta cười lớn vài tiếng, lạnh lùng nói: “Ta không rời cung, chẳng lẽ ngươi có thể giết ta sao? Dù có giết ta, Tề gia chẳng lẽ không thể đưa thêm một người vào à? Tiêu Diễn, ngươi muốn thứ gì, Tề gia sẽ không để ngươi có được thứ đó. Ngai vàng và hoàng vị, đến cuối cùng ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương luôn sống trong cảnh như đi trên băng mỏng mà thôi!”