Vài ngày sau đó.
Hành lang bên trong Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
Có âm thanh lách cách như móng tay chạm vào màn hình điện thoại.
Cùng với những tiếng động đó, một dòng suy nghĩ hoàn chỉnh xuất hiện trong đầu một con người:
Rốt cuộc thế giới này vận hành kiểu gì vậy?
Giống như sự trăn trở của người đó, thế giới này—cụ thể là Trái Đất—tưởng chừng như ai cũng mắc PTSD (ám ảnh) vì Dungeon Shock, nhưng chỉ sau một tháng, phần lớn nhân loại lại quên mất tầm quan trọng của an toàn.
Và đặc biệt, tập thể người Hàn Quốc lại càng dễ dàng chìm đắm trong sự lười biếng và chủ quan hơn.
Kim Gi-ryeo.
Chỉ là từ trước đến nay, người ngoài hành tinh mang cái tên đó luôn ngăn chặn những thảm họa lớn trước khi chúng kịp xảy ra.
【●LIVE Phòng chat】
[Kim Gi-ryeo ghét Hàn Quốc~ Kim Gi-ryeo ghét Hàn Quốc~ Kim Gi-ryeo ghét Hàn Quốc~]
Những lời chế giễu trên mạng này chẳng khác gì hành động duỗi chân sau khi đã chọn được chỗ nằm thoải mái.
Số sinh mạng mà đại pháp sư đã cứu, nhiều đến mức chẳng thể đếm nổi dù có dùng cả trăm xúc tu đi nữa.
[(Bài đăng từ 4 tháng trước)]
[Cấp S mà chơi tiểu xảo vãiㅋㅋㅋ kiếm đủ tiền rồi cái nghỉ hưu luônㅋㅋㅋ]
Ác ý của con người vốn luôn có chiều sâu.
Dù đó có là khái niệm “an toàn” đi chăng nữa, thì cái gì từng có rồi bị lấy mất sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất. Vậy nên, nhân loại đã chửi rủa người ngoài hành tinh trong một khoảng thời gian dài.
【Phòng chat nhóm】
[(Seoul) ★Phòng quản lý phục hồi thảm họa của chung cư cao cấp Top Central Noble Superior S River Ville★]
Thế nhưng, thời kỳ bị áp bức đó cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn vào hôm nay.
【Tin nhắn mới】
[Đây có phải phòng chat từng bị mấy thằng câu fame làm loạn không?]
[Những kẻ nói linh tinh đều bị chủ phòng kick hết rồi.]
[Tôi là cư dân tầng 16 đây, gửi ảnh chứng minh (đính kèm ảnh). Cơ mà mấy đứa anti buồn cười vãiㅋㅋ
Thợ săn đó đã cứu chung cư cao cấp này khỏi bị phá hủy thành tro, còn cứu mạng mấy trăm người, vậy nên chúng tôi tất nhiên phải ca ngợi Kim Gi-ryeo chứ. Chẳng qua ghét nhìn thấy thế nên bọn nó mới spam ảnh ghê rợn à??ㅋㅋㅋ]
[Đúng vậy, chắc là bọn kéo nhau từ site lạ nào đó tớiㅜ]
[Những kẻ đăng ảnh ma quỷ, nếu bị báo cáo thì tài khoản messenger sẽ bị khóa vĩnh viễn. Vậy nên nếu có đứa nào làm vậy nữa thì nhớ nhấn nút báo cáo nhé!!]
Tình hình giống như mặt đất trở nên vững chắc hơn sau cơn mưa.
Kim Gi-ryeo, sau khi vượt qua một loạt nguy cơ, đã giành được danh tiếng bất diệt suốt đời.
【Bảng tin ẩn danh】
[Jxx***: Vậy là Kim Gi-ryeo bây giờ được đánh giá ngang hàng với Jung Ha-sUng à?]
[pl****: Không đâu. Nếu hai người đó đứng ngang hàng, thì thậm chí phải cảm ơn hạng 1 vì đã giúp nâng tầm anh ta lên ấy.]
Tiêu diệt lũ quái vật khủng khiếp, rồi dùng sức mạnh dư thừa để ngăn chặn tòa nhà sụp đổ. Giờ đây, anh được nhắc đến như thức thần mạnh nhất của nhân loại.
[Thợ săn hạng S Kim, tác dụng phụ do cạn kiệt ma lực… “Hiện đang nghỉ ngơi để ổn định”]
Nhưng đồng thời, anh cũng có nguy cơ trở thành thức tỉnh giả bệnh tật chính thức.
‘Cảnh Kim Gi-ryeo ngất xỉu bị phát tán khắp Internet rồi.’
Một bàn tay tự nhiên, với lớp da thô ráp quanh móng tay, dần lộ ra.
‘Video do dân thường quay lại lan truyền quá nhanh. Giờ có muốn tuyên bố chỉnh sửa lại, nói rằng anh không hề nôn ra máu cũng không được nữa…….’
Công chức đang lướt điện thoại với bàn tay thô ráp ấy ngẩng đầu lên.
‘Liệu mọi chuyện có ổn không đây?’
Người vừa ngẩng đầu là một thức tỉnh giả cấp B làm việc trong Hiệp hội Thợ săn—Seon Woo-yeon.
‘Mấy đứa tà giáo cực đoan lúc nào cũng là vấn đề. Tôn giáo chính thống thì còn đang cố gắng phủ nhận sự tồn tại của lũ quái vật lần này, trong khi bọn tà đạo vớ vẩn lại ùn ùn kéo ra đường để quay lén trái phép, khiến mọi chuyện thành ra thế này…….’
Một dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu cô ấy.
‘Ít nhất, trên Internet không ai xem vụ đó là hành động của người ngoài hành tinh cả. Nhưng dù sao cũng phải báo cho Kim Gi-ryeo biết về luật khiếu nại xâm phạm quyền chân dung mới được.’
Nhân tiện, những suy nghĩ này đến với cô vào thời điểm đã 4 ngày trôi qua kể từ sự kiện sụp đổ mặt đất Seoul.
Dù vậy, cô chưa từng trực tiếp có mặt ở hiện trường vụ việc.
Và cũng gần như không biết gì về tình hình sau đó……
“Hmm.”
Gần đây, cô chỉ nghe loáng thoáng những chuyện này qua tin tức.
Nghe nói ngay sau khi quét sạch bầy quái vật, Kim Gi-ryeo đã được đưa đến bệnh viện.
‘Đã 4 ngày rồi.’
Một pháp sư mất tích trong vài ngày thế này khiến cô có cảm giác bất an.
Vậy nên, trong lúc mọi người đang dán mắt vào điện thoại trong giờ nghỉ, cô cũng quyết định lâu lắm rồi mới thử gửi tin nhắn.
[Tôi: Kim Gi-ryeo, anh đã xuất viện chưa?]
Ting!
Thế nhưng, tin nhắn phản hồi lại đến một cách nhanh chóng đến mức làm cô giật mình.
‘Gì vậy?’
Cảm giác chưa đến 10 giây, mà trên màn hình đã hiện lên một câu nói của “người ngoài hành tinh”.
[Kim Gi-ryeo: ㅈ]
Gì đây?
‘Lỗi gõ phím à?’
Cô cử động ngón tay.
Ban đầu, cô định nhắn thêm để hỏi về tình trạng cơ thể của anh.
Tuy nhiên, ngay trước khi cô kịp hoàn thành câu hỏi, đối phương đã gửi một tin nhắn khác.
[Kim Gi-ryeo: Xin lỗi, có thể đến thăm bệnh giúp tôi khôngㅅㅁ]
Tất nhiên đây không phải là một yêu cầu khó khăn gì cả, nhưng mà…
.
.
Rầm!
“Thợ săn! Anh không sao chứ?”
Bên trong một cơ sở y tế ở thủ đô.
Công chức vừa tan làm liền lập tức di chuyển đến khu VIP của bệnh viện này. Nhân tiện, mọi giấy phép cần thiết đã được xử lý trước đó.
Thế nhưng, dù đã hối hả chạy đến vì lo lắng rằng người quen có thể đang bị thương nặng, cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Trước mắt thì tôi ổn.”
Trên giường bệnh, ai đó đang nằm duỗi dài.
Chính xác hơn thì, một người mặc đồ bệnh nhân đang gối đầu lên tay, một chân dựng lên theo hình chữ “ㅅ”, nằm nghiêng một cách thoải mái.
Trên tay bệnh nhân là một cuốn tiểu thuyết võ hiệp không rõ đã mượn từ đâu.
‘Cái quái gì thế này.’
Nói một cách thẳng thừng—nhìn cứ như một bệnh nhân giả vậy.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, bệnh nhân này lại tiếp tục nói ra những lời ngoài sức tưởng tượng.
“Mà dù sao thì cũng cảm ơn cô đã đến tận đây nhé. Thật ra, tôi đang có một việc muốn nhờ cô đây.”
“Việc gì cơ?”
“Tôi sẽ trả tiền cho cô. Làm ơn hãy đến nhà đấu giá ở ngã ba đường mua giúp tôi ít thuốc hồi phục đi.”
Vừa nói, bệnh nhân vừa chỉ vào những vết thương trên cơ thể.
“……!”
Dưới cổ.
Vùng bụng.
Và đặc biệt là cánh tay—nơi tập trung nhiều vết thương nhất.
Những vết thương này có hình dạng kỳ lạ, trông như thể một tia sét bị hóa thạch trên da.
Hóa ra, lý do khiến sinh vật ngoài hành tinh này phải nằm bất động trong phòng bệnh chính là những vết thương ấy.
“Nhân tiện, tôi nói chuyện thế này cũng vì phòng bệnh này được bảo đảm chống nghe lén và theo dõi đấy…”
Cạch.
Vị pháp sư nhẹ nhàng gấp lại cuốn tiểu thuyết võ hiệp đang đọc rồi nói tiếp.
“Như cô thấy đấy, tình trạng của tôi như thế này, mấy ngày nay tôi không thể cử động một cách đàng hoàng.”
“Trời đất, thế cơ à.”
“Hơn nữa, đây cũng không phải là loại thương tích có thể chữa lành bằng công nghệ sơ khai của hành tinh này. Đã đến lúc tôi ngừng lãng phí thời gian và hồi phục bằng thuốc rồi.”
“Anh có thể tự hồi phục à?”
“Ôi trời, tất nhiên rồi.”
Đây chính là lý do hắn gọi Seon Woo-yeon đến.
“Nhưng điều đáng buồn là, dù có đủ mọi thứ trên ứng dụng giao hàng ở Hàn Quốc, tôi lại không thấy danh mục nào dành cho ‘vật phẩm’ cả…”
“Vậy nên anh mới nhờ tôi mua thuốc hồi phục à.”
“Seon Woo-yeon này, chúng ta vẫn là bạn chứ? Giúp tôi một lần thôi! Tôi nhất định sẽ trả công cho cô theo đúng mức quy định của pháp luật.”
Nghĩ lại thì, hồi nhỏ mình cứ tưởng gặp người ngoài hành tinh sẽ dẫn đến những tình huống như thế này.
‘Bị đặt lên bàn thí nghiệm lạnh lẽo màu bạc. Hoặc bị một luồng sáng từ đĩa bay cuốn lên trời.’
Còn ngoài đời thực, người ngoài hành tinh lại chỉ toàn nhờ vả bạn bè đi mua thuốc hộ.
Seon Woo-yeon khẽ nghiêng đầu như một con cú mèo, suy nghĩ về chuỗi sự kiện vừa rồi.
Tuy nhiên, động tác nghiêng đầu đó không có nghĩa là từ chối. Chỉ là vì tình huống quá bất ngờ nên cậu cần thư giãn cơ cổ một chút mà thôi.
“Tôi hiểu tình hình rồi.”
Công chức có mái tóc đen dài như màn đêm khẽ gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đến nhà đấu giá ngay khi có thể và thu xếp chuyện này. Chỉ cần giải thích rõ ràng, thì việc để người khác nhận thuốc thay cũng không phải vấn đề lớn.”
“Ồ.”
“Tiền mua thuốc, anh có thể chuyển thẳng vào tài khoản quốc gia mà tôi sẽ dùng để thanh toán.”
“Tôi vốn định tự chịu thuế chuyển nhượng luôn cơ mà…”
“Kim Gi-ryeo, danh tính và cấp độ của anh đều đã được xác thực. Thành thật mà nói, nhà đấu giá cũng chẳng có lý do gì để làm khó anh đâu.”
Công chức này thật tốt bụng.
Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng đối với một sinh vật sống theo đạo lý đến mức không thể yên tâm nếu không làm điều đúng đắn, thì việc giúp đỡ người khác cũng là điều tự nhiên mà thôi.
“Điều duy nhất có thể trở thành vấn đề là… việc tôi, một công chức, đã giúp một thợ săn cấp S làm việc riêng.”
Ngay khoảnh khắc đó.
Kim Gi-ryeo đột nhiên cảm thấy một sự quen thuộc khi nghe thấy cụm từ mà Seon Woo-yeon vừa nói.
‘Việc riêng.’
Chẳng phải chủ đề này vẫn thường xuyên xuất hiện trên TV sao?
【 Kênh tin tức phanh phui 】
[Siêu năng lực gia cấp cao bị phát giác sử dụng công chức như thư ký riêng, bắt công chức làm việc vặt, hiện đã bị cảnh sát điều tra]
Chỉ vài giây sau.
Cả “người ngoài hành tinh” lẫn Seon Woo-yeon đều tưởng tượng ra một kịch bản tương tự.
Tuy nhiên, dù đã đoán trước được tương lai, Gi-ryeo lại không tỏ ra bận tâm lắm.
Danh tiếng xấu ư? anh quen rồi.
“Dù sao thì, nếu có ai chửi mắng, người bị chửi cũng là tôi, nên chẳng sao cả. Sau vụ cố gắng giải nghệ, danh tiếng tôi đã nát bét rồi. Giờ có bị kiện thêm mấy lần cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.”
“Không, nhưng dạo gần đây, anh đã lấy lại hình ảnh và được xem như anh hùng rồi mà?”
“Tôi á?”
Gi-ryeo vẫn chống cằm khi tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Gì chứ, dân mạng lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến vậy à?”
Cuộc hội thoại sau đó nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đánh giá về con người thay đổi thất thường như cỏ dại trước gió, từ góc nhìn của người ngoài hành tinh, đó là một tình huống vô cùng xa lạ.
"Không chỉ đơn thuần là những lời khen ngợi thoáng qua, mà bây giờ, Kim Gi-ryeo đã trở thành một anh hùng khác của đất nước chúng ta."
Seon Woo-yeon nói.
"Thực tế, đánh giá về anh từ trước đến nay vốn đã như vậy, chỉ là sự kiện lần này đã khiến người dân xem anh ngang hàng với thợ săn Jung Ha-sung mà thôi."
"Ừm..."
"Trên mạng đang lan truyền rất nhiều ẩn dụ rằng giờ đây đã có hai mặt trời. Nếu vậy, theo một cách nào đó, nhân dịp này, Hàn Quốc cũng chẳng khác nào một hệ sao đôi giống như quê hương của ai đó nhỉ?"
"Oh, haha."
Cách so sánh ấy thậm chí còn khiến người nằm trên giường bệnh cũng phải bật cười.
Kim Gi-ryeo chỉ há miệng cười, trong khi Seon Woo-yeon, người cũng đang mỉm cười, nhanh chóng tiếp tục.
"À phải rồi. Dù sao thì, Gi-ryeo này, nhân tiện nhắc đến chuyện này..."
"Vâng vâng?"
"Chuyện đã được giải quyết ổn thỏa thì tôi cũng biết rồi, nhưng làm thế nào mà anh có thể hồi phục ma lực nhanh đến vậy ngay tại hiện trường?"
"Hồi phục ư?"
"Hội thợ săn Mỹ vừa đưa ra một thông báo. Chuyện này cũng khá dài dòng để giải thích, nhưng... theo đó, khi trở về nước, anh đã ở trong trạng thái kiệt quệ ma lực."
"À~ cái đó, cái đó thì..."
Nhưng mà thực sự thì...
"Không phải tôi, mà chính hành tinh đã làm điều đó."
Hả?
"Gì cơ?"
"Thực ra, chuyện ngày hôm đó chỉ có thể xảy ra là nhờ sự trợ giúp của Trái Đất. Hơn nữa, hiện tượng đặc biệt này cũng sẽ có ích khi cần tiêu diệt những chiều không gian hư không khổng lồ như cổng ma thuật."
Kim Gi-ryeo từ tư thế nằm liền bật dậy.
Đôi mắt của pháp sư thực thụ lúc này sáng lên, như thể anh vừa mới tiết lộ con át chủ bài lớn nhất mà mình sẽ dùng để tiêu diệt dungeon. (hầm ngục)
Đây cũng là lý do mà một pháp sư có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi phải đối mặt với một kẻ sáng tạo vĩ đại như Ký Sinh Thể.
"Chẳng lẽ cô không hiểu tôi vừa nói gì à?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Vậy thì hãy bắt đầu từ căn bản nhé? Cũng giống như loài người từ thuở sơ khai đã luôn tò mò về nguồn gốc của lửa, người Alphauri cũng không ngừng tìm hiểu những bí ẩn ẩn giấu đằng sau ma thuật."
"Ừm..."
"Trong quá trình đó, người Alphauri đã phát hiện ra rằng ma lực bên trong cơ thể sinh vật chính là thành phần cốt lõi tạo nên phép màu."
Vai trò của ma lực trong cơ thể sinh vật—
So với một hành tinh nào đó, có thể coi phát hiện này tương đương với việc nhận ra rằng oxy đóng vai trò trong phản ứng cháy.
Nhưng những gì tiếp theo mới thực sự gây sốc.
"Những loài động vật đạt đến một trình độ tiến hóa nhất định chỉ cần có một chút ý thức thôi là đã có thể điều khiển phép thuật."
"Vâng."
"Vậy, cho tôi hỏi một câu nhé. Con người, khi ngủ, sẽ hồi phục ma lực trong cơ thể. Tức là, chỉ cần tồn tại, họ đã liên tục tạo ra ma lực."
"Đúng vậy."
"Nhưng ban đầu, ma lực đầu tiên đánh thức chúng ta trở thành pháp sư đến từ đâu?"
"Hả...?"
"Vị trí sản sinh ra năng lượng thì quá rõ ràng rồi—tận sâu dưới lòng đất! Nhưng nếu xét theo những quy luật trước nay, khả năng những nguồn ma lực ấy hoàn toàn vô tri vô giác lại rất thấp."
Một người yêu thích văn chương từ thời đi học như Kim Gi-ryeo không thể nhanh chóng tiếp thu những lời giải thích đầy tính khoa học này.
Thế nhưng, nhờ sự kiên nhẫn của người ngoài hành tinh, thật không may, anh vẫn nắm bắt được phần nào sự thật vĩ đại này.
"Người Alphauri đã suy đoán rằng trong lõi hành tinh có tồn tại một sinh vật tạo ra ma lực."
"......Cái gì cơ?"
"Nói một cách thẳng thắn hơn, có thể hiểu rằng dưới lòng đất của mỗi hành tinh có phép màu đều tồn tại một 'vị thần ma thuật' nhỏ bé."
Seon Woo-yeon lắc đầu như thể không thể chấp nhận được sự thật này, theo phản xạ mà phản bác.
"Không, không, cái đó... Nếu phân tích bằng công nghệ khoa học thì lõi trong hành tinh chỉ là khối sắt nóng chảy, tôi đã được dạy như vậy ở trường..."
Thế nhưng, sinh vật ngoài hành tinh kia lại phản biện dứt khoát.
"Đã từng có ai xẻ đôi một hành tinh ra để nhìn vào bên trong chưa?"
"Gì cơ?"
Ánh mắt của pháp sư không hề mơ màng như một kẻ điên, mà vẫn sắc bén như thường ngày.
"Tôi hỏi lại, có ai từng cắt đôi lõi hành tinh ra để tận mắt nhìn thấy chưa?"
"...Không."
"Nhưng thật ra, quan sát bằng mắt thường cũng chẳng quan trọng. Bởi vì ngay từ đầu, suy nghĩ rằng chủ nhân của điều kỳ diệu có thể lọt vào tầm nhìn của chúng ta đã là một quan điểm quá hời hợt rồi."
Vụt.
Kim Gi-ryeo ném cuốn sách trên tay lên mặt bàn một cách tùy tiện rồi nói tiếp.
"Nhưng có lý do khiến một học giả như tôi tin vào giả thuyết hoang đường này."
"Đó là gì...?"
"Những pháp sư đạt đến một cấp độ nhất định có thể cảm nhận được manh mối của điều này mỗi khi thi triển một loại ma thuật đặc biệt nào đó."
"Loại ma thuật nào cơ?"
"Trên thế gian này có những loại cấm thuật mà dù công thức và nguyên liệu có hoàn hảo đến đâu cũng không thể thi triển được."
"Ừm."
"Những loại cấm thuật đó chủ yếu là:
1.Xẻ đôi hành tinh.
2.Đảo ngược thời gian.
Và những ai đã từng cố gắng thực hiện chúng sẽ cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ vào khoảnh khắc phép thuật bị đình trệ."