Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 91

Đám cung nữ trong Thải Vi điện đã được Cao Quý công công gọi ra ngoài từ lâu, nhưng giọng nói sắc bén của Thục phi vẫn loáng thoáng vọng qua cửa sổ.

Mọi người cúi đầu đứng bên ngoài điện, nín thở không dám thở mạnh.

Cao Quý công công nhíu mày, phất tay, mọi người liền lui ra ngoài hành lang của điện bên cạnh.

Ông ta quay đầu nhìn cánh cửa điện đóng chặt, lúc này mới để ý đến mấy chậu hoa cá vàng tinh tế được đám cung nữ đặt bên ngoài. Những nụ hoa hơi hé nở, sắc đỏ cam đan xen, dưới ánh đèn lại trông vô cùng thê lương.

Bên trong Thải Vi điện lại trở nên tĩnh lặng.

Tiêu Diễn nhìn Tề Thù, thấy gương mặt cô ta đỏ lên vì tức giận, hắn ung dung nói: “Trẫm không giết nàng là muốn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Tề. Hơn nữa, từ khi nàng vào cung đến nay, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Liễu thị hận nàng, Vương thị sợ nàng, nàng mưu quyền trong hậu cung, rõ ràng là đã giúp trẫm loại trừ không ít người cũ của Tiêu Hoành… Cao Hi Viên của Thái Y viện dù chết cũng không tố cáo nàng… Đáng tiếc Lưu Thái phi đã may mắn sống sót, vì Thận Vương mà sẵn sàng đối chứng với nàng trước công đường. Đến lúc đó, nàng nghĩ nhà họ Tề còn có thể bảo vệ nàng sao?”

Tề Thù hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Ngươi tha cho tội chết cho Thận Vương, đổi lại được tiếng thơm là vị vua nhân từ trong giới sĩ lâm, nhưng thiên hạ đâu biết rằng ngươi vẫn đa nghi tính toán, âm thầm mưu mô thao túng lòng người, ngươi…”

Tiêu Diễn ngắt lời cô ta: “Trẫm có nhân từ hay không, cũng đâu cần người khác định đoạt. Trẫm đã là vua thì những kẻ khác đều là phận bề tôi. Tề Thù… nàng đã mắc kẹt trong ván cờ này quá lâu, đến mức đánh mất sự thông minh sáng suốt rồi.”

Tề Thù bị ánh mắt thương hại của hắn kích động, giận dữ ném chén trà men xanh xuống bàn. Tiếng kêu vỡ tan vang lên, mảnh vỡ rơi tung tóe trên nền.

Tiêu Diễn vẫn bình thản như cũ, lạnh lùng chứng kiến màn kịch trước mặt.

“Tề Uy đã từ quan, binh quyền không truyền đến tay Tề Sấm. Tề Hoắc cũng không còn được làm quan nữa, Tề Nhược Đường đã quá ngũ tuần, hai đứa con trai còn lại năm này qua năm khác chỉ vì được nuông chiều quá độ, nay đã thành những kẻ vô dụng.” Hắn nhìn Tề Thù: “Nhà họ Tề đã định trước kết cục thất bại, năm nay, sang năm có lẽ vẫn chưa suy sụp hoàn toàn, nhưng thời gian rồi sẽ cuốn trôi đi tất cả. Năm năm, mười năm nữa, còn đâu là nhà họ Tề nữa chứ.”

Tề Thù ngồi bệt xuống, trong đầu bất giác nhớ đến những lời Tề Nhược Đường đã nói với cô ta trước khi cô ta vào cung.

“Tiêu Diễn là người không vướng bận gì, ý chí kiên định dứt khoát, sao lại không ngông cuồng cho được? Con phải tránh né mũi nhọn của hắn, dùng nhu mới chế được cương.”

Tề Thù tự hỏi lòng, cô ta không làm được.

Tiêu Diễn đứng lên, thấy ánh mắt đầy căm phẫn của Tề Thù nhìn hắn, hắn cười nhạt: “Tề Thù, ngày mai nàng tự nguyện xin rời cung, ít nhiều còn giữ được thể diện.”

Tề Thù căm hận hắn đến tận cùng, trong mắt cô ta chỉ còn lại cảnh tượng hỗn loạn dưới chân. Ý nghĩ lóe lên, cô ta vội nhặt lấy mảnh sứ vỡ dưới đất, mảnh sứ sắc bén đâm thẳng về phía Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn chỉ khẽ nhíu mày, xoay người tránh né.

Hắn cất cao giọng: “Người đâu, Thục phi nương nương đã mệt rồi.”

Chẳng mấy chốc, hai cung nữ ngự tiền liền đẩy cửa vào, hai bên đỡ lấy Thục phi đầu tóc rối bời.

Tề Thù không cam lòng, cười lạnh lẽo vài tiếng: “Hoàng thượng bảo trọng.”

“Thục phi cũng bảo trọng.” Tiêu Diễn nói xong liền xoay người bước ra khỏi Thải Vi điện.

Trong sân, gió đêm lành lạnh, hoa cỏ vẫn rực rỡ, nhưng những món ăn bày trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

*

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi liền nghe cung nhân bàn tán xôn xao, rằng Thục phi nương nương noi theo các thái phi, tự nguyện xin xuất cung đến đạo quán.

Nhanh như vậy sao…

Theo tình tiết truyện, lúc Tề Thù rời cung là sau khi cây trâm gắn viên ngọc đỏ bị bại lộ, nhưng hiện giờ cây trâm vẫn đang trong tay cô. Tiêu Diễn để Tề Thù rời cung, là vì chuyện Đào Giáp ư?

Cố Nghi bất an đi vài vòng trong tẩm điện.

Tề Thù liệu có đi gây rắc rối cho nữ chính không?

Nếu không có cây trâm gỗ, nữ chính còn có chiêu nào khác không?

Hay là tình tiết này vì cái kết đã định nên qua loa lướt qua cho xong?

Cố Nghi nhìn thoáng qua hộp trang sức trên bàn trang điểm, cô lưỡng lự, cây trâm gỗ này thật sự là củ khoai nóng bỏng khi ở trong tay cô.

Cô không thể tùy tiện vứt bỏ đạo cụ quan trọng như vậy.

Dù rằng đã hạ quyết tâm tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cô vẫn muốn kéo dài thêm chút nữa!

Đa Lạc bưng thức ăn vào điện, gọi cô: “Nương nương, đến giờ dùng bữa rồi.”

Cố Nghi đáp lời, tạm thời gạt cây trâm gỗ ra khỏi đầu.

Đa Lạc gắp vào bát cô một miếng củ cải muối, mỉm cười nói: “Vị sư phụ trong bếp nói đã nhận được tin rồi, chú dê nhỏ đáng lẽ phải đợi đến mùa đông mới đưa vào cung sẽ tới vào tháng sau. Sư phụ bảo dù mùa này ăn thịt dê hơi nóng, nhưng gọi một đĩa đùi dê nướng kèm canh dưa thì cũng ổn lắm.”

Phải rồi, đã sắp tháng đến năm rồi.

Tay Cố Nghi đang múc cháo liền khựng lại, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi, dường như thời điểm kết thúc của câu chuyện cũng không còn xa nữa.

“Tuyệt thật!” Cô cười tươi: “Ăn xong bữa này thì đi luyện cưỡi ngựa ở trường ngựa trong ngự hoa viên, cuộc đi săn mùa xuân cũng sắp tới rồi.”

“Nương nương nói đúng! Đến lúc đó cưỡi ngựa trên đồi săn thú thì thoải mái hơn ở ngự hoa viên nhiều, lại còn có thể chơi đánh mã cầu nữa!”

Không đâu, cảm ơn.

Nỗi đau đớn của lần chơi đánh bóng lại ùa về trong lòng Cố Nghi.

*

Vào giờ Tỵ.

Cố Nghi thay y phục cưỡi ngựa, đến ngự hoa viên cưỡi ngựa.

Ngay khi cô vừa rời đi, một nhóm ảnh vệ lặng lẽ tiến vào Hà Lạc điện, tuân lệnh hoàng thượng tìm kiếm xem có còn sót lại thuốc độc tề mẫu châu trong điện hay không, loại thuốc này cực độc, nhất định phải tra kỹ.

Hoàng đế lệnh cho họ hành động bí mật, tuyệt đối không được kinh động đến Nhu tần, vì thế họ đã đợi rất lâu, mãi đến khi sáng nay Nhu tần rời khỏi điện mới lẻn vào.

Họ tìm trước ở chỗ Đào Giáp từng ở nhưng không thấy gì, rồi tới phòng tạp dịch của cung nữ, vẫn không thấy bóng dáng của tề mẫu châu đâu.

Người từng thấy loại độc này không nhiều, các ảnh vệ chỉ biết rằng họ đang tìm một loại thuốc có hình tròn mà thôi.

Nơi cuối cùng họ tra xét là tẩm điện của Nhu tần.

Các ảnh vệ nín thở, tìm kiếm cẩn thận rồi lại xếp đồ đạc về chỗ cũ, sợ rằng Nhu tần sẽ phát hiện ra điều bất thường.

Một ảnh vệ liếc qua chiếc hộp sơn đỏ ba tầng trên bàn trang điểm, hộp khắc họa tiết hoa văn vàng.

Hắn ta do dự trong chốc lát rồi nhẹ nhàng kéo ngăn đầu tiên ra, đầy những trâm vòng, hắn ta không dám nhìn lâu, liền nhẹ nhàng đóng lại.

Hắn kéo ngăn thứ hai, thấy một hộp gỗ mun điêu khắc tinh xảo, mở ra thấy vẫn là một đôi trâm, hắn ta liền quay mặt đi, đóng hộp lại, đặt vào chỗ cũ.

Kéo tầng cuối cùng ra, cũng toàn là trâm ngọc, hắn ta định đóng lại thì bỗng nghe một tiếng “cạch” nhẹ vang lên từ vách hộp.

Hắn ta liền kéo mạnh ngăn kéo ra, một chiếc bình ngọc trắng cổ dài rơi ra từ đống trâm ngọc.

Ảnh vệ mở nắp bình, thấy bên trong là các viên thuốc hình tròn màu đen.

Các ảnh vệ nhìn nhau, người đứng đầu khẽ gật đầu, liền cất bình vào người rồi lặng lẽ rời khỏi tẩm điện, nhanh chóng đến Thiên Lộc các báo lại.

Hoàng đế nhìn ảnh vệ đang quỳ phía dưới, lòng thầm an tâm đôi phần.

Lời nói sau cùng của Tề Thù tối qua khiến hắn nghi ngờ. Tế mẫu châu mà Cao Hi Viên điều chế lẽ ra đều nằm trong tay Tề Thù, nhưng không biết cô ta đã giao hết cho kẻ mặc áo xám bắt Lưu Thái phi hay đã tiêu hủy. Nhưng nhìn sắc mặt cô ta tối qua, Tiêu Diễn sợ rằng cô ta còn để lại cho người khác nữa.

Ví như là Đào Giáp.

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra liền khiến hắn giật mình, nên đã ra lệnh cho ảnh vệ đến Hà Lạc điện tra xét.

“Thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Ảnh vệ bên phải lấy chiếc bình ngọc trắng từ trong áo ra, quỳ gối dâng lên: “Các nơi khác đều không phát hiện điều gì bất thường, chỉ duy nhất có bình này còn lại mấy viên thuốc, được giấu trong chiếc hộp đựng bảo vật ở tẩm điện.”

Tiêu Diễn chăm chú nhìn chiếc bình ngọc trắng, bước nhanh xuống bậc ngọc, cầm lấy xem, vừa mở nắp liền ngửi thấy mùi đắng quen thuộc.

“Tìm thấy trong hộp đựng bảo vật ở tẩm điện?”

Ảnh vệ nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình, không dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn vạt áo hoàng bào màu vàng sáng mà đáp: “Vi thần đúng là tìm thấy bình này ở ngăn dưới cùng của hộp đựng bảo vật.”

Tiêu Diễn đổ từng viên thuốc màu đen cỡ hạt đậu vào lòng bàn tay, đây là loại thuốc do Hồ Viện phán của Thái Y viện chế riêng cho hắn trước chuyến tuần du phương Nam.

Còn lại mười một viên.

Đây mới thực là tự mình làm khổ mình.

Cổ họng Tiêu Diễn nghẹn lại, chỉ cảm thấy một nỗi đắng chát.

Sự minh mẫn còn sót lại trong đầu nhắc nhở hắn, có lẽ Cố Nghi giữ lại thuốc này mà không biết tác dụng của nó hoặc cũng có thể cô chưa dùng đến loại thuốc này.

Đáng tiếc là hắn không thể tự thuyết phục mình về khả năng đầu tiên, Cố Nghi không ngốc, cô có thể đoán ra công dụng của loại thuốc này.

Về khả năng thứ hai, ngay lúc này đây, hắn lại không có chút chắc chắn nào.

Tiêu Diễn siết chặt tay, cố kìm nén cơn kích động muốn bóp nát từng viên thuốc, rồi thả hết trở lại vào bình ngọc.

Hắn nghe thấy giọng mình chậm rãi nói: “Loại thuốc này không phải là tề mẫu châu, ngươi hãy đặt bình ngọc này trở lại chỗ cũ.”

“Vâng.” Ảnh vệ đưa tay đón lấy, nhưng hoàng đế vẫn giữ chặt không buông.

Hắn ta định ngẩng lên nhìn kỹ, bỗng cảm thấy chiếc bình ngọc lạnh lẽo rơi lại vào lòng bàn tay mình.

“Lui ra đi.”

Ảnh vệ chỉ cảm thấy một làn gió lướt qua, hoàng đế đã quay lại trên ngai vàng.

“Vi thần xin cáo lui.”

Đợi đến khi điện trống không, Tiêu Diễn cầm lấy bút, định tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua tập tranh bên cạnh mà Cao Quý công công đã đưa tới từ trước.

Hắn đã xem qua vài lần rồi.

Cao Quý quả là làm việc vô cùng kỹ lưỡng.

Tập tranh này có đủ kiểu trang phục nam nữ, kiểu tóc, thậm chí là tranh vẽ bé trai ôm cá, bé gái ôm trăng.

Tiêu Diễn không thể kìm nén thêm, vung tay làm rơi tập tranh xuống đất.

Nực cười, hắn đúng là quá nực cười.

*

Giờ Dậu.

Vì hôm nay cưỡi ngựa nên Cố Nghi tắm sớm, thay bộ y phục thơm tho rồi xông hương, cảm thấy cả người thư thái.

Trong lúc đợi bữa tối, cô lấy ra tập truyện “Phong Vân Hòa Thượng” mà Tề Mỹ nhân đã gửi tặng từ lâu để đọc.

Dù đọc lần thứ hai nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Cô đang ngồi đọc mê mẩn thì bất chợt cảm nhận có một cơn gió nhẹ lướt qua sau lưng.

Cô quay đầu lại liền thấy Tiêu Diễn không biết đã đứng phía sau ghế từ lúc nào, lặng lẽ nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

Cố Nghi bỏ quyển sách xuống bàn, đứng dậy nói: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới mà chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Tim Cố Nghi khẽ giật thót, cảm giác xa lạ này khiến cô nhạy bén nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cô vô thức nhìn về phía sau hắn, muốn tìm xem Cao Quý công công có thể cho cô chút gợi ý không.

Thế nhưng vào thời điểm này, Cao Quý công công vốn chưa từng vắng mặt lại không thấy đâu.

Cố Nghi thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn vào mắt Tiêu Diễn, thấy trong mắt hắn thật sự không hề có chút vui vẻ nào.

Cô nuốt nước bọt, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay bệ hạ đến một mình sao? Đã dùng bữa chưa? Có muốn uống trà không?”

Anh hai à, xin anh đó, cho chút gợi ý đi!

Hắn lại tránh ánh mắt cô, dời ánh nhìn xuống mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm, vươn tay quấn một lọn tóc quanh ngón tay.

“Tóc nàng vẫn còn ướt, để trẫm lau giúp nàng.”

Cố Nghi giật mình.

Anh hai à, chúng ta có thể có chút chuyển biến được không?

“Bệ hạ, chờ một lát. Thần thiếp đi lấy khăn lụa.”

Cô xoay người, nhanh chóng lấy khăn lụa bên cạnh bồn tắm sau tấm bình phong đưa cho Tiêu Diễn.

“Nàng ngồi xuống đi.” Hắn nói.

Cố Nghi ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Diễn đứng sau ghế cô, cẩn thận lau tóc cho nàng, động tác có thể nói là rất nhẹ nhàng.

Tim Cố Nghi đập loạn xạ, không tài nào ổn định được.

Tiêu Diễn khi mỉa mai, cô đã gặp rồi; Tiêu Diễn khi lạnh lùng, cô cũng đã thấy luôn rồi.

Nhưng Tiêu Diễn hôm nay rõ ràng đang giận nhưng lại không phát tác.

Cố Nghi không khỏi thấp thỏm bất an, chẳng lẽ hắn định âm thầm tích tụ để rồi bùng nổ một trận lớn luôn hay sao…

Bình Luận (0)
Comment