Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 290.3

Edit: Ư Ư

Ngày hôm sau, khi bọn họ đang chuẩn bị đi tới Thanh Phong Lĩnh thì...

Giáo chủ lại được phủ áo choàng, được nam sủng ôm lên chim Phi Vân ngồi.

Chim Phi Vân là một loại ma thú bay rất nhanh, một ngày có thể bay được mấy nghìn dặm.

Từ Ma giáo đến Thanh Phong Lĩnh, nếu cưỡi hãn huyết bảo mã thì phải mất gần ba ngày, mà đó còn là đi cả ngày cả đêm, nhưng chim Phi Vân chỉ cần một ngày một đêm cũng đã tới nơi rồi.

Lần này, ngoại trừ Tiểu Dụ thì nàng không mang theo ai cả.

Hơn nữa nhìn sự yêu thương của giáo chủ dành cho vị nam sủng này đi, lúc nào cũng dính lấy người ta..

Chậc, quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm nam sủng của giáo chủ.

Tô Yên nằm trong lòng ngực Phượng Dụ không an phận giật giật, lộ một nửa cánh tay ra bên ngoài.

Tiểu Dụ rũ mắt nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía đám thị vệ và tỳ nữ đứng bên cạnh, hắn duỗi tay kéo cánh tay kia vào trong áo choàng che đi.

Một chúng thuộc hạ nhìn giáo chủ của mình thầm nghĩ...

Đêm qua mệt lắm đúng không?

Dù sao cũng là người mới trong chuyện này nên không khống chế được bản thân cũng là chuyện bình thường.

Ngẫu nhiên có thể thấy Tiểu Dụ cúi đầu thì thầm hai câu với giáo chủ, giáo chủ nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng đầy không kiên nhẫn.

Thể lực của nam sủng này cũng khá nà tốt, bị giáo chủ ép khô cả đêm mà bây giờ vẫn còn sức bế giáo chủ.

Đám thuộc hạ chìm trong những suy nghĩ khác nhau cho đến khi chim Phi Vân cất cánh bắt đầu bay về phía Thanh Phong Lĩnh

Hai canh giờ sau, Tô Yên chậm rãi tỉnh lại, ló đầu ra khỏi áo choàng.

Phượng Dụ vững vàng ôm nàng, hắn nhẹ giọng hỏi, "Giáo chủ, ngài thích cưỡi chim Phi Vân?"

Tô Yên lung tung gật gật đầu.

Nói cũng kỳ quái, Tô Yên là ma tu, hơn nữa tu vi lại cao nên thể lực hẳn là rất tốt mới đúng.

Nhưng tại sao mà chỉ lăn lộn cả buổi tối đã trở nên như vậy được, ngủ nửa ngày mới gần khôi phục lại.

Hắn duỗi tay kéo lại áo choàng cho nàng rồi lên tiếng, "Giáo chủ đêm qua vất vả rồi."

Nhắc tới chuyện đêm qua, Tô Yên ngẩn người, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Dụ không chớp mắt.

Phượng Dụ khó hiểu nhìn đôi mắt ngập nước không có chút sát thương nào của nàng, "Giáo chủ? Đêm qua Tiểu Dụ hầu hạ không thoải mái sao?"

Tô Yên héo héo, chậm rì rì trả lời, "Khá tốt."

"Giáo chủ thích chứ?"

"Cũng được."

"Tiểu Dụ sẽ cố gắng hầu hạ giáo chủ, được hầu hạ ngài là may mắn của Tiểu Dụ."

Tô Yên nghĩ đến chuyện tối qua, nàng do dự nửa này mới lên tiếng, "Ta cho ngươi bảy quyển sách, ngươi đã đọc mấy quyển rồi?"

"Hai quyển."

Phượng Dụ dừng một chút mới tiếp tục nói, "Giáo chủ yên tâm, Tiểu Dụ sẽ nhanh chóng nghiên cứu những quyển sách còn lại."

Tô Yên lắc đầu, "Không cần, hôm nào về thì đốt hết đi."

Phượng Dụ lặng lẽ cong cong môi, giọng nói lại mang theo chút khó hiểu, "Vì sao? Giáo chủ ghét bỏ Tiểu Dụ học quá chậm sao?"

Tô Yên mím môi ngẩng đầu nhìn nam sủng của mình.

Hắn là người của nàng, yêu thương chiều chuộng hắn là điều nàng nên làm.

Nhưng, nhưng mà cũng quá mệt mỏi rồi.

Nhưng nghe ngữ khí sợ hãi này của hắn...

Cuối cùng, nàng nghiêmmặt chậm rãi nói:, "Chẳng những muốn học tập mà còn phải ôn tập thật tốt. Cònnhững nội dung mới thì cứ từ từ."
Bình Luận (0)
Comment