Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 290.5

Edit: Ư Ư

Dường như nữ tử kia không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm vậy, nàng ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Ma tu!!"

Tô Yên cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nữ tử này chắc đã quên lúc nãy nàng là người cứu nàng ta.

Tuy không phải có lòng tốt cứu người nhưng dù gì cũng đã cứu mà.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ thì nàng ta đã cố gắng đứng dậy, vẻ mặt dù thế nào cũng không thể làm ma tu này coi thường mình.

Tô Yên tò mò nhìn nhìn.

Kết quả là... nàng khẽ phất tay.

Phịch một tiếng, nữ tử kia tạo ra một độ cung trên không trung rồi ngã xuống ngay bên chân đại hán lúc nãy.

Tô Yên chậm rãi lên tiếng, "Ngươi bò dậy lần nữa cho ta xem thử nào?"

Nàng kia phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.

Tô Yên lập tức cảm thấy không thú vị.

Bởi vì động tác này làm cho áo choàng rơi xuống đầu vai, Tiểu Dụ đứng phía sau lập tức duỗi tay cẩn thận khoác lại cho nàng.

Hắn nhìn ra Tô Yên không định quan tâm tới nữ nhân kia nữa.

Hắn ôn hòa lên tiếng, "Giáo chủ, nơi này có khách điếm."

Tô Yên ngẩng đầu, nàng ngửi được mùi thức ăn truyền ta từ bên trong bèn gật gật đầu, "Được, ăn ở đây."

Dường như đại hán lúc nãy có vẻ hứng thú với hành động của nàng.

Hắn cười ha ha sải bước về phía nàng, "Lão tử còn đang nghĩ ma tu tốt bụng như thế từ lúc nào mà lại vô duyên vô cớ cứu một thanh tu, không nghĩ tới... ha ha ha cô nương tu vi cũng thật cao!"

Nói xong, hắn cũng đã đi tới trước mặt Tô Yên.

Sau đó tầm mắt không tự giác nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng nàng.

Ừm, sắc mặt ôn hòa, khí chất thanh lãnh, là thanh tu.

Chỉ là tu vi quá thấp, lại còn đi theo sau một ma tu, không cần nói cũng biết là thế nào.

Ai cũng biết ma tu không chú ý nam nữ, mà điều quan trọng nhất trong ma tu là cường giả vi tôn.

Ví dụ như nữ tử trước mắt, tu vi cao cường, có một hai nam sủng để chơi chơi cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là ánh mắt của đại hán khi nhìn Phượng Dụ có một tia khinh thường, khi nói chuyện cũng mang theo chút nghiền ngẫm và hạ lưu, "Nam tử thanh tu này, so với ma tu thì cái nào tốt hơn?"

Tô Yên dừng bước nhìn về phía gã.

Nàng im lặng nhìn gã cười nói, "Cô nương, nhìn nam sủng này của ngươi quá yếu đuối..."

Nửa câu tiếp theo còn chưa nói xong thì đã bị Tô Yên đánh bay ra ngoài.

Ầm một tiếng, đại hán ngã xuống ngay bên cạnh nữ tử bị nàng đánh rồi phun ra một ngụm máu tươi

"Nói nhiều." Nàng nhẹ giọng nói nhưng lại làm những người xung quanh không dám xem thường.

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Dụ, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cũng không cảm thấy không vui vì lời nói lúc nãy của đại hán. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi không yếu chút nào."

Phượng Dụ sửng sốt, khóe môi hắn khẽ cong lên, "Giáo chủ đang an ủi ta sao?"

Tô Yên lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: "Ta nói thật."

Phượng Dụ duỗi tay kéo áo choàng trên vai Tô Yên, "Giáo chủ, chúng ta đi vào ăn cơm nhé."

"Ừ."

Tô Yên bước vào trong khách điếm, Phượng Dụ lại liếc nhìn đại hán đang nằm trên mặt đất.

Dòng khí dường như trong suốt hiện lên trên lòng bàn tay nhanh chóng bay về phía gã ta.

Xong việc, hắn cũng không chú ý tới gã đại hán kia nữa mà xoay người đi theo Tô Yên vào trong khách điếm.
Bình Luận (0)
Comment