*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: luoicon27
Beta: Mì
Bật lửa đinh một tiếng, ngọn lửa hiện lên, Ôn Noãn cười cầm bật lửa trong tay đưa đến gần ngọn nến, ở giữa phát ra một tiếng rất nhỏ, ngọn lửa nhỏ liền bắt đầu sinh động nhảy lên.
Tuy nói nhỏ sáp khi chơi S.M là thủ đoạn thường thấy để giải trí, nhưng Ôn Noãn cùng Lôi Nặc lại là lần đầu tiên, lúc trước khi hai người chơi thì dùng nhiều nhất chính là roi bởi Lôi Nặc thích nhất cũng là roi vì nó có thể mang đến cho hắn khoái cảm kích thích.
"Chủ nhân, cái này chơi vui sao?" Lôi Nặc có chút chờ mong nhìn Ôn Noãn đi bước một đến mép giường.
"Chơi vui, ngươi tuyệt đối sẽ thoải mái." Ôn Noãn gật gật đầu nói.
"Ngươi chơi rồi?" Lôi Nặc biến sắc: "Khi nào? Chơi với ai? Chơi như thế nào!" Mày hắn nhăn lại với nhau, vẻ mặt u oán "ngươi phụ lòng ta ".
Ôn Noãn:...Không cần hạ thấp ta như vậy! Còn có thể vui sướng nói chuyện phiếm hay không!
Tay cầm ngọn nến run run, Ôn Noãn ha hả cười: "Ngươi đâu ra nhiều vấn đề như vậy! Vui vẻ hưởng thụ là được rồi!" Cô duỗi thẳng cánh tay, tay vừa chuyển, ngọn nến nghiêng nghiêng ngã xuống.
Sáp nóng màu đỏ từ trên cao rơi thẳng xuống, sau khi trải qua không khí làm lạnh rơi trên ngực tạo ra một đóa hoa hồng sền sệt.
Lôi Nặc rũ mắt nhìn nhìn chỗ sáp ở trên ngực mình, có chút nhàm chán bĩu môi: "Chơi không vui, không có cảm giác."
"Phải không?" Hiện tại nói nhàm chán có chút quá sớm, một lúc nữa ngươi liền phải cầu xin ta tha thứ, Ôn Noãn cười hạ thấp độ cao của ngọn nến, lại lần nữa nhỏ một giọt sáp.
"Không thích cái này, chủ nhân ~hay la chúng ta chơi roi đi." Lôi Nặc vươn chân dài cọ cọ trên người Ôn Noãn: "Chủ nhân, dùng roi đánh ta đi ~ ta thích cái kia." Hắn mềm như bông làm nũng.
"Gấp cái gì." Ôn Noãn đem ngọn nến cắm trên giá nến, chính mình ngồi vào mép giường dùng sức nắm cằm Lôi Nặc hôn lên.
Đầu lưỡi ái muội liếm môi mỏng của hắn, ngẫu nhiên đưa răng nhẹ nhàng gặm cắn vài cái.
Lôi Nặc lấy tay dùng sức ôm Ôn Noãn, hai tay ở sau lưng cô không thành thật sờ sờ chạm chạm. Môi bị răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó đầu lưỡi ướt mềm thăm dò lại liếm qua, sau đó lại là hàm răng khẽ cắn, mang theo ngọt ngào đau đớn dẫn tới Lôi Nặc nhiệt tình vươn đầu lưỡi chủ động cùng nhau giao triền.
Vào lúc Lôi Nặc chủ động đáp lại, Ôn Noãn nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi, rời đi môi hắn.
"Chủ nhân chủ nhân, còn muốn! Lại hôn ta một chút, chỉ một chút ~" Lôi Nặc hướng Ôn Noãn vươn tay, môi mỏng chu lên, làm nũng muốn hôn.
Ôn Noãn khẽ cười một tiếng, thuận theo ý muốn của hắn một lần nữa cúi xuống thân, ở trên đôi môi chu lên của hắn rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt: "Đủ rồi sao?"
"Không đủ không đủ ~ còn muốn!" Lôi Nặc ôm cổ Ôn Noãn kéo về phía mình.
Ôn Noãn quyết đoán kéo xuống tay hắn cười trách mắng: "Được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc."
Cười đùa gian, ngọn nến trên giá cắm đã cháy được một lúc, trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương kì dị, hít một hơi để đại não thanh tỉnh, thân thể lại nóng lên một chút.
Ôn Noãn cầm lấy cây nến trên bàn giá, kề sát làn da Lôi Nặc nghiêng xuống.
"Tê!" Sáp nến vừa mới cháy còn không kịp làm lạnh trực tiếp rơi trên làn da Lôi Nặc, thình lình xảy ra phỏng làm hắn hít hà một hơi.
Ôn Noãn di chuyển ngọn nến, sáp nến màu đỏ liên miên không dứt ở trên ngực Lôi Nặc vẽ ra một sợi dây hồng.
"Tê ha! Nóng, đau! Ân a ~" Trong miệng Lôi Nặc phát ra tiếng thở dốc khó chịu, vẻ mặt lại hưng phấn nhuộm đầy tình dục, đỏ ửng trải rộng gương mặt, chỗ khóe mắt cũng xuất hiện phấn hồng xuân tình: "Chủ nhân, đau ~ sờ sờ ta, muốn..."
Đạo cụ S.M dùng ngọn nến đều là có tính chuyên môn đặc biệt, bên trong bỏ thêm một ít thôi tình điều hương, không nhiều lắm, chút thôi tình hương không đến mức làm người mất đi lý trí chỉ biết vận động, chỉ là dùng để điều tiết không khí, kéo theo phản ứng thân thể.
Ôn Noãn hứng thú bừng bừng dùng sáp nến ở trước ngực Lôi Nặc viết một chữ, sau đó cười mở miệng hỏi: "Đoán xem ta viết chữ gì? Đoán trúng có khen thưởng."
"Ngô chủ nhân ~" Lôi Nặc hướng Ôn Noãn duỗi tay, muốn chạm vào cô: "Ta đoán không được..." Vừa rồi chỉ lo hưởng thụ nơi nào còn có tâm tư để ý chuyện khác, Lôi Nặc nâng nâng người, rũ mắt nhìn nhìn chữ màu hồng trước ngực, giây tiếp theo, đã bị Ôn Noãn ấn trở về.
"Xem qua, là chữ gì?" Ôn Noãn đè lại người Lôi Nặc, phòng ngừa hắn lại nhìn trộm.
"Xem qua..." Tuy là chữ ngược, nhưng Lôi Nặc liếc mắt một cái đã nhìn ra. Chữ này rất đơn giản, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ liền đoán được.
"Nói đi." Ôn Noãn nói: "Đúng thì có khen thưởng, sai liền trừng phạt."
"Miêu~" Tiếng mèo kêu dễ nghe kéo dài phát ra từ trong miệng Lôi Nặc.
"Chúc mừng." Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ tay: "Bảo bối nhi có nhãn lực thật không tồi."
"Khen thưởng khen thưởng! Chủ nhân, muốn thân thân!" Lôi Nặc hưng phấn muốn khen thưởng.
Ôn Noãn sảng khoái cho Lôi Nặc một cái hôn: "Vẫn còn khen thưởng." Nói xong, cô giơ ngọn nến lên, nhắm ngay vị trí nào đó nhỏ một giọt sáp.
"A!" Sáp hồng trực tiếp nhỏ lên phần đậu đỏ trước ngực Lôi Nặc, tiếp theo lại là một bên khác: "Ân a ~" Sau đó ngọn nến chậm rãi di chuyển xuống dưới.
"Không cần ~ chủ nhân, nơi đó... Đau!" Một giọt lại một giọt sáp nhỏ ở chỗ mẫn cảm của Lôi Nặc, hắn hưng phấn lại khó chịu vặn vẹo người, điểm điểm chất lỏng từ đỉnh toát ra: "A ha! Năng..."
Ôn Noãn nhắm chuẩn vị trí, từ chỗ cao nhỏ một giọt sáp nóng vào đỉnh lỗ nhỏ ở hạ thân hắn, sáp khô lại nhanh chóng chặn lại chỗ đó.
"Chủ nhân!" Lập tức liền phải phóng thích lại bị chặn trở về, Lôi Nặc nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Noãn: "Không cần như vậy... Chủ nhân QAQ, cầu ngươi, giải khai nơi đó... Ngô!"
"Ngươi ngay từ đầu có phải hay không nói ngươi thích roi?" Ôn Noãn buông ngọn nến, đứng lên: "Ta là người rất dễ nói chuyện, nếu ngươi đã thích như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi."
"Chủ nhân, có thể hay không giải khai nơi đó trước..."
Ôn Noãn kéo kéo roi trong tay, dùng sức quất một cái trên mặt đất.
Bang!
"Không thể." Ôn Noãn tà ác cười.
----
Buổi sáng tỉnh lại, Lôi Nặc vẻ mặt mộng bức nằm ở trên giường, đủ loại hình ảnh tối hôm qua nhân cách khác của hắn cùng Ôn Noãn hiện lên, hắn rũ mắt nhìn chữ viết bằng sáp trước ngực mình, trong đầu là hắn bán manh với Ôn Noãn kêu "miêu" một tiếng.
Quá mất mặt! Lôi Nặc có chút cảm thấy thẹn nâng cánh tay che khuất gương mặt đỏ bừng, cư nhiên vì chút phúc lợi như vậy liền thỏa hiệp, thật là không có cốt khí! Hắn âm thầm phỉ nhổ nhân cách khác của mình.
Tuy rằng chỗ phúc lợi kia thật sự rất không tồi... Sáp nóng làm làn da bị phỏng lại mang theo khoái cảm kích thích, hạ thân sưng to bị sáp nóng an ủi, muốn bắn cũng không được bắn cùng cảm giác nghẹn trướng bị roi đánh làm toàn thân hắn đều mẫn cảm cuộn tròn.
Bang! Lôi Nặc cho mình một cái tát. Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì lung tung rối loạn!
"Mới sáng sớm đánh mình một cái tát là cái tật xấu gì?" Ôn Noãn một thân thường phục, tóc dài màu đỏ buộc thành đuôi ngựa nhanh nhẹn, bên ngoài mặc một cái tạp dề màu trắng dựa nghiêng trên cạnh cửa.
Lôi Nặc mặt đỏ lên, đánh chết cũng không thừa nhận vừa rồi hắn nhớ đến việc tối hôm qua đã cùng Ôn Noãn chơi.
"Ngươi đây là đang làm cái gì?" Lôi Nặc ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt đứng đắn hỏi.
"Làm bữa sáng, lên ăn đi, nếm thử tay nghề của ta." Ôn Noãn hướng Lôi Nặc ngoắc ngoắc tay, xoay người rời đi.
Trên bàn tròn nhỏ bày biện một bàn cơm canh sạch sẽ, hai chén cháo gà tản ra hơi nóng để ở trên bàn, ở giữa là vỉ hấp bốn tầng bằng gỗ, mặt trên có đạy nắp, nhìn không ra bên trong là thứ gì.
"Ngươi làm chính là bánh bao?" Lôi Nặc nghĩ đến đầu tiên chính là bánh bao.
Ôn Noãn cười lắc đầu, duỗi tay mở nắp vỉ hấp lên. Lớp vỏ bên ngoài cơ hồ là nửa trong suốt, nhân màu vàng bên trong làm cho màu vỏ cũng có màu đồng dạng, lớp vỏ được nặn thành mười hai nếp gấp, thoạt nhìn rất đẹp. Chúng nó đều không lớn, bốn cái vừa lúc đầy một tầng vỉ hấp nhỏ.
"Đây là cái gì?" Lôi Nặc tò mò hỏi. Hắn trước nay chưa từng thấy qua đồ ăn loại này, thoạt nhìn có da có nhân cũng có nếp gấp, giống như bánh bao, nhưng hình dạng này thoạt nhìn lại không giống bánh bao, hơn nữa lớp vỏ quá mỏng, giống như chỉ cần chạm vào một cái liền vỡ.
"Sủi cảo tôm." Ôn Noãn đưa cho Lôi Nặc một đôi chiếc đũa: "Nếm thử xem."
Lôi Nặc gấp không chờ nổi tiếp nhận chiếc đũa, lúc gắp vào lại do dự: "Có thể hay không lớp vỏ bên ngoài sẽ bị phá?"
"Sẽ không, yên tâm đi." Ôn Noãn tự tin nói.
Lôi Nặc thật cẩn thận khống chế lực đạo kẹp một cái sủi cảo tôm, cắn một miếng nhỏ, tôm bóc vỏ tươi ngon lại mềm dai mười phần cùng vị thịt heo hung khói tràn đầy khoang miệng, nhai lên trộn lẫn vào nhau vừa thanh thúy vừa ngon miệng.
"Ăn ngon sao?" Ôn Noãn dùng cái muỗng khấy trong cháo gà trong chém của mình, cười tủm tỉm nhìn Lôi Nặc đầy mặt hưởng thụ.
Ngày thường nghiêm túc đứng đắn, một khi gặp được đồ ăn ngon lại trở nên sinh động hoạt bát, người này thật là lúc nào cũng để lộ ra rằng mình là người rất mâu thuẫn.
"Đúng vậy, ăn ngon!" Lôi Nặc dùng sức gật đầu.
"Phía dưới còn có món khác!" Ôn Noãn dùng ánh mắt ý bảo Lôi Nặc mở tầng thứ hai.
"Đây là bánh bao sao?" Lôi Nặc hỏi. Không phải hắn đối với bánh bao chấp nhất mà là tạo hình của đồ ăn tầng thứ hai rất giống bánh bao, hơn nữa là bánh bao hấp bị hỏng, có chỗ bị nứt ra.
"Xem như là cùng một loại với bánh bao đi." Ôn Noãn miễn cưỡng gật gật đầu: "Cái này kêu bánh bao xá xíu."
Bánh bao xá xíu có nhân bên trong là dùng thịt nướng cùng xá xíu làm thành, nửa lạc nửa mỡ, hơn nữa vị hành gừng điều hòa, cắn một ngụm, thơm mà không ngấy.
Không cần chờ Ôn Noãn nói cái gì nữa, Lôi Nặc lập tức mở ra tầng thứ ba.
Vỏ bánh màu vàng kim, nhân bên trong bị nhét đầy, một chút trứng cá muối điểm xuyết ở giữa nhân trông rất đẹp mắt. Cắn một ngụm, vị thịt heo tôm bóc vỏ trứng gà hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ.
"Đây là xíu mại." Ôn Noãn tự giác mà giới thiệu tên.
Tầng thứ tư liền không cần Lôi Nặc đoán, bánh tart trứng, món điểm tâm ngọt kiểu Tây.
"Trách không được La Tư gọi ngươi là đại thần." Lôi Nặc thiệt tình tán thưởng nói.
Ôn Noãn cười rộ lên: "Quá khen."
Lôi Nặc đem cháo trong chén toàn bộ uống xong: "Ta muốn học làm cái này."
"Có thể, tùy thời có thể nhập học." Ôn Noãn chống cằm cười nhìn Lôi Nặc: "Dù sao thời gian của ta đều thuộc về ngươi."
"... Khụ khụ." Lôi Nặc sắc mặt ửng đỏ quay đầu ho nhẹ hai tiếng.
"Ngươi mặt đỏ." Ôn Noãn trêu đùa: "Tinh tế Tướng quân là đang thẹn thùng sao?"
"Ta đi làm!" Lôi Nặc đột nhiên đứng lên, bước nhanh rời đi nhà ăn.
*mục đồ ăn*
Xíu mại
Bánh bao xá xíu
Sủi cảo tôm
Bánh tart trứng
------------
*Lảm nhảm* trong bản cv, có hai từ "hạ bộ", Lười tra thử nghĩa thì ra kết quả là: bộ phận bên dưới của đàn ông /cạn lời luôn/ mà ngữ cảnh trong truyện hoàn toàn không phải như thế!!!!
To be continue.....