[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 604

-RENGGGG

Ngay khi ý nghĩ ấy lướt qua, chiếc điện thoại trong túi Sun Woo-yeon lập tức đổ chuông như thể chờ sẵn.

[Tin nhắn mới]

[Một con quái vật cấp E đã trốn thoát vào khu dân cư]

Dù chỉ là cấp thấp, đây không phải sự việc có thể trì hoãn xử lý.

[Thông tin quái vật]

[Tên: Blue Spider] (NHỆN XANH DƯƠNG)

Trên đời có không ít người mắc chứng sợ côn trùng chân đốt như nhện.

‘Nếu nhớ không nhầm, con quái này to cỡ bằng người thật mà…’

Brừmmm.

Sun Woo-yeon lập tức lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn của Hiệp hội và lao về hướng xảy ra sự cố.

Cô dùng kỹ năng tìm kiếm loại [Truy Dấu] để truy dấu mục tiêu, và may mắn là con quái vẫn chưa rời xa nơi nó xuất hiện, đang bận giăng tơ làm tổ.

Một con quái cấp E — và cô là cấp B.

‘Cố gắng hạ gục nó bằng một đòn sạch sẽ để không làm phiền đội xử lý xác.’

Ngay sau đó, cơn gió bão do con người tạo ập đến.

Sun Woo-yeon hạ gục con quái chỉ trong một đòn. Thật sự là một trận chiến dễ dàng.

Và thực ra, với công việc là một công chức thức tỉnh, cô thường xuyên xử lý những nhiệm vụ dễ như thế này mỗi ngày.

Ngày hôm sau.

Rồi ngày tiếp theo.

Cho đến cả thứ Sáu – ngày mà dân văn phòng mong chờ nhất – mọi việc vẫn trôi qua suôn sẻ.

Cô tiếp tục đối mặt với các nhiệm vụ tương tự suốt cả tuần.

-Phạch phạch phạch.

Nhưng rồi, vào một buổi sáng thứ Sáu như bao người mong đợi, có điều gì đó khác lạ xuất hiện.

‘Cái gì vậy?’

Cụ thể là trong lúc đang quay về từ nhiệm vụ hỗ trợ dọn dẹp Cổng Đỏ ở trung tâm thành phố, cô nghe thấy âm thanh kỳ lạ vang lên từ một con phố vắng.

-Phạch phạch phạch.

Nếu phải mô tả, thì tiếng động ấy giống như có người bật một chiếc quạt mà cánh quạt làm bằng giấy.

Mà nếu muốn phát ra âm thanh lớn đến thế, thì cái “quạt” đó phải cực kỳ to…

-Cứu tôi với!

Giật mình.

Tiếng la hét phá tan sự tĩnh lặng khiến cô không thể phớt lờ.

‘Cái quái gì nữa đây?’

Với tư cách là một công chức cấp quốc gia đã thức tỉnh, dù thường chỉ đối mặt với quái vật cấp thấp, nhưng cô cũng thường xuyên đụng độ các hiện tượng bất thường khi di chuyển trong thành phố.

Thêm vào đó, với tinh thần trách nhiệm cao, cô lập tức hành động khi nghe thấy lời cầu cứu.

‘A, đây rồi!’

Khi đến nơi phát ra tiếng động, cảnh tượng hiện ra thật lạ thường.

-Phạch, phạch, phạch.

Âm thanh quái dị kia, đúng như dự đoán, là do một con quái vật tạo ra.

Nhưng hành động hiện tại của nó còn gây chú ý hơn cả hình dạng khổng lồ có cánh của nó.

“ÁÁÁÁÁÁÁ!”

Một sinh vật màu trắng đang túm lấy một người dân Trái Đất và bay thẳng về phía cánh cổng dịch chuyển.

Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc do quái vật gây ra.

‘Quái vật có cánh, bắt người bay vào trong hầm ngục… lại là loại [Kẻ Bạo Hành] nữa sao?’ (mấy con hình dáng như thiên thần)

Lúc đầu còn ngỡ ngàng, nhưng nhìn kỹ, cô nhận ra:

‘Không, mặt trước khác hẳn với [Kẻ Bạo Hành] mà!’

Trong tình huống thế này, không thể câu nệ hình thù hay chủng loại nữa.

Việc quái vật kéo mồi về tổ để ăn thịt là điều hoàn toàn không hiếm gặp.

Sun Woo-yeon cũng từng mất người thân vì lý do đó. Cô bình tĩnh xử lý để không lặp lại nỗi đau năm xưa.

“Thưa anh! Tôi là công chức từ Hiệp hội Thợ săn! Tôi sẽ hỗ trợ ngay, xin đừng hoảng loạn!”

-Soạt!

Nhưng đời không dễ dàng chỉ với thái độ tốt.

Luồng gió mà cô triệu hồi như thể bị dội lại bởi một tấm màng vô hình, giống như có lá chắn nào đó đang chặn lại.

Khả năng phòng thủ của quái vật vượt xa sức tấn công của cô.

‘Trời ơi…’

Dù vậy, con quái kia cũng không có vũ khí rõ ràng, nó chỉ gồng mình chịu đựng các đòn gió và tập trung vào việc bắt cóc con người.

-Soạt, soạt.

Người vừa bị bắt là một người cũng thuộc cấp B giống cô.

Nhưng dường như đã đến giới hạn — sau vài nhịp vỗ cánh, chân người đó bị nhấc khỏi mặt đất.

‘Giờ mà bám theo để thêm trọng lượng chắc cũng vô dụng.’

Ngay khi đôi chân kia không còn chạm đất, tốc độ di chuyển của quái vật tăng vọt.

-Phạch! Phạch!

Quái vật trắng lướt đi trong tiếng vỗ cánh rợn người, biến mất qua cánh cổng. Sun Woo-yeon đành từ bỏ truy đuổi ngay lập tức và gọi báo qua bộ đàm.

‘May quá, gần đây có biển số cột điện.’

Cô đọc số hiệu trên cột điện gần nhất — vậy là Hiệp hội có thể gửi lực lượng đến đúng vị trí.

Trách nhiệm của một công chức cơ bản đã hoàn tất.

‘Mấy con như vậy khi vào hang sẽ lộ bản chất thật. Trước khi viện binh đến, mình phải tìm cách cầm chân.’

Giờ là lúc cô cần vào trong để cứu nạn nhân.

…nghĩ vậy, cô nhanh chóng tiến vào cổng.

-Tạch tạch tạch.

Nhưng cảnh tượng trong hầm ngục khiến cô bất ngờ.

‘Sa mạc?’

Không phải vì sự quái lạ — mà vì khung cảnh này lại quá đỗi quen thuộc mới là vấn đề.

‘Nếu không nhầm, cả những tảng đá lởm chởm kia cũng y như trong ký ức…’

Vùng đất này vốn nổi tiếng là tổ của loài [Kẻ Đồ Sát Tân Binh].

Vấn đề là, trong hầm ngục vốn có chủ rõ ràng ấy — hiện không hề thấy bóng dáng loài chim đỏ kia.

Không chỉ thế, ngay cả dấu vết xác chết của chúng cũng không có. Điều đó chứng minh một cách chắc chắn:

Cổng này không bị biến dị.

-Nếu không bị biến dị… nhưng vẫn có loài khác chiếm lĩnh tổ của [Kẻ Đồ Sát Tân Binh]?

Rõ ràng có điều gì đó rất sai ở đây.

Và rồi dị biến tiếp theo xảy ra.

-Soạt!

“Hở?”

Chỉ trong 2 giây ngắn ngủi cô lơ là suy nghĩ, một lối đi phát sáng gần đó bất ngờ biến mất.

Tựa như bị ai đó dùng gôm xóa sạch, lối đi bị bịt kín hoàn toàn không còn dấu vết.

‘Chết tiệt, mình quá chủ quan!’

Nhưng thật lòng mà nói — ai có thể đoán trước hiện tượng đặc biệt kiểu này?

Việc quái vật bắt người không phải chuyện gì mới mẻ.

Cô chỉ làm đúng trách nhiệm thường nhật.

‘Chạy đôn chạy đáo thế này mà lương vẫn thế… Bảo sao công chức chúng tôi dễ bị chai lì…’ (chậm chạp lề mề)

Trong lòng thoáng dâng lên chút bất mãn, nhưng cô không có thời gian để nuối tiếc.

-Phạch phạch phạch.

Âm thanh rợn người vang lên như thể có ruồi bay trong tai.

Khi ngẩng đầu, trước mắt cô xuất hiện một sinh vật với hình dạng chưa từng thấy.

Một con quái vật đang lơ lửng giữa không, mang theo cơ thể người — và có tới bốn cánh tay người.

‘Hộc!’

Ghê rợn hơn, nó thả người thức tỉnh kia từ một độ cao chóng mặt…

‘Từ độ cao này sao?!’

Tạch tạch tạch.

Sun Woo-yeon kinh hãi chạy đến nơi người vừa bị rơi xuống.

Cô dốc toàn bộ sức mạnh của mình để đỡ lấy người đó, nhưng tình hình không mấy khả quan.

“Thưa anh? Thưa anh?”

Cô cố gắng gọi khẽ để không làm kích động con quái vật, nhưng người kia vẫn không có phản ứng gì.

‘Bất tỉnh rồi.’

Có vẻ người này bị chứng sợ độ cao.

Hoặc cũng có thể giống như một số công chức khác trong quá khứ — bản thân họ có ác cảm mạnh với không gian hầm ngục.

Sun Woo-yeon lo lắng nhìn người dân đang bất tỉnh không tỉnh dậy.

Phạch, phạch, phạch.

Người đàn ông trung niên, trông khoảng chừng ngoài 50.

Không thể coi là trẻ được, Sun Woo-yeon liếc nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp rồi ngẩng đầu lên.

‘Nếu duy trì ổn định, chắc ông ấy sẽ tỉnh lại thôi. Vậy nên trong lúc chờ đợi, mình phải cõng ông ấy theo và tìm cách vượt qua tình huống này.’

Tách.

Sun Woo-yeon kích hoạt chiếc máy phân tích đời mới mà cô luôn mang theo bên mình.

Nhưng thông tin hiện ra từ thiết bị hiện đại này lại chẳng mấy dễ chịu.

[Cấp độ: A]

Cô đã lờ mờ đoán ra từ khi còn ở ngoài, nhưng giờ nhìn dòng chữ xanh dương trên màn hình, Sun Woo-yeon khẽ cau mày.

‘Thế này thì không thể đánh bại boss rồi thoát ra ngoài được.’

Trong vùng sa mạc rộng lớn này, không có sinh vật nào yếu hơn cô cả.

Cô thở dài.

Nhưng chưa thể bỏ cuộc.

Về cơ bản, Cổng là loại không gian có thể ra vào tự do.

Nếu cô bị bắt vào được, tức là ở đâu đó cũng sẽ có một lối khác mở ra — có thể là đường thoát.

‘Không đời nào chuyện này chỉ xảy ra với một người. Theo thống kê mà Hiệp hội cẩn thận phân tích từ cả đống tài liệu, loại sự kiện như thế này luôn có thêm nạn nhân.’

Sun Woo-yeon đứng dậy, nuôi hy vọng duy nhất là một lối ra khác sẽ xuất hiện.

‘Nhưng mà… mình hơi lo bọn quái vật sẽ bất ngờ nhận diện ra con người.’

Phạch, phạch.

Tiếng vỗ cánh ghê rợn ấy lại vọng đến tai.

Ngay lúc đó.

Một con quái vật bay ngang qua đầu họ.

Dáng bay của nó mềm mại đến mức gần như thanh tao, nhưng Sun Woo-yeon lập tức cúi người xuống, căng thẳng vì sợ nó hạ độ cao.

‘Hừm…’

May thay, dù phản ứng sự sống rõ rệt như vậy mà nó không tấn công, điều đó cho thấy…

Bọn chúng có lẽ giống với loại [Kẻ Thích Bạo Hành] — miễn là không đến quá gần, thì trong hầm ngục chúng sẽ không tỏ ra hung hãn.

‘Dù đã dùng một lượt kỹ năng [Truy Dấu], nhưng vẫn không cảm nhận được tín hiệu từ vật dụng ở nhà mình. Nói cách khác, nơi đây vẫn đang hoàn toàn khép kín.’

Vút—

Khi con quái bay qua, đã đến lúc phải hành động.

Việc cấp thiết là tránh khỏi tầm mắt kẻ địch. Sun Woo-yeon cõng người đàn ông bất tỉnh, nhanh chóng tiến đến khu vực an toàn mà cô đã chọn.

‘Ánh nắng gay gắt quá…’

Dù chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng vẫn còn tốt hơn là để lộ đầu ra giữa chốn quái vật có thể bay lượn kia.

‘Chỗ này có vẻ ổn.’

Xào xạc, xào xạc.

Vùng sa mạc này quả thật giống hệt nơi sinh sống của loài [Kẻ Đồ Sát Tân Binh] — rải rác là những tảng đá đen to lớn.

Chúng giống như những khối đá có thể điêu khắc thành tượng Moai, và vốn được dùng bởi [Kẻ Đồ Sát Tân Binh] để mài mỏ.

Nhưng sinh vật bốn tay mới xuất hiện kia hoàn toàn không quan tâm đến đám đá đó.

Nhận biết điều này rất nhanh, nữ công chức liền…

Vù—

Dùng gió thổi bay lớp cát quanh đá, tạo thành một hốc thấp xuống, đủ để hai người co rút ngồi vào.

‘Với độ che phủ này, chắc chắn không bị phát hiện dễ dàng.’

Vậy là cô đã giấu được cơ thể.

Phạch, phạch, phạch, phạch.

Nhưng tâm trạng thì vẫn không yên.

Chúng hiện không tấn công, nhưng chẳng ai đảm bảo chúng sẽ không đổi ý bất chợt.

‘Thật ra mình trốn cũng chỉ để yên tâm thôi… tụi nó vốn dĩ làm gì có mắt!’

Tuy vậy, với người đàn ông trung niên bị cứu, đây rõ ràng là một biện pháp hợp lý.

Có lẽ nhờ được đưa vào bóng râm, sắc mặt người đó trông khá hơn thấy rõ.

‘Có lẽ ông ấy sắp tỉnh?’

Cộc cộc.

Cô khẽ lay lay người ông, nhưng vẫn không có phản ứng. Vẫn là bất tỉnh.

Không có đường thoát.

Không gian thì đầy rẫy quái vật bốn tay có thể xé xác người chỉ bằng móng tay ngắn ngủn của chúng.

Dù tình hình bi đát như vậy, Sun Woo-yeon vẫn không hối hận vì đã liều mình để cứu một công dân.

‘Giá mà mình mạnh hơn một chút thôi…’

Thứ cô thấy tiếc nuối, chỉ là chính năng lực còn hạn chế của bản thân.

Thực ra, vì một biến cố trong sự kiện gọi là [Sốc Hầm Ngục], Sun Woo-yeon đã nảy sinh một cảm xúc đặc biệt.

40, hay 50 tuổi.

Khi thấy những người trung niên – trạc tuổi với cha mẹ mình – bị thương, cô cảm thấy đau lòng hơn gấp nhiều lần.

Đó là lý do cô thường phải nhắm mắt lại, lướt qua các tin tức trên truyền hình.

Đặc biệt, những dòng tiêu đề như “nạn nhân là trụ cột gia đình trung niên” khiến cô bản năng muốn tránh né.

“….”

Mà người cô cứu hôm nay, lại đúng là kiểu người đó.

Không biết vì điều đó hay vì sức nóng của hầm ngục, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Nhưng rồi, giữa những dòng suy nghĩ rối rắm, Sun Woo-yeon tự ép mình tỉnh táo lại.

‘Không được hoảng.’

Hàn Quốc là nơi có nhiều anh hùng thế hệ đầu tiên đã hoạt động lâu năm.

Giữa môi trường như thế, người quen của cô – Kim Gi-ryeo – làm sao có thể leo l*n đ*nh cao chỉ sau một đêm?

‘Bọn mình đều được đào tạo để không rơi vào khủng hoảng dù có chuyện gì xảy ra ở dị giới. Bình tĩnh lại nào…’

Một người thức tỉnh không thể chỉ được khen ngợi vì sức mạnh thể chất.

Khả năng ứng phó với dị biến kỳ lạ — có lẽ mới là tố chất đầu tiên mà một thợ săn Trái Đất nên có.

Kim Gi-ryeo.

Sun Woo-yeon nhắm mắt lại, nghĩ đến hình mẫu thợ săn giỏi nhất mà cô từng biết, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang loạn nhịp của mình.

Bình Luận (0)
Comment