[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 609

 Tuy nhiên, có vẻ như… hắn đã lo lắng chuyện sống chết của đồng đội một cách thừa thãi.

– Suuuung.

Ngay sau đó, một người xuất hiện từ phía bên kia sa mạc.

Hơn nữa, đối phương xuất hiện đột ngột bằng kỹ thuật giống như “dịch chuyển không gian”, nên không nghi ngờ gì, đó chắc chắn là một pháp sư.

'Do tóc nhuộm nên dễ nhận ra nhỉ. Phía bên kia mà lộ diện thì cũng dễ nhận biết thôi.'

Hôm nay hiếm hoi, một người đàn ông mặc áo choàng xám xuất hiện giữa sa mạc.

Kim gi-ryeo đã đến.

Tuy nhiên, trong vòng tay anh là một sinh vật có cằm hơi lớn nhưng thân hình lại nhỏ hơn bình thường…

Cách anh vận chuyển sinh vật trắng đó cũng khá đặc biệt.

'Cái đó cũng là một loại Alphauri mới chăng?'

Kim gi-ryeo nâng đỡ cơ thể của sinh vật kỳ dị kia một cách rất cẩn thận, gần như là kiểu bế tân nương.

“……”

“……”

Sun Woo-yeon và Kang Chang-ho nhất thời cạn lời.

Đặc biệt là Sun Woo-yeon – một người Trái Đất – thấy cực kỳ khó hiểu.

Cô nhớ rằng khi gi-ryeo phải mang vác thợ săn bị thương, anh thường khiêng họ như bao gạo, thô bạo là đằng khác.

'Đồng đội từng gắn bó thì bị coi như hành lý, vậy mà với cái sinh vật quái đản này lại nâng niu kỹ thế à…?'

Sun Woo-yeon chỉ tiếc là không có thời gian để soi mói từng điểm như vậy.

Về phía Kang Chang-ho, hắnlại phần nào hiểu được chuyện đang diễn ra.

Xác chồn. Xác chuột. Và những thứ tương tự.

Người Alphauri khi thu thập mẫu sinh vật quý, thường đối xử rất cẩn thận như vậy.

– Chích.

Giữa lúc mọi người đang bận rối ren suy nghĩ...

Một âm thanh rạn nứt vang lên.

Đó là tiếng máy móc tự động do kỹ sư đã cài sẵn phát huy tác dụng.

Một thiết bị dùng trong hầm ngục, tự truy dấu vết chủ nhân và mở ra cổng, mà không cần người dùng truyền ma lực vào.

Tuy nghe thì kinh ngạc, nhưng xét về những gì Kang Chang-ho đã trải qua trên Trái Đất, thì chuyện đó cũng không quá kỳ lạ.

– Xoẹt!

“Này. À mà cậu từng gặp thợ săn nước ngoài cấp S ở tầng khác chưa?”

“Người đó tôi đã đưa trở lại bằng lối B phía tôi rồi.”

Vấn đề lo lắng được giải quyết xong, nên không cần lề mề thêm nữa.

Kang Chang-ho ném cả hai con Behemoth vào chiếc “hộp vật phẩm” đã cải tiến, đồng thời vác theo vài xác địch rồi lao về phía vết rách không gian.

Thêm vào đó, Sun Woo-yeon còn tinh ý đứng chờ gần vết rách sáng màu xanh lục, nên việc rút lui diễn ra trơn tru.

– Cạch!

Ra ngoài rồi.

Âm thanh còi xe vang từ xa.

Và những tòa nhà chọc trời dày đặc.

Từng có thời khung cảnh xám xịt này khiến người ta ngột ngạt, nhưng kể từ khi dungeon xuất hiện, không có nơi nào an tâm hơn thế.

"Có vẻ như khác với vị trí mà người khác thoát ra trước… Chỗ này là vùng biển mà? Không thấy ai xung quanh."

Cộp.

Sun Woo-yeon ôm chắc đứa trẻ cấp E vừa cứu được, bắt đầu suy nghĩ.

Giờ đã thoát khỏi thế giới khác, cô có thể tự do nói vài câu.

“Anh Gi-ryeo …”

“Y… y sĩ…”

Ngay lúc người phụ nữ tóc dài vừa mở miệng,

sinh vật ngoài hành tinh tóc nhuộm cũng buột miệng nói ra từ khóa bắt đầu bằng “y sĩ” cùng lúc.

Và trước khi kịp thắc mắc, Chang-ho đã xen vào cuộc đối thoại.

“Khoan, hình như ai cũng có điều muốn nói nhỉ. Xin lỗi, nhưng hãy xem xét chuyện của tôi trước đã.”

Sạt.

Khi vết rách kết nối đến hầm ngục biến mất, **Chang-ho chủ động dẫn dắt câu chuyện.

“Cái thứ mà Kim Gi-ryeo đang ôm như người bạn đời ấy, tôi thật sự rất tò mò.”

“Cái này á?”

“Chẳng lẽ… đó là đối tượng từng được [huấn luyện cấp Elite]?”

****

Rồi.

Chẳng hạn như vật phẩm [Cuộn chỉ], dùng để ghi nhớ tọa độ chính xác của một cá nhân.

Hay là [Hạt phân rã α], vật phẩm có chức năng phá bỏ đường dẫn.

Như từng được nhắc tới nhiều lần, cổng thực ra có thể thao tác bằng nhiều cách nếu người khám phá có đủ ý chí.

Vì thế, tôi – một đại pháp sư – đôi khi tự hỏi:

'Thế giới này, chẳng có gì là đương nhiên. Gần như mọi thứ đều phải có lý do.'

Vậy tại sao Cổng lại thỉnh thoảng xảy ra lỗi?

Tại sao những lỗi đó lại không được sửa triệt để?

Nếu người của hệ sao đôi đã tiến hóa thành các siêu sinh vật vượt tầm con người trong suốt 3.000 năm, thì lẽ ra những sơ hở đó không được tồn tại.

Để loài động vật có vú như nhân loại tiến hóa, cần phải dồn ép bằng nỗi sợ hoặc stress.

Vậy tại sao chúng lại để lộ những điểm yếu có thể bị coi là lỗi sơ suất kiểu “con người”?

'Một chủng tộc ích kỷ mà lại không tính toán kỹ càng như thế này sao?'

Từ đó, tôi rút ra kết luận có logic:

Theo tôi – đại pháp sư – thì các lỗi mà Cổng tạo ra cho đến nay, hoàn toàn không có chủ ý.

'Dựa trên kiến thức mình có, chăc là những lỗi đó xảy ra vì Cổng được ‘tự động hóa’. Thay vì dùng xúc tu để mở từng cái một, họ lười nên chỉ sao chép hành vi tiêu hóa của ‘vật chủ’ rồi chuyển nó thành quy trình tự động.'

Ngoài ra, xét theo việc sinh vật địch hệ Alphauri mới vẫn chưa đạt tới tầm “huyền bí” (không hiểu được), thì… tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn trước trận chiến.

"Ba ngàn năm, ba ngàn năm cơ à…"

Lúc đầu, nghĩ đến khoảng thời gian đó trôi qua âm thầm, tôi thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng rồi nghĩ lại, tôi từng chịu đựng thời gian dài hơn cả vậy, khi bị trói buộc bởi ma pháp nô dịch.

Linh hồn già nua của tôi đánh giá rằng: 3.000 năm là chưa đủ dài để khiến văn hóa tiến bộ đến mức không thể hiểu nổi.

'Thực tế, lý do bọn chúng phát minh ra công nghệ Cổng là vì lúc đó ma đạo học đã đạt đỉnh, nên mới dám triển khai.'

Có lẽ chính kẻ địch cũng đang bị dồn ép đến mức không còn đường lui.

'Ngay từ đầu, thành tựu đó đâu phải chỉ do xúc tu mà ra. Vậy sao mình có thể để yên nhìn lũ đó xâm lược được?'

Và nên nói rõ:

Tôi đến được đây sau rất nhiều trăn trở.

'Thế mà không gian do chính chúng chiếm đóng lại sơ sài đến mức này…'

Bên phải: đen.

Bên trái: đen.

Mặt đất thì giống mảnh sàn lát đơn giản của nhà vệ sinh công cộng. Không có một chút thẩm mỹ nào.

'Nếu mình là chủ nhân của Cổng  này, thì đã biến không gian tầng sâu này thành đại dương đẹp đẽ rồi.'

Tôi vào đây qua lối mở do kỹ sư kia tạo ra, nên chắc chắn thời điểm tôi tiến vào trùng khớp với lúc Chang-ho bước vào.

Dù sao thì, tôi cũng đã tiến vào hầm ngục.

Và trước mắt tôi, là những sinh vật kỳ lạ.

[-?]

- Rẹt.

Ngay khi tôi xé không gian và xuất hiện, những sinh vật kỳ dị có lớp da xám tro bắt đầu lần lượt quay đầu lại.

Thế nhưng không ngờ trong lúc này lại đụng ngay phải một tình cảnh cổ điển đến thế.

‘A a! Cái này… hình như là cảnh mà tuyệt đối đám người Trái Đất không được thấy thì hơn.’

Trên một chiếc giường kim loại màu bạc, loại thường được dùng làm bàn mổ, có một người cao lớn đang nằm.

Và xung quanh anh ta là một đám quái vật có hình thù quái đản đang túm tụm vây lại?

[....]
“…..”

Thật sự là cảnh tượng y như trong phim về thí nghiệm sinh học.

Cảnh tượng này đúng chuẩn kiểu mà mấy loài động vật có vú ngoài hành tinh cứ hay tưởng tượng ra về hành vi của người ngoài hành tinh.

Dù thế nào thì, tôi cũng đã đối mặt trực diện với sinh vật ngoài hành tinh đang s* s**ng một thợ săn cấp S vô danh.

Đó là thời điểm gặp mặt đầu tiên giữa tôi và chúng.

[Cái gì kia?]
[Người đấy.]
[Động vật có vú à?]

Nhưng thật ra lý do khiến nét mặt tôi  cứng đờ lại không hẳn là vì vừa phát hiện ra thí nghiệm trên cơ thể người.

Dù gì thì việc con người bị bắt đến cũng là điều tôi đã đoán trước từ thông tin quái vật sinh ra trong hầm ngục.

‘Nếu cứ để nguyên thế này thì định kiến xấu về người ngoài hành tinh chỉ ngày càng nặng thêm thôi!’

tôi hiện đang là một kiểu đại diện cho những kẻ di cư giữa các hành tinh.

Vì thế, để giữ gìn hình ảnh người ngoài hành tinh, tôi buộc phải hành động khẩn cấp.

[Hết hồn!]
[Gì thế!]

Không nói không rằng.

Ngay trước cả khi một câu hội thoại được trao đổi, tôi đã lập tức triệu hồi "golem".

Thế nhưng golem lần này không phải là con rắn nhỏ bé mà tôi vẫn mang theo mọi ngày.

‘Con nhỏ thì đã cho kỹ sư mượn vì nó không đủ sức chiến đấu.’

Xuất hiện giữa bóng tối vô tận mù mịt bốn phía là một cỗ thú máy khổng lồ mà không ai có thể nhầm là rắn được.

‘Tưởng lâu không dùng sẽ quên cảm giác, mà hóa ra khi khởi động lại thì cảm giác cũ cũng quay về.’

Một sinh vật biển sâu thời cổ đại có thị giác thoái hóa.

Một con rồng.

Sinh vật không có chân, thân dài ngoằng đó khi trải cơ thể ra liền để lộ chiều cao tương đương tòa nhà 2–3 tầng ở Trái Đất.

– Gào!

Con quái vật thép đã được lén đưa vào trót lọt, nên lập tức thực hiện hành động đầu tiên.

tôi  điều khiển golem vừa gọi lên, nuốt chửng nguyên một công dân đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo.

[Ăn người Trái Đất à?]
– Gào gào.

Dù gì thì con rồng này cũng đã được cải tạo phần dạ dày từ trước, để sử dụng cho việc giải cứu con người.

‘Sắp tới bọn pháp sư sẽ bận đánh nhau thôi, không thể cứ chạy theo bảo vệ người ngoài mãi. Tốt nhất hiện tại là như vậy.’

Vậy là vấn đề khiến tôi bận tâm nhất đã được xử lý.

Đã gọi ra golem – một công cụ chiến đấu mạnh mẽ – nên chẳng còn lý do gì để giấu giếm thân phận nữa.

[Đầu hàng.]
[Đừng làm chuyện xấu, đầu hàng đi.]
[Mọi người, nếu đầu hàng thì tụi mình không đánh nhau.]

Thật là một đề nghị thân thiện biết bao.

tôi  dùng thuật giao tiếp đặc biệt đủ để người Alphauri cổ đại có thể hiểu rõ lời nói. Cả bọn có vẻ khựng lại vì ngạc nhiên.

[Con thú… biết nói…]
[Trời đất! Sao một loài động vật có vú lại có thể dùng ngôn ngữ cấp cao như vậy?]
[Ghê rợn quá.]

Nhưng mà, nếu thương thuyết suôn sẻ từ lần đầu thì đã chẳng phải Alphauri rồi.

‘Nói năng gì mà phũ phàng quá.’

tôi xụ mặt.

Dù thân chinh đến vùng nguy hiểm này, tôi vẫn cố gắng để lại chút cơ hội thương lượng ôn hòa.

– Sọt sọt sọt.

Nhưng phía bên kia lại đáp lại bằng loại pháp thuật tấn công thường thấy trong công thành chiến.

– Vút!

Chúng nhắm vào golem mà tấn công.

tôi  đã quan sát trước dấu hiệu thi triển ma pháp, nên tránh được, nhưng nếu bị đánh trúng thì phát minh đắt đỏ đó sẽ bị hủy hoại.

‘Không có nể nang gì hết.’

Quả đúng là người của hành tinh ma pháp, luôn hung hăng và tàn nhẫn.

Không hề có lấy một chút lòng trắc ẩn – thứ thường được xem là yếu tố phân biệt sinh vật cấp cao với thú vật.

Vì thế, giờ tôi cũng đã quyết định.

‘Dù sao việc chúng âm thầm thí nghiệm lên con người cũng đã bị phát hiện. Vậy thì bắt đầu xử lý từ đó.’

Như lời bọn Alphauri đã thốt ra lúc đầu, lớp da của cơ thể này hiện tại quả thật cũng kinh dị một cách khó tả.

Hơn nữa, tôi sẽ còn sống với cái thân thể này ở Trái Đất về sau.

‘Mình đến hành tinh này đã mấy năm rồi, cũng đóng thuế đầy đủ. Vậy giờ mình có quyền tự nhận mình là công dân ở đây chứ?’

Vì vậy, để được trò chuyện thêm một ngày với những người hàng xóm mà tôi quý mến, tôi buộc phải chống lại bọn xâm lược.

– Cạch.

Ngay khi quyết định tâm lý được hình thành, từ thân thể rồng vang lên âm thanh rợn người.

– Phừng phừng phừng!

[Aaaa!]
[Lửa!]

Tiếp theo là đòn tấn công bằng lửa được phun ra khi rồng tránh né đòn pháo.

‘Nếu là dạng đã được huấn luyện kỹ như Jeong Ha-seong... thì có lẽ có thể hạ được một tên lính sản xuất hàng loạt?’

Sinh vật biển thường có khả năng bơi lội giỏi nhưng lại yếu trước cháy nổ.

tôi phóng hỏa để kéo giãn khoảng cách, và bắt đầu suy tính để đối phó với đám Alphauri ở tầng sâu trước mắt.

‘Nhờ vào [kính viễn vọng quan sát hầm ngục] do Kang Chang-ho thiết kế, tôi đã biết trước sẽ có cấp elite xuất hiện.’

Trước tiên.

Theo như thông tin đã thu thập, trong đám địch phải có một cá thể vượt trội về lượng ma lực.

Thế nhưng không hiểu vì sao cá thể elite đó lại lẫn trong đám dân thường, khiến không thể phân biệt được vào lúc tôi mới vào.

‘Tổng cộng có 8 pháp sư… Chuyện này hơi căng. Chẳng lẽ phải vừa đánh vừa lo không làm tổn thương các cơ quan nội tạng của địch à?’

Tuy vậy, đúng như suy nghĩ từ lúc vừa vào hầm ngục— bên kia cũng không hề tự do thoải mái.

Alphauri.

Hậu duệ của tôi – những kẻ từng được đánh giá là đứng đỉnh cao ma đạo học – sao lại có vẻ yếu đuối đến mức lạ lùng thế này.

Với mong muốn làm rõ những nghi vấn từng có trong suốt thời gian sống tại Trái Đất, tôi đã chính thức bước vào trận chiến.

Bình Luận (0)
Comment