‘May quá, mình còn nhớ có ví dụ thực tế nữa!’
Vào năm bắt đầu xảy ra hầm ngục, từng có tin tức về một người nông dân cầm lưỡi cày ra đập chết quái vật.
‘[Bướm độc] thì khỏi bàn, chứ với cấp F thì trừ mấy con dê núi chỉ biết kêu la, gần như chẳng có ma thú nào có tính tấn công cả.’
Hơn nữa, vì là dân địa phương sống ở vùng ít bị ảnh hưởng bởi sự kiện hầm ngục, nên anh ta nhanh chóng hiểu lầm khoảng cách thực lực giữa mình và kẻ địch.
‘Thế thì con chuột chũi khổng lồ kia cứ thế mà đá thẳng cho văng ra là xong chuyện chứ gì.’
Dù sao thì giờ ma thú cũng đã chặn kín đường đi rồi.
Vì muốn quay lại chỗ nhóm các nhân viên làm thêm, anh ta càng quyết tâm hơn.
‘Ồ, nó cử động rồi. Trước khi nó đến gần, đá nó bay đi thôi!’
Người thu thập đứng đối mặt với con quái vật một lúc rồi quyết định tấn công nó để dọn đường.
–Quác!
Nhưng ngay lúc này, thực tế hiển nhiên mới lộ ra: sự yếu ớt của một loài động vật có vú.
Chân của một con người không được huấn luyện không thể nào tạo ra uy lực như một cây gậy bóng chày.
Vũ khí được gọi là vũ khí là có lý do của nó.
Ngược lại, con người không dùng công cụ thì yếu đến mức gần như nằm ở đáy chuỗi thức ăn.
“Ugh!”
Người đá là con người.
Thế nhưng ngay sau khi hành động, một cơn đau khủng khiếp ập đến ống chân. Không ngờ cú đá này lại khiến xương đau đến mức như vừa đâm đầu vào tháp đá ở điểm du lịch.
‘Cái cơ thể gì mà cứng thế hả trời!’
Người thu thập nín thở vì đau, không thể hét thành tiếng.
May thay, có vẻ con quái vật không coi cú đá đó là một đòn tấn công.
–Lục cục...
Con quái vật trông như củ khoai lang mọc lông vẫn đứng yên tại chỗ, ngơ ngác.
Dù cú đá vừa rồi không bị nhận diện là đòn tấn công, nhưng 99.9% sinh vật trong Cổng đều mang bản chất như thế.
‘Hả?’
Cư dân thế giới khác với vẻ ngoài đen nhánh, đáng yêu ấy thay đổi tư thế.
Nó liếm mép, rồi ngay khi phát hiện ra "cừu thù khắc cốt ghi tâm" được khắc sâu vào thể xác giả tạo của mình—nó lập tức bộc phát sát khí.
–Chaaaak!
Ban đầu gương mặt đen kịt đến mức không phân biệt nổi đâu là miệng,
giờ thì hàm nó rạch toạc ra đến mức kinh dị, để lộ hàm răng đỏ như máu khiến người thu thập cuối cùng cũng xác định được vị trí các bộ phận gương mặt nó.
Tất nhiên, đó chẳng phải là thông tin anh ta cần biết.
‘Aaaaaaah!’
Miệng xé dài như ma quỷ.
Khuôn mặt mở toang từ trên xuống dưới, bên trong lộ ra vô số răng nhọn như cưa máy.
‘Aaaaagh!’
Một người bình thường chưa từng quen với hiện tượng quái dị của thế giới khác, toàn thân run bắn lên vì kinh hoàng.
Mà quái vật đó, yếu điểm duy nhất lại chính là tốc độ.
Công ty dược phẩm đã thuê anh ta từng đặc biệt dạy kỹ càng về điểm yếu này để giảm thiểu rủi ro.
–Tách!
Thế nhưng trong hỗn loạn, không có chỗ cho sự phán đoán lý trí.
Người thu thập ngoài 30, theo phản xạ bước lùi lại, rốt cuộc bị vấp phải dây leo gần đó.
Cơ thể nặng hơn 80kg lập tức nghiêng hẳn sang một bên.
–Vùuu!
Đây là đoạn dốc mà ngay cả tổ trưởng nhóm thu thập kỳ cựu cũng không tùy tiện leo lên.
Thế mà lại bị rơi bất ngờ từ độ cao như vậy...
Cảm giác chóng mặt lan ra từ sâu trong lòng ngực, khiến người thu thập không kịp hét lên mà chỉ có thể nhắm chặt mắt.
–Ầmmm~
Nhưng điều xảy ra tiếp theo lại không phải là một cái chết vì trượt chân của chàng trai tuổi ba mươi.
Chỉ đơn giản là một cảm giác lạnh lẽo, nhão nhẹt, và có phần ẩm ướt đã sinh ra.
Vì mãi mà chẳng thấy đau gì cả, nên người thu thập kia chỉ đành mở mắt ra với vẻ mặt ngớ ra.
‘Nước…?’
Và thứ đập vào mắt anh ta chính là một quả bóng nước khổng lồ đang nâng đỡ toàn bộ cơ thể mình.
Người đàn ông nhận ra rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, một khối nước trong suốt đã xuất hiện và nhẹ nhàng đỡ lấy anh.
Thêm vào đó, khi đảo mắt thật nhanh, anh ta thấy một cái bóng lạ hiện ra trên ngọn cây.
-Tạch.
Giờ nghĩ lại, ở hiện trường này, cũng có một người kỳ quặc, ăn mặc như đang làm đồng áng giống các công nhân khác với áo thun và quần vải mỏng nhẹ, nhưng lại kết hợp một đôi giày tây đắt tiền một cách bất thường.
‘Ban đầu tôi còn tưởng anh ta chỉ là một kẻ thích phô trương thôi…’
Đôi giày tây ấy giờ đang hiện ra ngay trước mắt.
Trên mép cao ngọn cây, người đàn ông đó đang đứng, cúi nhìn xuống bên dưới.
Vì phần thân trên đang cúi thấp tạo ra bóng râm nên không nhìn rõ mặt, nhưng…
“……”
Mái tóc vàng óng ánh của đối phương thì rõ ràng là không thể nhầm lẫn.
‘Nhưng sao tự nhiên mình lại có cảm giác như déjà vu trong cảnh này nhỉ?’
Người thu thập vẫn còn ngơ ngác sau cú rơi vừa rồi.
Vì thế chẳng nói được gì, chỉ chớp mắt liên tục.
Người tóc vàng kia quan sát mặt đất vài giây, rồi bất ngờ hành động.
-Soạt.
Đối phương nhảy vọt từ trên cao xuống.
Nhưng người mang dáng vẻ ngoại quốc ấy, mỗi khi rơi qua một đoạn, lại dùng nước tạo thành đài phun dưới chân để làm đệm, nâng cơ thể lên.
Nghĩa là không bị thương vì gia tốc khi rơi.
-Chắc.
Đáp đất một cách an toàn, người pháp sư cất lời trước:
“ không sao chứ?”
Nói thì vậy, chứ trong đầu pháp sư vẫn đang nghĩ đến từ ‘đồ ngốc’.
-M*ẹ kiếp, chẳng phải tôi đã bảo đừng có đi vào khu có quái vật sao?
Trong lòng thì chỉ muốn mặc kệ cho xong chuyện.
Nhưng nếu để xảy ra tai nạn nghiêm trọng ở một nông trại mà một cấp S đã cải trang chui vào, thì sớm muộn gì cũng bị truy trách nhiệm.
Ban đầu, bản thân – từng là Đệ nhất Pháp sư của Alphauri – vốn đã phân biệt rõ ràng giữa cái tên giả “Kim Gi Ryeo” dùng trên Trái Đất và tên thật của mình.
Hơn nữa, từng có thời gian sống bất chấp dư luận, luôn nghĩ "Cái lớp da người Trái Đất này, thay lúc nào chẳng được”.
Thế nhưng, đặc tính của sinh vật sống là luôn thay đổi, và đó vừa là điểm mạnh, vừa là điểm yếu.
“……”
Nói tóm lại, vị đại pháp sư này đã nảy sinh tình cảm sâu sắc với cái tên mới của mình trong thời gian sử dụng nó.
Bởi vì mỗi khi nghe người ta chỉ trích cái tên “Kim Gi Ryeo”, anh lại cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu.
Tuy vậy, rõ ràng thân phận người Trái Đất và chân thân thật sự vẫn là hai thứ anh phân biệt rạch ròi trong tâm trí.
Thế nhưng mà… sau khi bị kéo vào kế hoạch của Kang Chang-ho và bị chửi rủa suốt mấy tuần liền…
‘Tôi cũng là người mà!’
Giờ đây, đến cả sinh vật ngoài hành tinh cũng chẳng muốn bị chửi oan nữa.
Một diễn biến quá đỗi tự nhiên.
‘Cho nên đừng đối xử tệ với tôi nữa, tôi chỉ mong mấy người bản địa tốt bụng với tôi vô điều kiện thôi. Hôm nay tôi còn cất công đi làm đấy nhé! Giờ mau khen đại pháp sư này thật tuyệt vời đi, giơ ngón cái lên, rồi đưa tôi chút gì ngon ngon làm phần thưởng nào…’
Nhưng vì không thể nói ra những yêu cầu vô lý kiểu này thành lời.
Nên pháp sư cải trang chỉ đành dừng mấy suy nghĩ trẻ con lại, rồi quay sang nhìn người Trái Đất kia lần nữa.
“ này.”
Mà nghĩ lại, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh được ai đó cảm ơn vì cứu giúp?
“Anh là một người đã thức tỉnh… à không, là một siêu năng lực gia thực thụ mà lại đến làm thêm công việc thu nhặt này à?”
Ở Trái Đất, cũng có kha khá người thức tỉnh mang năng lực hệ nước.
Dù vậy, so với hệ hỏa thì vẫn ít hơn nhiều.
Mà so với những năng lực phức tạp như dịch chuyển không gian hay điều khiển tâm trí người khác, thì năng lực hệ nước lại là thứ khá dễ phát sinh bẩm sinh.
Thế nên, chàng trai làm công thu nhặt kia không quá để tâm đến “nước”, mà chỉ chú ý đến việc đối phương đã dùng năng lực siêu nhiên.
“Đã là người thức tỉnh thì sao chứ?”
Đột nhiên, Kim Gi-ryeo phản ứng bằng giọng to.
“Dù sao thì tôi cũng có tư cách thợ săn chính thức (giả mạo) mà!”
“À. À à…”
“Với lại tôi còn có cả visa (giả mạo lần hai) phù hợp để sử dụng siêu năng lực tại Hàn Quốc nữa!”
Tiếp nối là sự trơ trẽn đầy trắng trợn.
“Bây giờ tôi chỉ đang chuẩn bị kết hôn với một người Hàn, và đang làm việc nhẹ nhàng tại một công trường cổng để làm quen thôi.”
Nhân tiện, toàn bộ thiết lập này đều là do Andy Oliver tư vấn và chuẩn bị sẵn từ trước.
Không có một tài liệu nào là hợp pháp, nhưng vì cảm thấy nguy cơ danh tính bị điều tra, pháp sư lập tức bắt đầu biện minh.
“Không có gì kỳ lạ cả. Tôi chẳng có gì phải che giấu.”
Thật ra là có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng người ngoài hành tinh kia cứ thế nói lia lịa.
“Thế nên đừng có nói những chuyện vớ vẩn nữa, mau đứng dậy đi.” (slime)
“Ờ… tôi, tôi cũng không phải nói ra chuyện anh là người thức tỉnh để mách lẻo hay gì đâu…”
“Thật chứ?” (slime)
“Tôi chỉ thấy lạ nên buột miệng nói vậy thôi mà.”
Nhưng có vẻ như phần lớn chuyện trên đời này đều cần khí thế, nên mánh khóe hời hợt của người ngoài hành tinh lại hiệu quả một cách bất ngờ.
“À, à không sao cả! Tôi sẽ không nhắc lại chuyện anh là người thức tỉnh nữa đâu. Dù gì thì cũng chẳng phải chuyện quan trọng.”
“Nhân tiện, tôi là cấp F theo tiêu chuẩn đo lường ma lực quốc tế.” (slime)
“Sao anh cứ phải tiết lộ thông tin cá nhân vớ vẩn vậy chứ…”
Người đàn ông thu thập trong độ tuổi 30 thật ra chẳng mấy quan tâm đến danh tính đồng nghiệp.
Hơn nữa, một sự thật bất ngờ sớm được hé lộ.
“Thưa người nước ngoài ssi. Anh không cần phải đề phòng đến thế đâu. Tôi vốn không phải kiểu người sẽ chỉ trỏ người thức tỉnh là kỳ dị gì đó.”
Bộp bộp.
Dù lưng có hơi ướt, nhưng người đàn ông ngoài ba mươi đứng dậy không gãy xương hay bị thương gì cả. Anh ta tiếp tục nói:
“Như mấy cái gạch chỉ dẫn cho người khiếm thị ngoài đường hay thiết bị hỗ trợ xe lăn ấy, thành thật mà nói, chúng ta đâu có dùng đến chúng mỗi ngày?”
“Ừm.” (slime)
“Nhưng vì không biết sau này có trở thành người khuyết tật không, nên tôi luôn nghĩ đóng thuế cũng giống như mua bảo hiểm, và vui vẻ nộp.”
“Thuế à…”
“Với suy nghĩ như vậy, làm sao tôi có thể đi chỉ trích người có siêu năng lực là quái vật này kia được.”
“Cũng có thể lắm chứ.” (slime)
“Nhưng làm thế thì sau này sẽ bị trả giá thôi. Trong thời đại ai cũng có thể thức tỉnh, kỳ thị người có siêu năng lực thì chẳng có lợi gì cả!”
Người thu thập viên vừa sôi nổi lý luận, vừa bổ sung thêm một tuyên bố như thế.
“Thế nên tôi tuyệt đối không áp bức người thức tỉnh. Hiểu chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” (slime)
“Vậy thì yên tâm đi.”
Người đàn ông ngoài ba mươi này, sau khi thấy thái độ của đại pháp sư, đã hiểu nhầm đôi chút.
Bên phía đại pháp sư thì đang lo lắng đến mức vội vã bịa ra lời biện hộ để che giấu thân phận giả, còn người đàn ông này lại nghĩ ngược lại rằng “người có siêu năng lực kia chắc là từng bị đối xử tệ nên mới phản ứng thái quá như vậy.”
“……”
Dĩ nhiên, trên thực tế Kim Gi-ryeo đúng là từng chịu không ít khổ sở vì là pháp sư.
“Con quái vật cấp F lúc nãy tôi đã xử lý ở phía trên rồi, nên anh quay về công trường làm việc đi.” (slime)
“Vâng.”
Liếc nhìn.
Dù sao thì tình hình cũng đã lắng xuống.
Người thu thập ngoài ba mươi và nhân viên mới quyết định nhanh chóng quay lại chỗ những người cùng nhóm.
“Thật sự cảm ơn anh.”
Ngoài ra, người địa cầu này, dù vừa được cứu mạng, cũng không đến mức vô ơn đến nỗi làm loạn lên.
“Với lại chuyện này tôi vẫn cứ thấy áy náy mãi… lúc nãy khi bảo đổi chỗ đi vệ sinh mà tôi nói hơi cộc lốc… xin lỗi nhé.”
Nếu lúc đó rơi lệch từ trên ngọn cây cao kia, không biết tình trạng sức khỏe giờ sẽ ra sao.
Chỉ cần nghĩ đến đó, người thường kia bất giác bật ra lời xin lỗi.
“Xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi.”
Nhưng rồi, phản ứng tiếp theo lại là—
-Soạt.
Người mang khuôn mặt của một người nước ngoài khẽ mỉm cười vào lúc này.
Ngay cả khi được khen ngợi là người ăn được canh lòng, hay lúc nhận phần thanh toán cho đồ thu thập, anh ta cũng chẳng có thay đổi biểu cảm gì mấy. Ấy vậy mà giờ đây, khóe miệng lại cong lên.
‘Là tha thứ vì mình đã xin lỗi sao?’
Người dân thường được cứu mạng cũng đáp lại bằng một nụ cười tự nhiên.
‘Từ nãy tới giờ mình cứ gồng lên vì tự ái vô cớ, nhưng hóa ra người nước ngoài này, khi nói chuyện thì tính cách lại rất thẳng thắn và dễ chịu.’
Thế là, khi cả hai cùng trao nhau nụ cười thân thiện như vậy, người dân thường cứ tưởng rằng từ nay sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
.
...
“A! Thật là, cái thằng điên người nước ngoài đó!!”
Chuyện xảy ra đúng 24 tiếng sau.
Một thợ thu thập ngoài tỉnh, đang làm việc, sáng nay còn tràn đầy mong đợi.
“Hôm nay đến chỗ làm phải chào hỏi ‘anh nhân viên mới’ cái đã.”
Vả lại, trong ngành này, người cùng độ tuổi cũng hiếm. Nghĩ rồi, anh ta còn định trưa nay rủ đi ăn chung để tạo chút thân quen.
Thành kiến mà anh ta mang theo đã được hóa giải phần nào nhờ vào “quả bóng nước” giúp đỡ ngày hôm qua. Anh ta đã sẵn sàng đón nhận sự xuất hiện của “người ngoài”.
Nhưng tại sao đối phương lại có thể hành xử như vậy?
[(Chat nhóm –)]
[Trưởng nhóm: Có ai liên lạc được với thanh niên đó không?
Thấy tin rò rỉ trên truyền thông... có vẻ chính là cậu nhân viên mới đó.]
[Tôi: Cậu ta rời khỏi cả nhóm chat này rồi.]
Phong trào coi thường an toàn, được dẫn dắt bởi một công ty dược nhất định, bị chặt đứt ngay lập tức.
Tin tức lan truyền khắp các trang lớn, thậm chí cả phóng viên đã bắt đầu lảng vảng ở hiện trường.
-Mỉm cười.
Thực ra, nụ cười mà Kim Gi Ryeo để lộ ra tại hiện trường mang theo một thông điệp thế này:
-“Không chỉ không kỳ thị pháp sư, mà còn biết tự thấy xấu hổ trước hành vi của chính mình – tên này là một loài động vật có lương tri đáng nể đấy.”
Đến đây thì đúng là có sự hài lòng và khoan dung thật.
-“Nhưng chuyện đó để sau. Việc thiếu quản lý an toàn là quá nguy hiểm. Dù cả ngành có sụp đổ, thì mình cũng phải tố cáo nơi này.”
Thế đấy.
Người ngoài hành tinh này vốn không linh hoạt khi đứng trước pháp luật, nên kết quả là chuyện đã xảy ra.
‘Cười hiền lành như thế, tử tế là thế, mà hôm sau đã đánh sập cả công việc?’
Kim Gi Ryeo gửi đơn tố cáo kèm đơn từ chức đến các cơ quan liên quan.
Ngành thu thập lập tức bị đưa vào diện điều tra toàn diện của nhà nước. Và vì không thể dễ dàng vi phạm quy định an toàn như trước, nên các đơn vị thu hẹp số lượng lao động thuê mướn.
‘Cái người nước ngoài đó chẳng tiếc gì công việc béo bở này à?’
Những thợ thu thập không hài lòng vì mức lương theo ngày của họ bị cắt giảm.
Nhưng nhìn rộng ra, hành động này đã ngăn chặn những vụ tai nạn lao động chết người có thể xảy ra trong tương lai gần.
‘A~ thật sự thì mình lại phải đi tìm việc làm thêm khác, phiền chết đi được.’
Dù vậy, chính những người thu thập cũng hiểu được phần nào lợi ích đó.
.
Người đàn ông ngoài 30, hôm nay bị hủy lịch làm, đành về nhà.
-Phịch.
Anh ta ngả người lên tấm đệm trải dưới sàn, cầm điện thoại lên.
‘Tìm việc khác sau khi ăn trưa cũng được.’
Do lịch trình thay đổi, đành phải nghỉ trọn một ngày.
Anh ta bắt đầu lướt qua các nền tảng video như một điều tự nhiên.
Vút, vút.
Và rồi, khi đang lướt các video ngắn…
“Ừm?”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên một hình ảnh quen thuộc.
[LIVE● Di sản văn hóa gặp nguy… Quyết định điều động khẩn cấp Thợ săn cấp S tới hiện trường đột phá hầm ngục]
Tách từng từ ra thì chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng hình ảnh thu nhỏ của video đó lại khiến anh thấy lấn cấn.
Anh ta chạm vào video để xem chi tiết.
‘Có vẻ cổng hầm ngục thuộc sở hữu của một công ty tư bị bung ra gần di sản văn hóa. Mà đúng lúc nó là tổ của quái vật hệ lửa, nên mới phải gọi gấp Thợ săn mạnh tới.’
Nhưng rồi…
Chuyện quái gì vậy?
Bình thường thì anh ta sẽ lập tức tắt cái video đầy kịch tính đó đi, nghĩ rằng lại là một vụ thường thấy.
Thế nhưng lần này, mắt anh không rời nổi bản tin trực tiếp ấy.
-Cạch.
Trên màn hình điện thoại, một cảnh tượng dần hiện ra.
‘Màu đế giày đó….’
Gì thế?
Trên một cây cầu nối giữa hai tòa nhà, một người nào đó đặt chân lên mép và lặng lẽ quan sát phía dưới.
Khi nhìn kỹ cảnh quay của phóng viên YTV, đặc điểm dễ nhận thấy liền lộ ra.
‘Đó là đôi giày giống hệt nhân viên mới từng đi!’
Phần đế giày màu xanh lam chói mắt. (xanh lá dạ quang)
Đó là đặc trưng trong thiết kế của một thương hiệu giày cao cấp mà chỉ có vài người cá tính mới dám diện.
‘Việc sản phẩm mà Thợ săn hay dùng trở thành xu hướng cũng bình thường thôi, nhưng chẳng lẽ người nước ngoài kia lại đi tìm kiếm “giày Kim Gi Ryeo” rồi mua giống theo?’
Tất nhiên, chỉ với đôi giày thì vẫn có thể trùng hợp được…
“Hừm.”
Hầm ngục đã nổ tung.
Và trong khi một Thợ săn cấp S đang tác chiến tại hiện trường, bản tin tưởng chừng như bình thường ấy lại khiến người đàn ông 30 tuổi chẳng thể rời mắt.
Anh ta bắt đầu tự hỏi nguyên nhân.
‘Có cảm giác quen quen….’
Vốn là một dân thường chỉ sống trong khu an toàn, nên anh chưa từng được gặp tận mắt Thợ săn cấp S thứ tư của Hàn Quốc.
Thế nhưng khi nhìn kỹ Thức tỉnh giả hệ Thủy đang được chiếu trên truyền hình, anh ta dần cảm thấy có điều gì đó quá mức quen thuộc.