"À! Mà khoan, chẳng hay vừa rồi cô thắc mắc về ‘thuật ngữ’ mà tôi dùng à?"
Nhưng đột nhiên câu chuyện lại rẽ sang hướng khác một cách lạ lùng.
"Trước tiên, xin lỗi vì tôi dùng từ không chính xác."
"Hả?"
"Nghĩ lại thì, tôi có nghe nói trong giới khoa học Trái Đất chỉ công nhận các ngôi sao là những thiên thể tự phát sáng như mặt trời thôi nhỉ! Nhưng với người Alphauri như tôi thì lại ngược lại, so với mặt trời, tôi cảm thấy Trái Đất và Alphauri mới là những ngôi sao đặc biệt."
"..."
"Trong mắt pháp sư, những hành tinh như thế lại phát sáng lấp lánh, vì vậy người Alphauri chúng tôi thường gọi cả những hành tinh có sự sống là ‘sao’."
Dù sao thì ngay cả người trên hành tinh này cũng hay dùng sai thuật ngữ thiên văn học.
Sun Woo-yeon nghĩ vậy rồi nhanh chóng chuyển đề tài:
"À, Thợ săn Kim Gi-ryeo. Thật ra tôi không thắc mắc về từ ‘ngôi sao’ đâu ạ."
"Vậy sao?"
"Tôi dừng lại vì phần anh nói về mana của hành tinh chúng tôi… tức là bình thường nó cũng có khuynh hướng bài xích người ngoài hành tinh? Anh vừa nói vậy mà."
"À! À à à."
Bốp.
Kim Gi-ryeo cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời chính xác.
"Vâng. Ý tôi là như vừa nãy đã nói thôi. Lõi Trái Đất vốn có xu hướng bảo vệ thái quá, nó tự động đánh chặn linh hồn từ hành tinh khác."
"Vâng ạ."
"Nên nó cũng phản ứng thù địch với tế bào não và tim có linh hồn Alphauri bám vào. Nhưng liệu có thể nói đây là hệ thống phòng thủ diệt mọi sinh vật ngoài hành tinh hay không thì..."
"Anh cũng không chắc?"
"Ví dụ nếu có vi sinh vật ngoài hành tinh bám trên thiên thạch rơi xuống thì kết quả sẽ thế nào — tôi cũng chưa biết được. Chắc phải kiểm chứng thực tế mới rõ."
Càng nghe càng thấy đau đầu, nhưng tất cả là vì lũ Alphauri đã phát triển theo cách méo mó như vậy.
Một hành tinh nơi cái gọi là công nghệ thất truyền bùng phát dữ dội.
Trong hệ sao đôi đó, lòng vị tha đã chết dần, trên xác nó chồng chất công nghệ hữu dụng, kẻ tài ba và kẻ tầm thường đủ cả...
Tóm lại, đó là thế giới mà những thứ còn nguyên vẹn rất hiếm hoi.
Vì vậy, có lúc chúng tạo ra được thứ vĩ đại như cổng dịch chuyển, có lúc lại trở nên vụng về đến mức khiến người ta phải thốt lên: "Sao việc đơn giản thế mà cũng không làm được?"
‘Khó mà đoán được năng lực của bọn chúng.’
Nếu nghe đến đây thì ít nhất có thể hiểu: trong hình dạng con người, bọn chúng không thể chiến đấu hiệu quả.
Chính vì thế mà phát sinh vấn đề khác.
"Vậy nên nếu chúng định chiến đấu, có lẽ sẽ xuất hiện dưới hình thái khác."
"Hình thái khác?"
"Chính là... chúng sẽ biến thành người hành tinh Beta ."
"Hở?"
Thông tin này vốn được Kim Gi-ryeo thu thập từ đồng đội mới gia nhập.
người hành tinh Beta. (đám tấn công hành tinh Alphauri, rồi bị Lemming tạo ra một chiêu ma pháp huỷ diệt hết)
Sinh vật nhỏ con, thân hình bất đối xứng, lớp vỏ cứng.
Dù nói là ‘nhỏ con’ nhưng đó là theo cảm nhận của cư dân Alphauri thôi.
"Chiều cao của chúng, nếu theo tiêu chuẩn Trái Đất thì cỡ 3 mét."
Thực tế là vậy.
"Nhưng khác với người hành tinh Beta thật, cơ thể mà chúng chọn đã được cải tiến ít nhiều."
"Ý là chúng tự biến đổi khi sống trong môi trường tự nhiên?"
"Phía phải có hai chân và một tay; phía trái thì có hai cánh tay — đó là hình dạng vỏ bọc mà chúng đang dùng."
"Kỳ quái thật..."
Xám xịt, mờ đục.
Ngay cả với người Alphauri, hình dạng ấy cũng chẳng dễ nhìn chút nào.
Nhưng để chịu đựng áp lực đặc biệt của Trái Đất, đó là lựa chọn hợp lý duy nhất.
‘Trong bộ não lấy từ cái xác mà Kang Chang-ho tuồn ra cũng đã đề cập điều này.’
Ai đó đang tính toán kỹ lưỡng trong đầu.
"Vậy nên nếu cô thấy sinh vật nào thân hình bất đối xứng nghiêm trọng, bao phủ lớp vỏ giống đá vôi, thì tốt nhất hãy lập tức bỏ chạy."
"Ừm..."
Kim Gi-ryeo có vẻ còn điều gì muốn nói thêm, nhưng lại ngập ngừng không mở lời.
"À này anh Gi-ryeo. Khi chúng ở hình dạng con người, tôi có cách nào nhận diện không?"
Lợi dụng khoảnh khắc im lặng—
"Hửm?"
"Nếu điều khiển cơ thể chưa thuần thục, thì có khi nào chúng tránh vận động hay nói chuyện để che giấu thân phận không?"
Ngay lập tức, Kim Gi-ryeo phản ứng hứng thú:
"Ồ~ Câu hỏi vừa rồi khá sắc bén đấy..."
Đôi mắt anh ánh lên như một học giả vừa phát hiện chồi non hy vọng.
"Về phần đó, tôi sẽ sớm cho cô xem tận mắt."
"Tận mắt ư?"
"Do máy tôi đặt ở chế độ im lặng nên cô không biết, nhưng điện thoại để úp trên bàn hồi nãy vừa nháy sáng."
"Ơ?"
"Tôi vừa kiểm tra — bên trên gọi tôi đi làm việc rồi. Một cổng dịch chuyển khổng lồ màu đỏ vừa mở ở Gangwon."
Nếu là Hầm ngục mở thì còn đỡ, nhưng chuyện thế này thì đành chịu thôi.
Dù vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhưng khi nghe có sự vụ phát sinh, Sun Woo-yeon lập tức tiễn khách.
…
Thế nhưng mới chỉ vài tiếng sau buổi trò chuyện, đối phương đã nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh giao thứ này đến tận nơi.
"Xin hỏi cô là Sun Woo-yeon của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc?"
"Vâng, là tôi đây."
"Vậy xin cô ký nhận tại đây."
Khoảng 38 tiếng sau đó.
Cuối tuần như chớp mắt trôi qua, Kim Gi-ryeo đã gửi một gói hàng đến Sun Woo-yeon ngay khi tuần mới bắt đầu.
Soạt.
Bên trong chiếc hộp là một thiết bị phân tích.
‘Đúng như anh ấy nói qua điện thoại. Thật sự gửi cả thiết bị qua chuyển phát nhanh luôn.’
Mà nói chính xác hơn thì, đây là phiên bản thu nhỏ của loại máy mà Thợ săn Enzo từng bí mật sử dụng dưới danh nghĩa [Beast].
Thiết bị có thể đo chỉ số thức tỉnh của con người từ xa.
‘Chỉ riêng cỗ máy đo chỉ số thức tỉnh cỡ lớn tại trụ sở đã ngốn bao nhiêu tiền thuế rồi. Thế thì giá cái thiết bị siêu nhỏ này rốt cuộc là bao nhiêu chứ?’
Dù sao đi nữa, miễn là dùng cái này để quét đối tượng, có thể phân biệt được đâu là người bản địa, đâu là sinh vật ngoài hành tinh.
-Nếu khi chụp mà màn hình báo lỗi ERROR, thì tức là đối tượng đó là nó hoặc người đó bị kìm nén sức mạnh, hoặc họ đang dùng nhiều vật phẩm che giấu đẳng cấp!
Sun Woo-yeon lặp lại trong đầu hướng dẫn mà người ngoài hành tinh đã căn dặn.
‘Về bề ngoài thì chẳng khác hàng thương mại bình thường, nên chắc mình sẽ mang theo nó tạm thời.’
Giờ thì ít nhất công tác chuẩn bị cơ bản cũng đã xong.
Vì hôm nay là ngày làm việc, Sun Woo-yeon lại tiếp tục quay về hiện trường công tác.