Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 290.4

Edit: Ư Ư

Cuối cùng Phượng Dụ cũng không nhịn được nhếch môi, hắn cúi đầu lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười và ôn nhu, "Vâng, giáo chủ của ta."

Tô Yên liếm liếm khóe môi, nàng cảm thấy... làm giáo chủ cũng không dễ dàng.

Còn phải làm một vị giáo chủ yêu chiều nam sủng của mình nữa chứ.

May mà tu vi của thân thể này cao cường, nếu không ngay cả một nam sủng nàng cũng không thể sủng được.

Chim Phi Vân bay một ngày một đêm, cuối cùng tới gần sáng hôm sau cũng tới biên cảnh Thanh Phong Lĩnh.

Tô Yên cầm bản đồ nhìn nhìn, vị trí của ngôi mộ kia là một đỉnh núi của Thanh Phong Lĩnh.

Nàng cẩn thận nhìn, nửa ngày sau mới lên tiếng, "Núi Phù Hoa."

Nàng nhìn về phía thành trì Thanh Phong Lĩnh ở phía trước.

Phượng Dụ ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, "Giáo chủ, đã đi một ngày một đêm rồi, ta tìm một nơi để nghỉ ngơi nhé?"

Tô Yên gật đầu, "Được."

Thanh Phong Lĩnh là một tòa thành trì, tòa thành trì này cực kỳ phồn hoa, cũng bởi vì ngư long hỗn tạp có thể tới chỗ này nên khá hỗn loạn.

Hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Tô Yên cởi áo choàng, nàng mặc một thân váy mỏng màu đỏ, lại xinh đẹp, vừa đi vào đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt của những người ở đây

Vốn dĩ cái áo choàng kia đang nằm trên tay Phượng Dụ.

Nhưng vừa vào thành chưa được một trăm mét thì nó đã quay trở lại trên người Tô Yên.

Tiểu Dụ lên tiếng, "Giáo chủ, thời tiết thất thường, nên khoác thêm áo choàng để đỡ bị cảm lạnh."

Tô Yên yên lặng ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao rồi lại nhìn Tiểu Dụ đang cúi đầu im lặng

Nàng không phản đối, cũng không cởi cái áo choàng kia ra mà tiếp tục bước về phía trước.

Hai người vừa bước tới gần một khách điếm thì nghe thấy tiếng cãi nhau.

Một giọng nói thô cuồng vang lên, "Nhãi con ở đâu mới tới cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta!"

Nói rồi tên đại hán kia móc ra một cái rìu lớn, trên đầu rìu còn mang theo dòng khí màu xanh nhạt bổ về phía cô nương trước mặt.

Cô nương kia mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, nhìn qua giống như trang phục của đệ tử trong môn phái nào đó.

Nàng ta cầm kiếm định đỡ lấy chiêu này của đại hán nhưng tu vi lại thấp nên chỉ chịu đựng được một lát đã bị đánh bay ra ngoài.

Thân thể bay thẳng về phía Tô Yên.

Ban đầu Tô Yên cũng không muốn quan tâm tới chuyện này, nhưng mà nam sủng của mình lại đang đứng phía sau, nếu nàng né thì chắc chắn nữ tử kia sẽ va vào hắn.

Vì thế nàng nâng tay lên, một dòng khí màu đỏ xuất hiện đỡ lấy cô nương kia, ngón tay giật giật ngăn cản lực lượng của đại hán.

"A!"

Nàng ta ngã xuống chân Tô Yên.

Tô Yên định bước đi...

Chỉ là cô nương này... hình như muốn ăn vạ nàng, à, không đúng, là ăn vạ nam sủng của nàng.

"Đại hiệp cứu mạng!"

Phượng Dụ sửng sốt nhìn nữ tử đang túm lấy ống quần của mình.

Bộ dáng có chút chật vật, trong mắt tràn đầy kỳ vọng, "Đại hiệp, nếu ngươi có thể cứu ta, ngày nào đó chắc chắn ta sẽ trả ơn ngươi gấp mười lần!"

Tô Yên yên lặng nhìn, nàng nâng chân lên đá bay cái tay đang túm lấy ống quần nam sủng của mình.

Phượng Dụ cũng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ nữ tử này không nhìn ra tu vi của hắn sao?

Cho dù là cầu xin thì cũng nên cầu xin Tô Yên chứ, cầu xin hắn có tác dụng gì?

Hôm qua anh quên mất nên nay đăng bù luôn rồi nhớ!!!
Bình Luận (0)
Comment