Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 61

Edit: Luoicon27

Beta: Mì

Buổi sáng tự bắt bản thân tỉnh dậy làm bữa sáng cho Lôi Nặc, tối hôm qua nửa đêm mới ngủ lúc này Ôn Noãn đã có chút mệt mỏi, cô ăn xong trong chén cháo gà liền về phòng ngủ bù.

————

Sau khi bị Ôn Noãn đùa giỡn, Lôi Nặc đỏ mặt vội vàng rời khỏi biệt thự.

Chỗ cửa, quản gia đã sớm chuẩn bị xong xe, nhìn thấy thiếu gia nhà mình ra tới, liền bước nhanh tiến lên hành lễ: “Thiếu gia, tất cả đều chuẩn bị tốt, có thể lập tức xuất phát đi trước quân bộ.” Ngoài miệng hội báo tình huống, ánh mắt quản gia lại không tự chủ được dừng trên hai má phiếm hồng của Lôi Nặc.

Xem ra thiếu gia lại bị Ôn tiểu thư đùa giỡn, tuy rằng chỉ ngắn ngủi hai ngày ở chung, nhưng quản gia đã khắc sâu kiến thức được thủ đoạn giỡn người của Ôn Noãn. Người từng có tiếp xúc với cô đều bị mị lực của cô chinh phục, hơn nữa không phân biệt giới tính, nam nữ đều không tha. Thiếu gia nghiêm khắc nhà mình, trước nay chưa từng nói qua yêu đương sao có thể là đối thủ của "tài xế già" Ôn Noãn.

“Ngươi đang nhìn cái gì!” Lôi Nặc trừng mắt nhìn quản gia liếc mắt một cái, nhanh chóng ngồi lên xe: “Lái xe!”

“Vâng!” Bị Lôi Nặc gầm nhẹ một tiếng, tài xế vội vàng khởi động xe, nhấn chân ga chạy trốn.

Xe ở trên đường cái bay nhanh, vốn dĩ lái xe từ trang viên nhà Áo Tư Đinh đến quân bộ cần nửa giờ, vào tay tài xế liền ngắn lại, mười lăm phút liền đến nơi.

Lôi Nặc sau khi xuống xe liền bước nhanh đi vào quân bộ, hai tháng nghỉ phép hẳn là chồng chất không ít việc, mấy ngày nay đại khái là muốn vất vả một chút. Vừa nghĩ, Lôi Nặc vừa ấn nút thang máy.

“Chờ một chút!” Trong nháy mắt thang máy sắp đóng cửa, một bàn tay trắng nõn chặn ở khe hở, cửa thang máy cảm ứng được trở ngại tự động mở, thân ảnh Lai Đặc Tư chậm rãi lộ ra: “Lôi Nặc?!” Cô kinh ngạc lại vui mừng nhìn người trong thang máy.

“Ừ.” Lôi Nặc ấn số tầng mình muốn đi xong liền lui lại mấy bước, nhường cho Lai Đặc Tư một chỗ trống lớn.

Lai Đặc Tư bị động tác né tránh của Lôi Nặc làm cho có chút thương tâm, cô miễn cường tươi cười, cảm xúc hạ xuống đi vào thang máy.

Trong không gian một mảnh yên tĩnh, Lôi Nặc đứng ở phía sau, yên lặng nhìn con số trên bảng không ngừng tăng lên.

“Lôi Nặc...” Lai Tư Đặc do dự một lúc lâu mới mở miệng.

Lôi Nặc thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lai Đặc Tư.

“Sự kiện kia, thực xin lỗi.” Lai Đặc Tư nhẹ giọng xin lỗi: “Ta bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị, cho nên mới làm những chuyện mất lý trí, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

“Sự kiện kia ta đã quên mất, ngươi không cần để ý.” Lôi Nặc nhàn nhạt nói.

“Ta —”

Đinh! Tầng Lai Đặc Tư muốn đi đã đến, thang máy phát ra một tiếng nhắc nhở sau đó chậm rãi mở ra.

Lôi Nặc ngẩng đầu, một lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên bảng, rõ ràng là không muốn lại cùng Lai Đặc Tư nhiều lời.

Hai mắt Lai Đặc Tư ảm đạm xuống, cô nhìn mặt Lôi Nặc một hồi lâu, thấy hắn hoàn toàn không có ý tứ đáp lại cô, liền ủ rũ cụp đuôi rời đi thang máy.

“Lôi Nặc, giữa trưa chúng ta —”

Lôi Nặc duỗi tay ấn nút đóng cửa, thang máy lập tức phản ứng.

Vẻ mặt Lai Đặc Tư đình trệ nhìn cửa kính thang máy chậm rãi đóng lại, ánh vào mi mắt chính là gương mặt cứng đờ cười đến khó coi của mình.

————

Mỹ mỹ một giấc ngủ đến giữa trưa, Ôn Noãn thoải mái duỗi eo, chậm rãi mở to mắt.

“Thật đẹp, ngươi thật xinh đẹp nha ~” Phụ nhân mỹ lệ ngồi ở mép giường, hai tay chống giường đỡ mặt, si mê nhìn chằm chằm nữ nhân tóc đỏ trên giường.

Làn da trắng như tuyết, tóc lại giống như lửa có chút loá mắt, mắt dài tinh tế, mũi cao môi đỏ, dáng người phập phồng quyến rũ, một đôi chân dài bị chăn mỏng nửa che nửa mở. Nữ nhân tựa hồ là mới từ trong ngủ mơ tỉnh lại, cô nghiêng thân, giống như mèo duỗi tay giãn gân cốt toàn thân, sau đó liền chậm rãi mở hai mắt.

“Nha đầu, ngươi tỉnh rồi!” Phụ nhân có chút hưng phấn đứng lên.

Ôn Noãn theo bản năng rụt rụt thân mình: "Ngài là?” Nhìn quần áo trang điểm của vị phu nhân này liền biết bà tuyệt đối không phải người hầu của trang viên, nhưng theo cô biết, cả trang viên chỉ có Lôi Nặc ở, cha mẹ hắn vẫn luôn nghỉ phép ở bên ngoài, quan hệ cùng thân thích cũng không tốt đến mức có thể tùy tiện vào nhà, chạy đến phòng người khác.

Phụ nhân có một đầu tóc dài như mực, cho dù khóe mắt có chút nếp nhăn, cũng như cũ không ảnh hưởng ngũ quan tinh xảo mỹ lệ của bà. Hai tay bà đỡ mặt, giống như thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng nhìn Ôn Noãn, dùng một từ tương đối chuẩn xác tới nói chính là si mê...

“Ta là mẹ chồng tương lai của ngươi.” Phụ nhân nhiệt tình nói.

Ôn Noãn khóe miệng giật giật: “Ngài... Ngài là mẹ của Lôi Nặc?” Có thể tự do ra vào trang viên Áo Tư Đinh, tùy ý tiến vào bất cứ phòng nào chỉ có chủ nhân của trang viên, mà chủ nhân trang viên trừ bỏ Lôi Nặc, cũng chỉ có vợ chồng Áo Tư Đinh. Nhìn kỹ, diện mạo phụ nhân trước mắt này cùng Lôi Nặc xác thật có chỗ tương tự.

“Con dâu ngươi thật thông minh ~” Mẹ Lôi Nặc mở to hai mắt, trong con ngươi tất cả đều là ngôi sao nhỏ.

“Phu nhân, ngài hiểu lầm, ta cùng với Lôi Nặc cũng không phải quan hệ như trong tưởng tượng của ngài.” Ôn Noãn có chút xấu hổ cười cười.

Trong ngôn tình tiểu thuyết, sau lưng mỗi một nam chủ đều có một người mẹ đáng yêu cùng một người ba nghiêm túc, tính cách nam chủ hơn phân nửa đều đến từ phụ thân nghiêm khắc dạy dỗ. Tuy rằng Lôi Nặc không đến mức nói là băng sơn, nhưng mà cũng gần giống vậy. Phu nhân Áo Tư Đinh là một nhà nghệ thuật, trong xương cốt có lãng mạn cùng tình cảm mãnh liệt của một nhà nghệ thuật, tính cách bà hoạt bát, cực kỳ yêu thích đồ vật tốt đẹp, nói ngắn gọn đó là nhan khống*. Hơn nữa là cấp nhan khống không thể cứu chữa...

(*)nhan khống: cuồng cái đẹp

“Không cần giải thích, ta hiểu được.” Mẹ Lôi Nặc cười hắc hắc, một bộ biểu tình ngầm hiểu.

Không, ta cũng không phải ngượng ngùng, mà là thật sự cùng nhi tử nhà ngài có quan hệ không xác định, Ôn Noãn ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ.

“Con dâu, chúng ta đi xuống lầu đi, ba nó ở phòng khách.” Mẹ Lôi Nặc cười nói.

Ba nó? Xưng hô này đúng thật là ở nhà. Ôn Noãn thuận theo gật gật đầu, xoay người xuống giường: “Phu nhân kêu ta Ôn Noãn liền được rồi.”

“Như vậy thật xa lạ a.” Mẹ Lôi Nặc dắt tay Ôn Noãn kéo cô đi xuống lầu.

Ba Lôi Nặc cùng trong tưởng tượng Ôn Noãn giống nhau, tóc đen chải vuốt gọn gàng, một thân tây trang nghiêm chỉnh cho hắn tăng thêm một phần nghiêm túc, ngũ quan ông tuấn lãng, cùng Lôi Nặc có bảy phần tương tự, khóe mắt đồng dạng có nếp nhăn đã từng trải qua tang thương.

“Ngồi đi.” Ba Lôi Nặc nhàn nhạt nhìn Ôn Noãn liếc mắt một cái, ngữ khí bình đạm mở miệng.

Ôn Noãn lễ phép thăm hỏi một tiếng: “Tiên sinh, chào ngài.”

“Chào ngươi.” Ba Lôi Nặc gật gật đầu.

Ôn Noãn chọn sôfa đối diện chỗ ba Lôi Nặc ngồi xuống, mẹ Lôi Nặc cũng ngồi bên người cô.

Sắc mặt ba Lôi Nặc có chút khó coi liếc lão bà nhà mình một cái, nắm tay đặt ở bên miệng ho nhẹ hai tiếng.

Mẹ Lôi Nặc nâng mặt nhìn không chớp mắt Ôn Noãn, con dâu thật xinh đẹp, tóc thật muốn sờ, mặt thoạt nhìn cũng rất non! Đắm chìm trong sắc đẹp mẹ Lôi Nặc căn bản không chú ý đến tin tức lão công nhà mình truyền lại.

Ôn Noãn nhấp nhấp miệng, nhịn cười cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình. Không hổ là cha con, ngượng ngùng giống nhau, thích ăn giấm giống nhau. Bất quá ba Lôi Nặc còn hay hơn, đến cả nữ nhân ông cũng ăn giấm.

Sức quan sát của ba Lôi Nặc rất kinh người, ông lập tức liền phát hiện Ôn Noãn đang cười trộm, nam nhân không được tự nhiên lập loè ánh mắt, ngay sau đó ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Ôn Noãn: “Nghe nói chức nghiệp của Ôn tiểu thư tương đối đặc thù?” Tuy rằng nhà Áo Tư Đinh cũng không phải loại gia tộc cưỡng cầu môn đăng hộ đối, nhưng chức nghiệp dạy dỗ sư ở quán bar này vẫn làm người phê bình.

Phanh! Đại môn bị người dùng lực đẩy ra, Lôi Nặc hấp tấp tiến vào, hắn mím môi, mặt vô biểu tình bước nhanh đi đến trong phòng khách.

“Ba mẹ, các ngươi đã trở lại?” Lôi Nặc mở miệng hỏi. Giữa trưa vợ chồng Áo Tư Đinh vừa đến trang viên, quản gia liền báo tin cho Lôi Nặc, lúc ấy Lôi Nặc đang vùi đầu vào xử lý đống văn kiện chồng chất trên bàn công tác, nhận được điện thoại của quản gia liền lập tức chạy về nhà. Sắp đến cửa, Lôi Nặc vừa vặn nghe được vấn đề của ba mình, sợ hãi Ôn Noãn bị khinh bỉ hắn lập tức đẩy cửa mà vào.

“Con trai, ngươi đã về rồi!” Mẹ Lôi Nặc vui vẻ đứng lên nhào về phía Lôi Nặc: “Đã lâu không thấy, có nhớ mẹ không? Mẹ rất nhớ ngươi!”

Lôi Nặc hiển nhiên là đã quen tính tình của mẹ mình, hắn bình tĩnh ôm mẹ, ngay sau đó liền buông tay trước khi mặt ba hắn đen lại: “Mẹ, đã lâu không thấy.”

"Hiện tại hẳn là thời gian làm việc đi?" Ba Lôi Nặc nhíu mày hỏi.

“Quản gia nói cho con biết hai người đã trở lại, cho nên con liền xin nghỉ về nhà.”

Lôi Nặc mặt không đổi sắc nói dối. Hắn nhận được tin tức của quản gia liền lập tức chạy về trang viên, nơi nào kịp xin nghỉ, hơn nữa trên đường trở về, trong đầu hắn vẫn luôn xuất hiện mặt của Ôn Noãn...

“Hừ!” Đừng cho là ta không biết ngươi vì vợ của ngươi! Ba Lôi Nặc hừ lạnh một tiếng.

Lôi Nặc ngắt lời cũng không có làm ba Lôi Nặc từ bỏ vấn đề vừa rồi, nguyên bản ông chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút, hiện tại lại là có ý định muốn dọa con trai đáng giận nhà mình.

“Chức nghiệp của Ôn tiểu thư rất đặc thù.” Ba Lôi Nặc nâng chung trà lên, uống một ngụm hồng trà.

Lôi Nặc ngồi ở bên người ba mình, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút không cao hứng nhìn mẹ mình dựa gần Ôn Noãn. Vì cái gì cô muốn ngồi nơi đó... Vì cái gì ba lại đồng ý cho mẹ ngồi nơi đó...

“Không có, ta cũng không cảm thấy rất đặc thù.” Ôn Noãn thản nhiên tự nhiên trả lời nói.

“Dạy dỗ sư, chức nghiệp thật khốc! Vừa nghe là biết chơi rất vui!” Mẹ Lôi Nặc hai mắt tỏa sáng.

Ông hoài nghi lão bà nhà ông căn bản không biết dạy dỗ sư là làm cái gì, ba Lôi Nặc có chút cạn lời nhìn mẹ Lôi Nặc liếc mắt một cái.

Chơi vui gì đó... Trong đầu Lôi Nặc xuất hiện một ít hình ảnh làm người mặt đỏ tim đập. Khụ... Hắn rũ mắt uống trà, mượn việc cúi đầu che dấu vẻ mặt khác thường của mình.

Ba Lôi Nặc hoài nghi nhìn con trai nhà mình một cái.

“Cũng tốt, nhưng mà rất có ý tứ lại là sự thật.” Ôn Noãn gật gật đầu, trên mặt cô tươi cười nói với mẹ Lôi Nặc: “Phu nhân nếu cảm thấy hứng thú, ta có thể dạy ngài.”

“Phốc — khụ khụ!!” Hai cha con đồng thời sặc một ngụm nước ở trong cổ họng.
Bình Luận (0)
Comment