"Không. Tôi hoàn toàn không biết gì về những việc mà phe quá khích đã gây ra..."
Câu đầu tiên được thốt ra là để giải thích rằng bản thân không liên quan gì đến vụ bắt cóc này.
"Ngay từ đầu, tôi còn không biết là có những thức tỉnh giả như vậy ở Hàn Quốc. Tôi chỉ đơn giản đến đây với mục đích chinh phục cổng thôi."
Tiếp theo là lời giải thích về việc người này thực sự chỉ đến đây với tư cách thợ săn mà thôi.
"Tôi hoàn toàn không biết là thầy có mặt ở đây. Tôi chỉ vừa xác nhận được báo cáo về việc xuất hiện một cánh cổng kỳ lạ."
"Gì cơ?"
Khi người này tiếp tục nói một cách bình tĩnh, nhịp thở của đối phương dần ổn định lại.
"Vậy nên hãy bình tĩnh đi."
"Khụ, ừm..."
"Tôi không liên quan gì đến vụ bắt cóc nghị sĩ cả. Giờ hãy an tâm mà cùng nhau tìm cách thoát ra đi."
Có vẻ đối phương đã bình tĩnh lại phần nào, giờ là lúc chuyển sang bước tiếp theo.
Người này xin phép đối phương, rồi tiến lại gần.
"Nào, nắm lấy tay tôi rồi đứng dậy đi."
Sột soạt.
Tất nhiên, khi tự tin đưa tay ra với người đang ngã sõng soài trên mặt đất như vậy, một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu.
'Mà khoan, sao người này lại ngã xuống đất với tư thế kỳ quái như vậy?'
Nhưng không ngờ rằng câu trả lời cho thắc mắc đó lại đến theo cách này.
Tách!
Ngay khoảnh khắc tay hai người suýt nắm lấy nhau—
Đối phương vội vàng chuyển thứ gì đó, vốn được giấu gần đốt sống lưng, sang cánh tay của sinh vật ngoài hành tinh.
Chát.
Một âm thanh dính chặt vang lên.
Thứ đó không gì khác ngoài một món vật phẩm.
Màu đen.
Nếu phải mô tả hình dạng bề mặt thì nó trông khá giống bọ cánh cứng, loài vật thường xuất hiện trong hệ sinh thái Hàn Quốc.
'Dù kích thước hoàn toàn khác biệt.'
Và tính năng chính của tạo vật này là...
Bề ngoài trông có vẻ cục mịch, nhưng thực chất lại cực kỳ mạnh mẽ.
Vật thể với lớp vỏ đen nhánh này có khả năng kích hoạt một vụ nổ vô cùng uy lực.
'Một món vũ khí chỉ thợ săn mới sử dụng... mà giờ lại bị dán lên người mình, rốt cuộc phải hiểu ý đồ của hắn thế nào đây?'
Một sự bối rối thoáng lướt qua.
Trong khi sinh vật ngoài hành tinh còn đang suy nghĩ—
Tên Trái Đất đã nhanh chóng đứng dậy và lùi lại phía sau.
"Ài, thằng chó này!"
Gắn bom hầm ngục lên người tôi rồi lùi lại, đối phương lớn tiếng hét lên.
“Ngay từ đầu đã giả vờ rồi. Chính mày là kẻ giật dây vụ này còn gì! Bao nhiêu năm trời yên ổn, vậy mà vừa mới có một chiến dịch dư luận dưới cái tên Kim Gi-ryeo là lập tức xảy ra chuyện này, hả? Vậy mà còn đòi tao tin à?”
“Ừm…”
“Chưa kể, trước khi tao nói gì, mày đã biết tao làm chính trị rồi. Vừa nãy chính mồm mày gọi tao là ‘nghị sĩ’ còn gì! Từng hành động một đều lộ rõ hết, thằng chó này!”
“C-chuyện đó… chỉ là do tôi hay xem tin tức nên nhớ mặt thôi mà…”
“Ha! Đã có cái bộ mặt chó má rồi còn coi thường tao? Mày dám à!”
Có lẽ nếu tôi thuyết phục được đối phương tin tưởng từ đầu, thì chuyện này đã không xảy ra.
‘Chẳng lẽ vẻ ngoài đáng sợ của mình lại gây chuyện nữa rồi sao?’
Thoáng chốc, tôi suýt hiểu lầm đối phương.
Nhưng khi hắn tiếp tục nói, lý do thực sự lại hơi khác so với những gì tôi suy đoán.
“Với lại, xin lỗi nhé, dù mày có không phải là thủ lĩnh bọn quá khích kia thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu. Cái thứ quái dị đó sẽ phát nổ ngay khi ‘vật chủ chỉ cần bước vài bước’ thôi đấy.”
“…!”
“Lũ côn đồ khốn kiếp đó dán cái này lên người tao với ý định giết tao luôn. À mà, thứ đó mạnh đến mức ngay cả thức tỉnh giả cũng có thể đi đời, nên tốt nhất là đừng có động đậy.”
“…”
“Hoặc là cứ chạy thẳng một mạch mà chết đi.”
“…”
“Mà nghĩ xem, nếu tao cùng mày rời khỏi đây, báo chí sẽ giật tít thế nào?”
“Báo chí?”
“Chắc chắn bọn thợ săn lại được khen hết lời chứ gì. Nhưng tao đây đời nào chịu để lũ thức tỉnh giả dọa nạt chính trị gia được hả? Biết rõ mà sao còn giở trò này ra, hả?”
Thật đáng kinh ngạc.
Có vẻ hắn đơn giản chỉ là loại người có tính cách khốn nạn mà thôi.
Một kẻ chỉ biết hợp lý hóa mọi thứ để đổ hết nguy hiểm lên đầu người khác.
‘Hừm.’
Từ góc nhìn của tôi, người đã quyết định bước vào cánh cổng này chỉ vì phát hiện có con người bên trong, thì tình huống hiện tại quả thật rối rắm.
So với sự lựa chọn của một công chức nào đó mà tôi từng thấy trong cổng [Vương quốc Tiên], thì tình huống này lại càng đặc biệt hơn.
Nhưng bỏ qua chuyện quá khứ—
Có vẻ do một đại ma pháp sư nào đó đã xông vào hầm ngục này và mở hết các cánh cửa, nên dưới góc nhìn của một người bình thường, chắc hẳn việc trốn ra một mình không còn quá khó khăn nữa.
Đó có lẽ là lý do hắn ta hành động một cách thoải mái như vậy.
“Khoan đã.”
Ngay khi đối phương định bước về phía lối thoát bị mở, tôi cất tiếng gọi hắn dừng lại, rồi ngay lập tức làm một hành động này.
-Rắc!
Tôi dùng hai tay bóp nát món tạo vật cồng kềnh kia.
Bỏ mặc tác động phá hủy mà món đồ gây ra, tôi vẫn đứng im tại chỗ.
-Xèo xèo!
Những luồng nhiệt độ cao do vụ nổ gây ra lặng lẽ lướt qua da tôi.
Vì lớp vỏ của món đồ vỡ vụn và bắn ra như lựu đạn, nên chắc chắn vụ nổ này đủ sức khiến cả một thợ săn cấp B chật vật.
Nhưng với tôi thì không.
Thậm chí tôi còn mở to mắt, chịu đựng toàn bộ vụ nổ mà không hề hấn gì, rồi nhìn thẳng vào đối phương.
-….
-….
Không khí lạnh lẽo bao trùm trong giây lát.
Và đoạn hội thoại tiếp theo cũng chẳng giúp tình hình bớt căng thẳng hơn chút nào.
“Nhắc mới nhớ.”
“…”
“Nếu một thợ săn Cấp S bước vào cổng, thì trừ khi có lý do đặc biệt, chính phủ sẽ luôn lưu trữ hồ sơ.”
“…”
“Vậy nên, dù nghị sĩ có tự mình trốn ra ngoài thì sau đó đội cứu hộ chắc chắn sẽ vào hầm ngục thôi. Nhưng trong tình cảnh này, tại sao ông lại dám ngang nhiên gắn bom lên người rồi bỏ đi vậy?”
“…”
"Thì ra đây là một quả bom hẹn giờ. Tiện thể, tôi chỉ mới nhận ra điều đó muộn màng nhờ kỹ năng [Thẩm định]. Nhưng có vẻ như ngài nghị sĩ đã biết từ trước rồi nhỉ."
Vì kẻ bắt cóc đã giải thích rằng nó rất nguy hiểm, hắn chắc hẳn đã tin tưởng tuyệt đối và gắn nó lên người.
Nhưng tôi là một Thợ săn cấp S. Chứ đâu phải chết, tôi thậm chí còn không có lấy một vết xước nào, chỉ bình thản nhìn thẳng về phía trước.
Đối với động vật có vú, đây hẳn là một cảnh tượng rợn người.
Vậy nên, không có gì lạ khi chính trị gia kia biến sắc vì sợ hãi.
"Không, tôi… tôi… Vì tôi còn gia đình… Tôi chỉ nhất thời phát điên vì muốn quay về với họ…"
Con thú có vú bắt đầu biện minh.
Trước tiên là kể lể về con cái.
Sau đó là chuyện hắn đã phải vất vả thế nào để sống sót từ thuở nhỏ.
Một câu chuyện hết sức nhàm chán.
Vô nghĩa.
Vì tôi hoàn toàn không dao động trước những lời kể lể đó, con thú có vú liền nhắm mắt chặt và gào lên.
"Aaaaaa! Khốn kiếp! Thế thì giết tôi đi! Giết luôn cho rồi!"
Một chính trị gia đang rơi vào tuyệt vọng vì không thể chịu đựng thêm căng thẳng.
Nhưng đúng vào lúc hắn bắt đầu bật khóc—
-Cộp. Cộp.
Tôi tiến đến gần hắn với vẻ điềm tĩnh, rồi nhẹ nhàng cất lời.
"Bình tĩnh một chút đi mà?"
"Hả?"
"Dù gì mọi chuyện cũng xảy ra vì tình huống đặc biệt là bắt cóc dân thường mà. Tôi sao có thể tùy tiện cướp đi mạng sống quý giá của ngài được?"
"Cái gì?"
"Đừng lo lắng. Vì người bình thường không có khả năng chịu đựng những hiện tượng bất thường, nên cũng dễ hoảng loạn mà hành động như vậy. Tôi hoàn toàn hiểu mà."
Những lời nói của một người độ lượng.
Tôi không tức giận dù đã bị kẻ này phản bội một cách trắng trợn.
"Thật sự không sao đâu."
"Ừ, ừm…"
"Thêm nữa, tôi chỉ vội phá cửa thôi, chứ chưa hề vô hiệu hóa toàn bộ bẫy trên đường đi. Đi lại một mình trong này rất nguy hiểm đấy."
"Hự."
"Vậy nên, từ bây giờ, xin hãy tiếp tục tin tưởng và đi theo tôi."
Giọng nói trầm ổn.
Ngay cả một Thợ săn cấp S vốn nổi tiếng vì không có biểu cảm, giờ cũng mỉm cười, cố tình che đi đặc điểm đáng sợ nơi khóe mắt.
Chỉ cần nhìn vào hành động và lời nói của tôi lúc này, ai cũng có thể hiểu rằng tôi đã quyết định tha mạng cho hắn.
'Ít nhất là khi còn ở trong hầm ngục này, tôi sẽ đảm bảo hắn sống sót.'
Nhưng ẩn sau quyết định đó, là một ý đồ khác.
Là một pháp sư đến từ Alphauri, tôi có thể giả vờ kiên nhẫn trong chốc lát, nhưng thực chất bên trong đã bùng nổ từ lâu.
Nổ tung.
Không có từ nào thích hợp hơn để diễn tả tâm trạng của tôi ngay lúc này.
'Tên khốn này! Mày nghĩ chuyện này có thể dễ dàng cho qua à?!'
Nói mới nhớ, cái câu "sinh vật này không thể sửa chữa (dạy bảo) được nữa đâu" cũng rất hay được sử dụng trên hành tinh này.
Mà phải rồi, cái sự ngạo mạn muốn cắt tỉa nguồn gen của hành tinh khác cũng đâu dễ bỏ được.
'Chết tiệt!'
Vốn dĩ tôi không phải kẻ có tính tình tốt đẹp.
Cũng như mọi Alphauri khác, tôi hung hãn gấp nhiều lần loài người. Mạnh mẽ hơn.
Dù lớp da tôi đang dùng là của một động vật có vú, nhưng bản chất xấu xa bên trong vẫn bất biến như một biểu tượng.
Thế mà gần đây, một pháp sư tính cách vặn vẹo như tôi lại phải đối diện với sự thật kinh hoàng về cổng hầm ngục.
Tôi đã làm việc cật lực, chịu đủ oan ức bởi đám thú có vú chẳng liên quan gì.
Tôi đã dọn xe giúp một người để nó không bị quái vật đè bẹp, thế mà lại bị kiện vì cho rằng tôi đã làm trầy nó.
Tôi bị lôi tên ra chửi bới mỗi ngày chỉ vì người ta thấy thú vị.
Và bây giờ, khi mà cơ thể tôi đã phát triển đến mức không thể thức tỉnh lần thứ ba dù có stress đến đâu—
Tôi lại gặp một con thú có vú ích kỷ đến mức không tưởng.
'Chưa kể, mày còn rải tiền khắp nơi để giật tít bài báo bôi nhọ Kim KG-ryeo mỗi ngày nữa đúng không?'
Lòng căm phẫn trào dâng.
‘Không còn cách nào khác. Đúng là người này, bằng mọi giá, nhất định phải được giải cứu trong trạng thái khoẻ mạnh.’
Trong lòng thì tôi muốn trả đũa ngay lập tức vì bị đánh lén sau gáy.
Nhưng trước tiên, phải xác định rõ điều này đã.
Tôi đã gây ra đủ thứ kỳ tích khi tiến vào bên trong hầm ngục.
===============
① Kích hoạt ma pháp gián đoạn đặc biệt giúp che giấu toàn bộ hành động diễn ra bên trong cổng.
② Phá vỡ rào chắn cấp EX bên trong cổng.
Vì đã dùng liên tục các loại phép thuật cấp độ cao, nên giờ tôi đang thiếu hụt ma lực.
======
Dù gì nguyên liệu cấu thành nên cổng — từ một thế giới song song — nhưng rốt cuộc vẫn là sài ma lực của Trái Đất, nên nếu cần thiết vẫn có thể nhờ đến lõi (core). Nhưng sức mạnh khủng khiếp mà lõi tạo ra thường kéo theo tác dụng phụ ngay sau khi sử dụng.
Thành ra cuối cùng tôi chỉ còn một lựa chọn.
Trước hết phải tìm cách rút khỏi đây an toàn, khôi phục ma lực tự nhiên, rồi tính chuyện sau.
‘Phải làm cho cái sinh vật mất dạy này tỉnh táo lại mới được.’
Với lượng ma lực hạn chế hiện tại, tôi khó mà khiến hắn chịu đủ loại đau đớn như mong muốn.
Thế nên, tôi chọn cách tạm thời lùi một bước, để sau này trừng trị hắn cho ra trò.
Lúc đó, mạch máu gần thái dương tôi khẽ giật lên trong giây lát.
‘Mà nghĩ kỹ thì, dù không dính đến vụ quả bom, người này vẫn là loại phải bị dạy dỗ một trận. Tin đồn thì chính hắn là người tung ra trước, thế mà giờ lại mắng tôi, nói tôi bị chửi oan nên tức giận? Hài thật.’
Dù vậy, đây chưa phải lúc bộc lộ cơn giận.
Tôi nhanh chóng kiểm soát lại mạch máu và bắt đầu diễn vai một thợ săn tốt bụng.
“Ờm, thợ săn Kim Ki-ryeo. Ý anh là… thật sự, anh không tức giận sao?”
“Không hề ạ!”
“Hả?”
Tôi tiếp tục nhẹ nhàng dẫn dắt, cuối cùng thì người Trái Đất này cũng bắt đầu thả lỏng dần.
‘Khi hắn hoàn toàn mất cảnh giác… chính là ngày giỗ của hắn đấy.’
Ngay trước khoảnh khắc bắt đầu cuộc báo thù đẫm máu.
Tôi đã yêu cầu người Trái Đất từng dẫn đầu dư luận chỉ trích siêu năng lực gia báo tên.
“À mà… Xin lỗi vì tôi thật sự không nhớ rõ, nên mới hỏi thế này. Xin hỏi… tên của ngài là gì vậy? Dù gì gặp nhau thế này cũng là duyên, ít ra biết tên nhau rồi bắt đầu tìm đường thoát hiểm sẽ hay hơn đúng không?”
“Đ-đột nhiên hỏi tên tôi á? À… tôi là Oh Yeong-in.”
Tốt.
Vậy là tôi đã thu thập xong họ tên để nếu cần thì có thể khắc lên bia mộ. Giờ chỉ cần thật sự công phá được cái hầm ngục quái đản này là ổn.
‘Từ giờ sẽ là liên minh tạm thời.’
Tôi quyết định tạm thời giải cứu chính trị gia kia mà không để hắn bị thương dù chỉ một cọng tóc — để còn xử lý đàng hoàng khi ra ngoài.