Có lẽ tôi cần phải chỉnh lại kế hoạch mà mình đã định trước đó.
Tôi nghĩ mình nên tìm cách chuyển nhượng quyền sở hữu hộp chứa tro cốt cho người khác, soạn thảo di chúc trước, rồi sau đó mới tập trung vào việc chế tạo cây trượng.
Tuy nhiên, việc chế tạo vũ khí bị trì hoãn thế này cũng không khiến tôi quá khó chịu.
‘Dù sao thì nguyên liệu cũng đã gần như thu thập đầy đủ rồi mà.’
Thay vì cảm thấy khó chịu vì lịch trình bị dời, lúc này tôi lại cảm thấy mong chờ hơn.
Một cây pháp trượng có hình dạng dài, liên tục thay đổi ngoại hình, và có thể sử dụng nhiều loại phép thuật với các thuộc tính khác nhau.
Nói như vậy thì nó có vẻ như được mô phỏng theo hình tượng của người Alphauri, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn mong cây trượng này sớm hoàn thành.
***
Hai ngày trôi qua.
Vị công chức nọ, người đã tiêu tốn ngày nghỉ hiếm hoi của mình để giúp đỡ người quen, đã làm việc chăm chỉ suốt cả ngày thứ Sáu.
Và hôm nay, sau thêm 24 tiếng nữa — cuối tuần cuối cùng cũng đã tới, cô đang tranh thủ giặt chăn mền bằng tay.
Đinh đoong.
Những giây phút yên tĩnh cũng kết thúc tại đây.
‘Lại dùng phép dịch chuyển gì nữa à? Đến nhanh thật.’
Thực ra, vào thứ Bảy hôm nay, Sun Woo-yeon cũng đã hẹn gặp vị người ngoài hành tinh Đại Ma Pháp Sư ấy, nên anh không thể cứ nằm ườn mãi.
[Tôi: Lúc nãy ở nhà tôi hoảng quá nên chưa kịp hỏi, nhưng xin lỗi… có phải thợ săn Kang Chang-ho với Thợ săn Kim là cùng một đồng loại không ạ?]
[Thợ săn Kim Gi-ryeo: À vâng!!]
[Thợ săn Kim Gi-ryeo: Nhưng mà thực ra cái tính cách của hắn hơi kỳ quặc nên không cần phải thân thiết đâu. Giờ thì cứ thoải mái, sau này tôi sẽ giải thích thêm cho.]
Lần gặp này là để nghe phần "giải thích thêm" mà anh từng nhắc đến qua tin nhắn.
"Xin chào."
"Vâng ạ!"
Người dân vốn vẫn mong có cơ hội diện kiến thợ săn cấp S nổi tiếng ấy ít nhất một lần trong đời.
Thế nhưng, do đối phương vốn là pháp sư thực thụ có thể dùng phép dịch chuyển không gian, nên việc gặp mặt Kim Gi-ryeo thực ra lại rất dễ dàng.
"Giờ tôi sẽ chia sẻ chút thông tin mới mà tôi vừa tìm được."
"Vâng."
"Tôi đoán chắc cô đã khá hoang mang sau lần gặp trước."
Nhưng những điều tiếp theo mà Kim Gi-ryeo nói thậm chí còn khó hiểu hơn.
Đáng tiếc là Sun Woo-yeon chỉ nghe được một phần rất nhỏ trong sự thật khổng lồ.
"… Dù sao thì, điều tôi có thể khẳng định chắc chắn là: đúng vậy, hiện tại trên Trái Đất đang có tới 2 người Alphauri."
"Vậy quê hương của anh Kim Gi-ryeo vẫn còn an toàn sao?"
"Nói an toàn thì… chắc cũng không hẳn. Xin lỗi, nhưng tôi không biết nên tiết lộ cho cô đến mức nào nữa."
"Anh sợ tôi bị điều tra à?"
"Không phải vậy, tôi chỉ sợ cô sẽ bị áp lực tinh thần khi biết quá nhiều thôi."
Tách tách tách.
Không biết từ lúc nào, Kim Gi-ryeo đã ngồi xuống bàn ăn, lấy tay gõ lên bàn với vẻ bực bội.
"Chết tiệt. Không ngờ có ngày tôi lại hiểu được tâm trạng của thằng Kang Chang-ho."
Qua lời giải thích, có vẻ Kim Gi-ryeo đang rất khó chịu vì không thể tiết lộ nhiều thông tin cho người Trái Đất.
Một số hiện tượng do [Phân tích Linh hồn] gây ra còn khiến chính bản thân pháp sư thực thụ cũng phải bối rối.
Dù sao thì, anh cũng không thể tiết lộ tất cả sự thật cho những sinh vật sống với tuổi thọ ngắn ngủi này.
"Haizz."
Thế nhưng, để phòng hờ cho những biến cố bất ngờ, Kim Gi-ryeo vẫn quyết định chia sẻ một phần sự thật với Sun Woo-yeon.
"Dù sao thì..."
Sau một hồi cân nhắc sâu sắc, anh bắt đầu lên tiếng:
"Tôi sẽ nói một chút về kẻ đứng sau cổng dịch chuyển lần này — tức là ‘kẻ thù chính của thế giới’ chúng ta."
"Vâng ạ."
Trên chiếc bàn ăn nhỏ đủ cho 2~3 người, câu chuyện dần sáng tỏ.
Việc tấn công hành tinh sự sống Trái Đất không phải do thánh chiến hay phán xét tôn giáo gì cả.
"Sun Woo-yeon. Kẻ điều khiển cổng dịch chuyển — trước hết chúng có trí tuệ."
"Thảo nào, tôi cũng cảm thấy như thế."
"Nhưng ngoài trí tuệ ra, chúng chỉ có sự ác độc thuần tuý. Chưa từng có cá thể nào trong số chúng xem nhân loại là sinh vật đáng quý cả."
"Chúng coi thường chúng ta."
"Tôi cũng xin nói trước là tôi dù có xem thường nhân loại đi nữa thì so với chúng, tôi vẫn còn nhân đạo chán."
"Vậy nên, tuyệt đối đừng hy vọng gì vào đám đã gây ra [Hầm Ngục]."
Giọng của Kim Gi-ryeo mang nặng sự cảnh báo.
"Dù sao thì, đôi khi bọn đó cũng có thể tự mình giáng lâm xuống đây."
"...!"
"Và điều này là nhờ nhân chứng tận mắt kể lại."
"Thật là..."
"Nhưng có một đặc điểm khá đặc biệt về hình thái xuất hiện của chúng."
Chàng trai tóc vàng đặt tay lên cằm và tiếp tục:
"Trước hết, khi mang hình thái giống con người… chúng rất yếu."
Đây là thông tin có phần bất ngờ với Sun Woo-yeon.
Nhưng với Kim Gi-ryeo và Kang Chang-ho thì điều đó hoàn toàn hợp lý.
Nếu không có [Phân tích Linh hồn] hỗ trợ, việc sử dụng cơ thể hành tinh khác làm "da bọc ngoài" là vô cùng khó khăn, nhất là với Trái Đất - hành tinh có ý thức rất rõ rệt.
‘Trong số Alphauri 3000 năm sau, chẳng lẽ không có ai nghĩ ra cách như mình hoặc Kang Chang-ho sao?’
Xét về hoàn cảnh, dường như sau từng ấy năm, phía địch vẫn chưa có thêm trường hợp nào thành công chuyển sinh.
Họ thậm chí còn chưa thể khai thác hết tiềm năng của cơ thể loài động vật có vú trên Trái Đất, ngược lại khi xâm nhập vào cơ thể động vật có vú, lập tức phát sinh vấn đề.
"Ý anh là như trong mấy bộ phim kinh dị, bọn chúng có thể hành động kỳ dị sao?"
"Chưa đến mức bò bốn chân, nhưng di chuyển thì cứng ngắc… Bọn tạo cổng vẫn chưa vận dụng được cơ thể mới trơn tru như tôi đâu."
Sun Woo-yeon liên tục kiểm tra lại thông tin trong đầu khi nghe giải thích.
Càng nghe, hình ảnh về đối thủ càng rõ rệt hơn.
"Hơn nữa, vì còn cố gắng cấy ghép các bộ phận từ hành tinh khác nữa… Nên bị dòng mana trên Trái Đất liên tục bài xích, khiến việc điều khiển cơ thể càng khó khăn hơn—"
"Ừm…"