Một đôi mắt sắc bén chợt hướng xuống sàn.
"Ý nghĩ rằng có một thực thể nào đó đang giám sát và ngăn cản phép thuật của chúng ta... tôi không thể nào xóa bỏ được."
"......"
"Tất nhiên, khi xét kỹ từng hành tinh, chúng cũng chẳng phải những thực thể tuyệt đối."
Lúc này, sắc mặt của Seon Woo-yeon đã trở nên khó tả.
'Thứ gì đó đã ngăn chặn dòng thời gian chảy ngược sao?'
Dù không biết có phải là cùng một hiện tượng hay không, nhưng trong giới khoa học của Trái Đất, cũng đã từng xuất hiện những suy đoán tương tự.
“Nhân tiện, xin lỗi, nhưng có vẻ chúng ta đã hơi lệch hướng khi trò chuyện.”
Đó là lúc viên chức tóc đen đang cảm thấy có gì đó rất vi diệu.
Pháp sư trên giường bệnh tiếp tục nói:
“Điều mà cô Seon Woo-yeon tò mò nhất là làm thế nào một người siêu năng lực đã cạn kiệt sức lực lại có thể sử dụng kỹ năng, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện đó hoàn toàn phụ thuộc vào ‘Sự lựa chọn của hành tinh’.”
“Lựa chọn?”
“Một thứ có thể coi là cội nguồn của ma lực thường thể hiện sở thích và ác cảm đối với một số chủ đề nhất định, giống như một sinh vật sống. Nếu có người nào đó hoàn toàn phù hợp với sở thích ấy, thì cội nguồn ấy sẽ gửi sự ủng hộ đến pháp sư đó.”
“Cái gì cơ?”
Khi nghe nói rằng một thực thể vĩ đại như một hành tinh lại có thể thiên vị công khai như vậy, người Trái Đất liền tỏ ra không thể tin nổi.
Tuy nhiên, vị đại pháp sư đến từ hệ sao đôi lại hoàn toàn điềm tĩnh.
“Ở quê nhà tôi, những người có thể nhận được sự ủng hộ như thế này thường được gọi chung là ‘Người bảo hộ’.”
Xét cho cùng, đây chỉ là một pháp sư thuộc trường phái truyền thống đang kể một câu chuyện cổ xưa. Kim Gi-ryeo không có lý do gì để cảm thấy khó chịu về điều đó.
“Và tôi, người đang đứng trước mặt cô Seon Woo-yeon lúc này, tất nhiên cũng là một trong những đối tượng được thiên vị đó.”
“Khoan đã.”
Viên chức lập tức bày tỏ thắc mắc mà không hề giấu diếm.
“Nhưng Trái Đất hoàn toàn khác với quê hương của anh, Kim Gi-ryeo. Vậy làm thế nào mà anh vẫn nhận được sự đối đãi y hệt ở đây?”
Đó là một câu hỏi hợp lý.
Nếu thực sự tồn tại một thực thể giống sinh vật sống bên trong hành tinh, thì không có gì lạ nếu mỗi cá thể có tính cách khác nhau.
“Đó là vì tiêu chuẩn để được chọn làm ‘Người bảo hộ’ vô cùng khắt khe……”
Trong khoảnh khắc trả lời nhanh chóng ấy, Kim Gi-ryeo đã suy nghĩ.
Thực ra, lý luận áp dụng cho tình huống này rất đơn giản.
Thần ma lực cư ngụ trong lõi hành tinh, hay cội nguồn của các hiện tượng thần bí, vốn dĩ đều là những thực thể phi lý mà con người cực kỳ khó nhận biết.
Chính vì thế, chúng có một đặc điểm cố hữu:
‘Nếu không phải là thiên tài đến mức hiểu được ma pháp ngay cả trước khi biết đi, thì pháp sư không thể nào cảm nhận được chúng.’
Anh suy xét một cách bình tĩnh trong điều kiện nhất định.
Nếu bản thân là một thực thể có khả năng ủng hộ ai đó, liệu anh sẽ dõi theo những kẻ hoàn toàn không thể hiểu được tín hiệu của mình?
Hay là anh sẽ chọn những sinh vật cấp cao có thể giải mã tín hiệu của mình dù chỉ một chút?
Câu trả lời gần như đã rõ ràng.
“Hành tinh chỉ ủng hộ những thiên tài kiệt xuất, nên tôi đã nghĩ rằng dù đến đâu thì mình cũng sẽ ổn cả thôi……”
“Trời ạ.”
“Hơn nữa, Trái Đất chưa từng có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Alphauri. Nói cách khác, trình độ ma đạo học ở đây bị đánh giá là thấp hơn quê tôi, nên tỷ lệ cạnh tranh để trở thành ‘Người bảo hộ’ trong hệ sinh vật của hành tinh này cũng không đáng kể……”
Vậy thì lý do khiến anh được tái lựa chọn làm [Người bảo hộ] ở thế giới này cũng vô cùng đơn giản.
Sự thật là ngay từ khi đặt chân đến Hàn Quốc, Kim Gi-ryeo đã từng trăn trở về điều này.
-Nếu cấu trúc của Trái Đất hoàn toàn khác với Alphauri thì sao?
Khái niệm về một chủ thể sống trong ma lực chỉ được thảo luận ở Alphauri mà thôi.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau khi rời khỏi quê nhà, anh đã có một trải nghiệm như thế này. Lo lắng của anh rốt cuộc cũng trở nên thừa thãi.
Và hiện tại, thực tế rằng Trái Đất không khác Alphauri là bao đã được chứng minh.
‘Lần đó, khi suýt thay đổi thể xác trong tòa nhà bỏ hoang, tôi đã phải chịu khổ không ít, nhưng nhìn theo hướng nào đó thì lại là phúc trong họa.’
Chỉ là một thất bại trong việc thay đổi cơ thể, vậy mà lại vô tình chứng minh được sự tồn tại của chủ nhân hành tinh này.
Dù thế nào đi nữa, lúc linh hồn anh bị tách rời, anh đã tiếp nhận một thông tin nhất định.
Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nhưng chắc chắn rằng ý thức của vùng đất này đang bị chôn vùi dưới lòng đất.
‘So với Trái Đất, Alphauri chẳng khác nào một vị cao tăng đang tu hành trong im lặng. Phải dùng cách diễn đạt như thế mới thể hiện được sự hiện diện quá rõ rệt của ma lực ở thế giới này.’
Đúng như một khái niệm ma thuật, một khi đã nhận thức được theo cách không thể tưởng tượng nổi, thì kể từ đó, anh liên tục cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Thế nên, ngay cả khi chưa kiểm chứng thêm, anh cũng đã mở cuộc săn lùng [Kẻ bạo hành].
“Hừm.”
Cộp.
Người đàn ông tóc vàng kim đột nhiên dừng lại.
Anh ta để lộ một biểu cảm khó tả trong thoáng chốc, rồi nói:
“Nhưng lõi hành tinh là thứ mà bất kỳ pháp sư nào đạt đến một trình độ nhất định cũng có thể nhận thức được. Vì thế, điều kiện để chọn ra ‘Người bảo hộ’ từ trong đó thì tôi cũng không rõ lắm.”
Kim Gi-ryeo bổ sung thêm vài lời giải thích sau câu nói đó.
“Số lượng trường hợp không đủ nhiều để có thể xác định sở thích của đối phương.”
Thậm chí ngay cả một người tài năng dư dả như anh, sau khi kéo dài tuổi thọ bằng kỹ thuật và rèn luyện ma đạo học lâu hơn, mới có thể miễn cưỡng hiểu được ý nghĩa của lõi hành tinh.
Vậy mà một pháp sư đạt đến cảnh giới vĩ đại như thế này lại chỉ xuất hiện mỗi một thế hệ thôi sao?
“Thế nên, việc tôi lại có thể mượn sức mạnh ở hành tinh này cũng là do vận số sắp đặt……”
Vận số.
Hay còn được gọi là vận may, một chuỗi sự kiện khó khăn đến mức phải trông cậy vào nó.
‘Dù sao thì Kim Gi-ryeo cũng đã biết cách sử dụng ma lực không giới hạn trước khi đến Trái Đất. Nhưng tại sao ở kiếp trước anh ấy lại phải chịu đựng những gian khổ như vậy?’
Dù có hiểu được nguyên lý của một hiện tượng, con người cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn sự tò mò.
‘Với sức mạnh khủng khiếp mà tôi chứng kiến mấy hôm trước, chẳng phải anh ấy có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào sao?’
Ngay lúc Seon Woo-yeon nghĩ đến điều gì đó, người đang ngồi trên giường bệnh đã tự giải thích cho cô.
“Nhân tiện.”
“Hửm?”
“Đáng tiếc là ngay cả sự giúp đỡ quý giá từ hành tinh cũng vô dụng trong những thời khắc quan trọng.”
“Thật sao? Một người ngoài ngành như tôi chỉ cảm thấy điều đó quá sức phi lý……”
Mặc dù Seon Woo-yeon chen ngang, Kim Gi-ryeo vẫn bình tĩnh phản biện.
“Đúng là sức mạnh của ma thuật rất đáng kinh ngạc, như lời cô vừa nói. Nhưng hiện tượng này không hề nâng cao thực lực của người thi triển kỹ năng.”
“Điều đó là vấn đề sao?”
“Khi những pháp sư có lượng ma lực quái vật như ở Alphauri đối đầu với nhau, thì điều đó lại vô cùng quan trọng.”
“Tại sao?”
“Dù có vay mượn năng lượng một cách ngông cuồng đến đâu, thì một ma pháp học gỉa thực thụ cũng sẽ phát triển phương pháp phòng thủ tương ứng……”
“À ha.”
“Hơn nữa, nếu ‘Người bảo hộ’ đã bị nguyền rủa, thì tình thế lại càng trở nên tiến thoái lưỡng nan. Bởi chủ thể dưới lòng đất không tự ý hành động.”
Lúc này, Kim Gi-ryeo nhẹ nhàng dang rộng hai cánh tay.
"Đương nhiên, không thể bỏ qua sự thật rằng nếu bị thiên thể chú ý đến, tôi sẽ ngay lập tức trở thành bệnh nhân nằm viện."
Chỉ với một cử động đơn giản, nhưng giữa những hành động của anh ta, vẫn lộ rõ sự cứng nhắc đặc trưng của người bị thương.
"Dù sao thì, chức năng của nó cũng chỉ đơn giản là khuếch đại lượng ma lực, nhưng cái giá phải trả lại là bị suy yếu suốt nhiều ngày trời."
"Không chỉ suy yếu đâu, mà thực ra anh đáng lẽ phải nằm trong phòng hồi sức cấp cứu rồi đấy…."
"Cách trực tiếp rút ma lực từ hành tinh này thực ra là một con dao hai lưỡi. Nếu không có sự chắc chắn rằng ‘có thể tiêu diệt toàn bộ kẻ địch chỉ với một đòn’, thì theo nguyên tắc, nó không nên được sử dụng."
Kim Gi-ryeo kéo dài giọng như đang than phiền, rồi bỗng nhiên ánh lên một tia sắc bén từ đôi mắt tam bạch.
"Nhưng một hiện tượng tự nhiên vốn dĩ vô dụng này, lại trở thành ngoại lệ vô cùng đặc biệt trong một trường hợp duy nhất…."
Người đàn ông có mí mắt dày vào lúc này cũng nâng cao giọng nói.
"- Sự xâm nhập của loài ngoại lai."
Kim Gi-ryeo nói với vẻ đắc thắng hơn bình thường.
"Sức mạnh được cốt lõi hành tinh dồn cho, khi nhằm vào những kẻ không phải cư dân bản địa của hành tinh này, sẽ phát huy hiệu quả gấp 10 lần, thậm chí 100 lần."
"100 lần sao?"
"Đúng vậy."
"Khoan đã. Ý anh nói chẳng lẽ—."
"Có lẽ điều Seon Woo-yeon đang nghĩ đến đều đúng cả. Giờ tôi mới nói rõ đây. Thực ra, những sinh vật ngoài hành tinh như tôi… nếu chẳng may chạm trán sai người bảo hộ hành tinh khác, thì sẽ bị đồ sát ngay lập tức."
Đồ sát?
Sao lại có thể nói một điều kinh hoàng như vậy với vẻ vui vẻ đến thế?
"Ể?"
‘Nói chuyện với đất’ vốn là phương thức mà người ta chỉ cố vùng vẫy thử khi đã vét sạch ma lực trong cơ thể.
Thế nhưng, hóa ra chuỗi hành động này lại ẩn chứa một phản ứng miễn dịch quan trọng.
Qua các thí nghiệm trên mô cơ thể của loài Beta đã diệt vong, có vẻ như ít nhất những kẻ sinh ra trên vệ tinh không bị ảnh hưởng bởi độc tính của thiên thể này.
Vấn đề chỉ xảy ra với những kẻ thuần chủng ngoài hành tinh, những kẻ lớn lên dưới ánh sáng của một ngôi sao khác.
"Nhưng đừng lo lắng quá."
"Nghe đến tình huống này, làm sao mà không lo được chứ…."
"Đây chỉ là chuyện xảy ra khi tôi di chuyển bằng cơ thể gốc của mình thôi. Còn nếu tôi hoàn toàn nhập vào cơ thể của một cư dân bản địa, giống như hồn ma trong phim kinh dị, thì lại khá an toàn."
"Anh có cần thiết phải dùng từ ‘hồn ma’ không đấy?"
Dù vậy, có vẻ như người ngoài hành tinh ở đây vẫn có lý do để yên tâm phần nào.
"Dù cho người bảo hộ có bắt đầu thao túng ma lực bên ngoài đi chăng nữa, thì nếu là một pháp sư sinh ra và lớn lên trên hành tinh này, họ vẫn có thể chống lại hiện tượng tự nhiên tùy theo năng lực của mình."
"……."
"Và điều này vẫn có hiệu lực ngay cả khi tôi chỉ đang mượn thân thể của một pháp sư bản địa."
Vốn dĩ, giống loài ngoài hành tinh hoàn toàn không có sức kháng cự trước sức mạnh của cốt lõi hành tinh.
‘Hừm.’
Nhưng—
Giống loài ‘Ký Sinh Thể’ vốn là đại diện tiêu biểu cho những vị khách không được chào đón.
‘Mà nghĩ lại, lần đầu tiên mình nhận thức được sự tồn tại của cốt lõi hành tinh này, cũng là vào thời điểm vừa gặp một Ký Sinh Thể vừa [Giáng Lâm] kia.’
Những con sâu ăn linh hồn từng gây ra thảm họa tương tự trên hành tinh Alphauri.
Ban đầu, ngay khi vừa [Giáng Lâm] và lộ diện hình thái thực sự, chúng dễ dàng đùa giỡn với các pháp sư bản địa như thể họ chỉ là trẻ con.
Nhưng rồi, ngay khi một kẻ có cái tên vỏn vẹn hai chữ xuất hiện, hầu hết Ký Sinh Thể đã bị giết một cách thảm hại.
Thực ra, chúng không bị ảnh hưởng bởi hiện tượng của hành tinh, mà đơn thuần là bị nghiền nát dưới tay một trí tuệ áp đảo.
‘Mặc dù khi đó, mình rút ma lực từ hành tinh chỉ vì đã cạn sạch sức mạnh, tiện thể kiểm chứng lại lý thuyết cũ…’
Nhưng thật không ngờ, biện pháp thử nghiệm này lại có thể đánh sập kẻ thù chỉ trong giây lát, biến nó thành một điểm yếu chí mạng đáng để khai thác.
Có một pháp sư từng tận dụng đặc tính đặc biệt của quê hương mình để dễ dàng tiêu diệt Ký Sunh Thể.
Và nhờ kinh nghiệm đó, suy nghĩ của anh đến tận bây giờ vẫn không thay đổi.
"Dù sao thì, việc có một cơ chế như thế tồn tại vẫn là chuyện tốt."
Vẫn chưa rõ vì sao cốt lõi hành tinh lại mang theo ý chí như vậy.
"Phần lớn pháp sư sống mà chẳng hề hay biết điều quý giá này, nhưng thực ra, thế giới vẫn luôn cổ vũ chúng ta đấy."
Đúng lúc đó, Kim Gi-ryeo dừng lại và quan sát người trước mặt.
Ánh mắt người ngoài hành tinh lập tức nhận ra biểu cảm cứng ngắc của Seon Woo-yeon.
"Cô Seon Woo-yeon, xin lỗi, nhưng từ nãy đến giờ sắc mặt cô có chuyện gì thế?"
Vài giây im lặng trôi qua.
"Thì là…."
"Vâng?"
"Vừa rồi anh nói rằng dưới mặt đất tôi đang đứng có thứ gì đó mang tính siêu việt… Điều đó khiến tôi thực sự hơi sợ hãi…."
"Cô nói gì cơ?"
"Bây giờ có thể nói rằng hành tinh này đang thân thiện với chúng ta, nhưng liệu có khả năng một ngày nào đó nó sẽ quay lưng lại không?"
Là loài sinh vật thống trị, nhưng khi nhìn từ góc độ vũ trụ, con người cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé—mối lo ấy hoàn toàn hợp lý.
Tuy nhiên, sau khi nghe Seon Woo-yeon nói, vị đại pháp sư bỗng giật mình.
"Không, nghĩ lại xem. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."
Dù chủ đề này chỉ là một giả thuyết chưa thể quan sát được nếu không bổ đôi hành tinh ra, nhưng Kim Gi-ryeo lại tỏ ra kiên quyết một cách kỳ lạ.
"Kể cả khi người Alphauri đã cạn kiệt tài nguyên, hay kể cả khi chính nhân loại các cô từng cố tự sát cùng nó bằng cách phá hủy môi trường, nó cũng vẫn lặng lẽ chờ đợi đấy thôi."
Câu nói ấy thực sự có lý.
Những tình huống cực đoan như vậy đã xảy ra từ lâu rồi, nhưng đến tận bây giờ, có vẻ như hành tinh này vẫn kiên nhẫn hơn con người nhiều.
"A… Nghe, nghe cũng có lý thật, nhưng mà…"