[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 607

Kang Chang-ho đã từng hợp tác với một thiên tài nào đó (lemming) và nhờ vậy, sở hữu được một loại phép thuật cho phép hiểu được suy nghĩ của sinh vật sống.

Dù độ chính xác không quá cao, hắn vẫn có thể hiểu được phần nào những gì bọn chúng nói.

‘Việc cải tạo cơ thể đang hoạt động bình thường.’

Nhưng những âm thanh ồn ào, khó chịu vừa phát ra là cái gì thế?

[Cấp S!]
[Cơ thể cao cấp dùng chính xúc tu (*chân) của mình!]
[Tại sao lại có người khác ở đây?]
[Cái kia cũng mang đi nghiên cứu.]
[Xác minh đặc điểm nhận dạng.]
[Đã từng thấy ở đâu đó.]

Có vẻ việc hắn đã giết đồng loại của chúng từ 3.000 năm sau đã được lan truyền trong nhóm rồi…

[-Kỹ sư thời sơ khai!]

‘Vừa gọi mình là người thời xưa sao?’

Sụt.

Lúc này, Kang Chang-ho nhếch một bên khoé miệng lên rõ ràng.

Dù khả năng điều khiển cơ thể không cao, hắn – với tư cách kỹ sư – thậm chí còn biểu đạt cảm xúc kiểu Trái Đất tốt hơn cả tên đại pháp sư nào đó.

‘Dù sao thì… bọn kia dám thèm muốn chiếc cơ thể quý giá mà mình đã đánh dấu từ trước ngay trước mặt mình à?’

hắn thể hiện cảm xúc một cách thuần túy.

Biểu cảm lúc này: coi thường.

Ánh mắt hắn sáng lên với vẻ khinh bỉ.

‘So với việc đầu hàng trước mấy thứ đó, sống với tư cách người ngoài hành tinh ở đây còn tốt gấp trăm lần.’

Không biết người Trái Đất có vui vẻ đón nhận lựa chọn đó không, nhưng…

hắn nở một nụ cười đầy công kích và bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Vì vốn đã biết trước về cuộc xâm lược của người Alphauri, nên Kang Chang-ho đã chuẩn bị và lao vào. Việc là người đầu tiên phát hiện ra cổng không gian là bằng chứng cho sự chuẩn bị ấy.

Tuy nhiên, không ai biết kế hoạch mà hắn đã cùng đại pháp sư bàn bạc liệu có phát huy hiệu quả hay không.

‘Một thiên tài nào đó từng đánh giá rằng xác suất mình chiến thắng trong trận này khá cao.’

Cơ thể nặng nề của kỹ sư khẽ nghiêng một chút.

‘Ngay cả người Trái Đất thông minh đó cũng trở nên vô dụng khi vào môi trường dưới nước… Nếu biết tận dụng điều kiện môi trường, có khi vượt được khoảng cách thời gian mà đảo ngược tình thế cũng nên…’

Dù chưa dám khẳng định mình sẽ thành công, nhưng nếu trên đời hiếm có chuyện gì là 0%, thì ít nhất hắn nên thử.

‘Rõ ràng vẫn còn sớm để từ bỏ và tự sát.’

Suy nghĩ lâu, nhưng kết luận lại rất đơn giản:

Hành động.

Kang Chang-ho hạ quyết tâm và bắt đầu rung động nhẹ nhàng.

[Chào.]
[!]
[!!]

Ngôn ngữ Alphauri.

Không phải loại cổ xưa, mà là ngôn ngữ của “thế hệ mới” được hắn dùng trôi chảy.

[Bọn bay.]
[Tại sao lại bắt] [người mang đi?]

Tất nhiên, hắn không nói ra vì muốn trò chuyện.

‘Không cần lắng nghe ý định, hành động của chúng đã nói lên tất cả rồi.’

Những sinh vật xám xịt, bất đối xứng trước mắt đã gây thiệt hại lớn cho nhân loại từ lâu.

Việc bắt đi những người sở hữu năng lực (người thức tỉnh) để phục vụ mục đích xấu xa cũng là điều dễ hiểu.

‘Nếu đại pháp sư (Lemming) thấy mấy sinh vật ích kỷ này, chắc sẽ nổi giận lắm.’

Điều k*ch th*ch vị kỹ sư kia hơn bất kỳ thứ gì, chính là:

“Vỏ bọc.”

Những sinh vật hình dạng người Beta trước mắt thực chất là golem chứa xương người.

Không thể nhìn chúng như đồng minh, nếu đứng trên lập trường con người Trái Đất.

Chúng thậm chí còn chế tạo ra lớp da giả kỳ quái để che giấu lõi mana sắc bén.

[Đừng làm thế.]

Tính toán xong.

Kang Chang-ho quyết định rằng mình hoàn toàn có thể ra tay tiêu diệt địch mà không cần lời qua tiếng lại.

Tuy vậy, vì chưa muốn chủ động tấn công ngay, hắn cố tình nói chậm, câu giờ.

[!]
[?!]

Không ngờ vài câu nói lẻ tẻ lại khiến kẻ địch hoảng hốt đến vậy.

[Sao hắn hiểu tiếng chúng ta…]
[Trình độ phép thuật?]
[Không rõ.]
[Cứ giết đi.]

Đám sinh vật như kiến trắng tụ lại và bàn tán.

Nghe kỹ thì có vẻ chính việc hắn nói được ngôn ngữ của chúng đã khiến bọn chúng bất an—

[Giết đi!]

Sau khi lệnh tấn công vang lên,

—Vút!

Một sợi dây sáng lóe bất ngờ b*n r* từ mặt đất gần đó.

“Trói Buộc?”

Một phép trói buộc sơ cấp quen thuộc với người Trái Đất.

Nhưng thật lạ khi hậu duệ 3.000 năm sau lại dùng loại ma thuật kém cỏi như vậy.

‘Xem ra, mình chưa đến số chết hôm nay rồi.’

Kang Chang-ho nhìn xuống đôi chân đang bị trói và tiếp tục suy nghĩ.

Phía bên kia đã nổ phát súng đầu tiên, thì bây giờ đến lượt hắn phải trình diễn thứ đã chuẩn bị.

‘Có vẻ thân phận kỹ sư của mình đã bị lộ trong nội bộ bọn chúng.’

Dù thắng hay thua, hôm nay sẽ có kẻ phải chết.

Kang Chang-ho quyết định nói hết những gì muốn nói với kẻ địch để khỏi hối tiếc.

“Dù gì thì, xin lỗi vì lần đầu gặp lại như thế này—”

“…!”

“Trong số các ngươi, có kẻ là hậu duệ của gia tộc chuyên phụ trách hành hình và tra tấn qua nhiều thế hệ không?”

Về sau, Kang Chang-ho nghe từ một đồng tộc tên là Lemming rằng thân xác ban đầu của hắn đã gặp một kết cục khá tàn nhẫn.

Cột sống bị rút ra.

Phần thịt đỏ hắn đã cải tạo cho thật to lớn và xinh đẹp thì bị vứt bỏ như rác thải đại dương.

Đó là hành vi hoàn toàn không tôn trọng người tạo ra cơ thể đó.

Việc tuyệt tác — tức thân xác cũ của hắn — bị phá hủy bởi tay người khác một cách tuỳ tiện, khiến Kang Chang-ho không thể không tuyên bố chiến tranh.

“Nói thật thì ta cũng không mạnh mẽ gì.”

Cạch.

Kang Chang-ho — giờ đã là một kẻ xa lạ mang danh tính mới — đưa tay về phía cát sa mạc.

Và như thể đang tuân theo quy tắc “nhập gia tùy tục”,

hắn sử dụng tiếng Hàn rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tuy nhiên, nếu may mắn đứng về phía ta, thì ta sẽ khiến các ngươi chết thảm giữa vùng đất khô cằn không một giọt nước này.”

Một lời tuyên bố thù hằn mỏng manh, công khai.

Nhưng quả thật, đây là điều ngoài dự đoán.

Phải đến lúc này, Kang Chang-ho mới nhận ra tại sao bọn chúng lại chọn chiến đấu ở sa mạc.

Vùng đất khô ráo xung quanh là nơi dễ di chuyển nhất đối với những sinh vật sinh ra từ biển.

Nhưng nếu chỉ xét về bầu không khí thì, nơi này lại là địa ngục tối thượng trong tưởng tượng của dân cư biển cả.

— Thật thiếu suy nghĩ…

Giọng của Kang Chang-ho dần xa đi.

Đrừừừừừừừừừ.

Thực ra, không phải âm lượng giọng nói của hắn nhỏ lại.

Mà là vì toàn bộ sa mạc rung chuyển dữ dội như thể đất trời bị đảo lộn, khiến âm thanh của hắn bị nuốt chửng bởi tiếng động khổng lồ.

— Chúng nghĩ rằng điều khiến bản thân sợ hãi thì những kẻ cùng giống loài cũng sẽ sợ hay sao?

Thông thường, golem được triệu hồi bằng pháp trận [Triệu Hồi], nhưng riêng trong không gian gọi là “Cổng”, có thể dùng phương pháp [Thu nhỏ siêu cấp].

Ngay khi đến sa mạc, Kang Chang-ho đã dẫn theo những tay sai máy móc của mình.

Và trong lúc đang trò chuyện với kẻ địch, hắn chỉ đơn giản là gỡ bỏ áp chế đang đè lên các golem.

[?]
[!]

Kugugugugugu.

Âm thanh vang lên không hề bình thường.

[Cái quái gì vậy.]
[Phép phòng thủ!]
[Dùng đi!]
[Phép phòng thủ!]

Giữa đám Alphauri tay mảnh dẻ đang cuống cuồng, bụi cát tung mù mịt.

Mà cần nói trước: golem được triệu hồi lúc này mang theo một cái tên đặc biệt.

Chủ nhân của golem này là người đã từ bỏ khả năng kiểm soát cảm giác đau chỉ vì thấy việc sống giống người Trái Đất sẽ thú vị hơn.

Như vậy đủ cho thấy Kang Chang-ho đôi khi vẫn giữ truyền thống theo cách rất riêng.

Phía kỹ sư còn đổi tên hệ thống máy móc của mình sang hoàn toàn kiểu Trái Đất.

Và thế là, vật thể vừa há miệng rộng, trồi lên từ dưới đáy đất — chính là sinh vật mới được đặt tên.

— Kururururururu.

Uống nước như thuỷ quái.

Rung chuyển mặt đất mà con người đang đứng.

Hai con “Behemoth” xuất hiện. (voi ma m*t khổng lồ - ngà voi to và cong, lông quanh người và rất dài - của thằng này đặc biệt hơn là ẻm có vây để bới nữa :))))

“GƯOOOOOOOOO─────────!”

Khi golem loại trọng tải lớn trồi lên từ sa mạc, căng thẳng lập tức dâng cao.

Tuy cái tên lấy từ Kinh Thánh, nhưng hình dạng thật sự đã được kỹ sư chỉnh sửa để dễ điều khiển hơn.

Tức là, khác hẳn với hình ảnh “Behemoth” trong truyền thuyết loài người—

Răng xếp nhiều tầng như máy xay sinh tố.

Miệng tròn xoay.

Thân hình to lớn đến đáng sợ.

Trong số hai golem khổng lồ đơn giản đó, một con bất ngờ nuốt trọn Kang Chang-ho rồi lặn vào cát. (ảnh vào con voi để điều khiển nó)  

— “Kỹ sư đã lên cưỡi golem rồi…!”

Tự mình điều khiển.

Để chống lại ma thuật của các pháp sư học viện, quá trình này là không thể thiếu.

Nay đã nắm tay lái sau thời gian dài, là lúc phải thật sự đối đầu với quân địch.

— “Theo cách này thì Trói Buộc chúng ta dùng sẽ vô ích.”

— “Còn hắn ta thì bỏ mặc những kẻ yếu dưới đất, chỉ trốn vào cái vỏ to lớn kia thôi sao?”

— “Hèn hạ, đúng là hèn hạ.”

Sasasasak.

Bọn địch cơ thể bất đối xứng suy nghĩ dồn dập trong lúc vẫn liên tục thi triển phép thuật.

Các Alphauri thế hệ mới dựng lá chắn phòng ngự bằng ứng dụng của kết giới, nhưng chuyển sang tấn công ngay khi cần.

— Srrrng.

Chúng biến đổi cơ thể gần như tức thì, mài một cánh tay thành lưỡi kiếm sắc bén.

Phép thuật tích tụ nơi cánh tay đó đủ để xé toạc một thức tỉnh giả cấp B chỉ bằng một đòn.

[Ư, ưư….]

Nhưng ngay lúc đó—

Ẩn mình trong golem, quan sát tình hình bên ngoài, Kang Chang-ho nảy ra một nghi vấn.

‘Biến đổi cơ thể… Dù xét thời gian thì khá ổn, nhưng với trạng thái đó thì vẫn không ổn.’

Cái gì không ổn?

Chính là—

— KWA-KWA-KWA-KWA-KWANG!

[Ơ ơ!]
[Waa!]

Golem của Kang Chang-ho và nhóm kẻ địch xuất hiện lần này có sự chênh lệch thể hình rõ rệt.

Beta chủng tuy lớn hơn con người đang run rẩy kia, nhưng so với Behemoth thì vẫn còn nhỏ xíu.

Trong điều kiện này mà lại định phá hủy cỗ máy nặng nề bằng lưỡi dao mảnh?

— KWADUDUDUK!

[Gì vậy?]
[Bị nuốt mất thì mana…]
[Mana bên trong cơ thể đồng loại bị mất?]

Mọi chuyện đang trở lại với quy luật thông thường.

Một Behemoth của Kang Chang-ho liên tục di chuyển dưới cát, thình lình trồi lên và nuốt kẻ địch.

Với hai quái vật khổng lồ kiểu này, bọn Alphauri không thể đoán được nơi golem sẽ xuất hiện.

Âm thanh, mana — mọi tín hiệu của golem đều bị trộn lẫn.

Và nếu không ở trạng thái “ăn thịt” Alphauri, nó sẽ cực kỳ nhanh nhẹn với cơ thể khổng lồ đó.

[Kyaak!]
[Đừng để bị nuốt!]
[Trong miệng nó có chú thuật!]
[Này! Có chú ức chế pháp thuật trong khoang miệng golem!]

Để hạ con golem này hiệu quả, phải đợi lúc nó chui hẳn ra khỏi cát.

— “Mà này, cái kỹ sư cổ đại đó rốt cuộc đang ở trong con nào?”

Behemoth có vây bơi lội.

Nên dù ở sa mạc cát lún, nó vẫn di chuyển được.

Bọn Alphauri mang lớp vỏ nhìn golem lao tới và nhanh chóng thống nhất ý kiến.

[Ngay bây giờ!]

Không cần diễn giải dài dòng.

Nếu để nó chui xuống lại, thì lại phải dùng đến các phép như [Thấu thị].

Các Beta hình người bèn lập tức khai hỏa khi thấy địch lộ diện.

Chớp sáng!

BOOM, BOOM!

Ánh sáng chói lòa.

Golem rung lên bởi chấn động, phát ra âm thanh lớn.

Một cuộc chiến ma pháp đúng nghĩa.

— Hahaha.

Lưu ý: Vị trí thật sự của Kang Chang-ho — hiện bị Behemoth nuốt — vẫn chưa bị lộ.

Nụ cười nhếch mép kiểu Trái Đất ấy, vang vọng từ cả hai con golem.

‘Đúng là tầng đầu chỉ toàn quân tốt bị bỏ. Golem điều khiển từ xa rõ rành rành như vậy mà vẫn không phát hiện ra ta à.’

Dù cười, nhưng thực ra Kang Chang-ho đang rất nghiêm túc.

‘Không lẽ, đúng như dự đoán? Bọn này thật sự khi xuống Trái Đất thì…’

Trước mặt là giống loài từng biến cả các pháp sư thành nô lệ — nhưng trận chiến lại diễn ra đúng như ý.

Kang Chang-ho giờ có thể chắc chắn giả thuyết mình từng dựng là đúng.

‘Giới hạn của chúng giống mình.’

Cơ thể mới không chịu nổi ma pháp cấp cao.

Đó là thông tin gây sốc với Kang Chang-ho.

‘Muốn giữ ý thức trên Trái Đất thì phải khoác lên lớp da bản địa để tránh miễn dịch của lõi. Nhưng như vậy thì mức tiến hóa quá thấp, không thể chiến đấu như thường… Ngay cả phép truy tìm kẻ ẩn thân bằng bóp méo mana cũng nằm ngoài cấp độ cho phép.’

Từ đây, chỉ còn một câu hỏi đơn giản:

Cả đại pháp sư.

Cả kỹ sư.

Cả quân địch.

Đều giống nhau.

Tất cả đều là những kẻ rơi xuống thế giới lạ lẫm mang tên Trái Đất.

Để hành động trong môi trường không phải dạng lỏng, cần nghiên cứu cực kỳ kỹ lưỡng.

Còn nếu dùng vật chất từ hệ sao đôi mang quá nhiều ma lực, thì cả thân thể địch cũng sẽ bị phá hủy.

Chúng không thể dùng phép thuật vượt quá ngưỡng cho phép.

Trong trạng thái chia sẻ “trần sức mạnh” này, ai là người khéo tay phép thuật hơn sẽ thắng.

— Hôô.

Vậy, qua 3.000 năm, Alphauri thế hệ mới đã mạnh hơn bao nhiêu?

Kang Chang-ho chưa thể trả lời, nhưng hắn nhớ một điều:

Vị đại pháp sư mà hắn tìm được từng được mệnh danh là thiên tài ngàn năm có một.

Bình Luận (0)
Comment