Người ngoài hành tinh.
Sinh vật dị chủng ấy hiện tại vẫn đang giữ chức đại diện của một công ty tại Hàn Quốc.
[Hội Kim Gi-ryeo]
Chính xác hơn thì đó là một công ty được vận hành như những tiệm lâu năm trên phố, lấy luôn tên của ông chủ làm tên gọi.
Ban đầu chỉ là một hội săn được lập ra với mục đích nhẹ nhàng là giảm thuế, nhưng càng về sau, nó lại mang đến cho Kim Gi-ryeo vô số phiền muộn.
— Nhân viên của mình thật kỳ quặc.
— Sao ai nấy lại như vậy?
— Thật không thể hiểu nổi.
— Rõ ràng người chịu trách nhiệm là mình, thế quái nào mà bọn họ lại có thứ gọi là "ý thức sở hữu" chứ… (ra sức phát triển cty :)))
Gần đây, Kim Gi-ryeo bị những nỗi trăn trở như vậy lấp đầy, đến mức cố hết sức để lờ đi mọi việc liên quan đến hội.
Và rồi, vào khoảng lúc tiết trời chuyển hẳn sang thu...
Chủ tịch ngoài hành tinh đã chạm mặt với một khủng hoảng mới.
[Có vẻ Sao đôi mà bọn Alphauri đang trú sẽ tiêu tùng sớm hơn dự kiến.]
Không phải là nó sẽ phát nổ ngay trong vòng 100 năm, nhưng ít nhất thì cái kết dường như đến sớm hơn nhiều so với tưởng tượng của bên này.
Nếu người Alphauri bắt đầu cuống lên, thì hiển nhiên—với lẽ thường—Trái Đất, nơi có mối liên hệ với họ, cũng sẽ bị cuốn vào vòng nguy hiểm.
Vì thế, Kim Gi-ryeo đã đi đến kết luận rằng không thể tiếp tục duy trì hội này thêm nữa—nhưng.
‘Vừa hay mình đang soạn thảo di chúc... Cho đến khi hoàn tất việc công chứng, tốt nhất nên dứt khoát chuyện hội này trước đã.’
Đáng tiếc thay, việc kinh doanh cũng giống như khi trải một bàn cờ—thu dọn nó một cách êm ái cũng không hề dễ dàng.
Bịch, bịch, bịch.
Trong lòng thì muốn bắt đầu thủ tục giải thể ngay trong năm nay.
Nhưng hễ bước chân vào tòa nhà của hội là lại bị chào đón bởi khung cảnh như thế này, khiến sinh vật ngoài hành tinh bắt đầu thấy khó chịu trong lòng.
“Đội hiện trường số 2! Hôm nay cũng cố lên nhé!”
“ya hu ya hu!”
“Nghe nói xe đưa đón đến hầm ngục tới rồi ạ?”
“Lái xe vừa báo là đã đỗ xe ngoài cổng... Ơ? Người kia chẳng phải là thợ săn Kim Gi-ryeo sao!”
Nhìn những nhân viên nhiệt huyết thế này, thật chẳng đành lòng mà cho nổ tung cái hội...
Com-lê. Và cả giày da.
Hôm nay cũng vậy, Kim Gi-ryeo bước vào trong khi khoác lên mình bộ y phục kiểu Trái Đất do Seo Esther chuẩn bị—giống hệt ma-nơ-canh.
Khi anh lững thững bước vào sảnh tòa nhà, các thợ săn đang hô khẩu hiệu lập tức im bặt.
— Cúi chào.
— Cúi đầu!
Sự im lặng ấy là để dành cho nghi thức chào hỏi trịnh trọng với người đại diện.
Một thợ săn cấp S của Hàn Quốc, đồng thời là người đã lập nhiều công trạng vang dội trong các thảm họa cổng không gian—một nhân vật có tầm ảnh hưởng.
Kim Gi-ryeo hiện tại đã có vị thế chẳng khác gì một người nổi tiếng trong giới thợ săn, khiến bất kể là nam hay nữ nhân viên khi chạm mặt anh cũng không thể giấu nổi sự bối rối.
‘Đó là biểu cảm “kính trọng” của nhân loại sao.’
Rốt cuộc, chủ đề lại quay về đúng chỗ cũ.
Huýt—
Chỉ thoáng nắm bắt bầu không khí của hội, sắc mặt của sinh vật ngoài hành tinh đã trở nên tái nhợt.
Trái ngược hoàn toàn với sự nhiệt thành ấm áp của loài người, anh lại lướt qua hành lang với dáng vẻ mệt mỏi như thể sắp đổ bệnh đến nơi.
“Ơ? Hội trưởng!”
“Cho hỏi một chút—Thợ săn Choi Jin đã vào hầm ngục chưa?”
“Vâng! Cô ấy thích bắt đầu công việc đúng 9 giờ, nên giờ chắc đang ở trước cổng cùng đội rồi ạ. Ha ha ha.”
Vậy thì...
Quan sát tình hình, anh thấy rõ việc đóng cửa hội này ngay lập tức gần như là điều không thể.
Tuy nhiên, về lâu dài thì công ty săn này chắc chắn phải được tách biệt khỏi danh nghĩa của Kim Gi-ryeo.
“…Khi nào cô Choi Jin kết thúc đợt công kích, bảo cô ấy vào phòng hội trưởng gặp tôi luôn nhé…”
Đây là tình huống mà giá trị công ty không ngừng đạt đỉnh mới mỗi ngày, không thể coi thường được.
Trước khi đưa ra quyết định dứt khoát về hướng đi của một hội mà sớm muộn cũng phải xử lý, Kim Gi-ryeo dự định sẽ thu thập thông tin từ các nhân viên thực chiến.
Và người anh chọn để gọi đến, là người được cho là trung thực và hay góp ý thẳng thắn nhất trong công ty.
.
.
.
Một khoảng thời gian sau, vào tầm trưa—
Cộc cộc cộc.
Tóc ngắn.
Cao ráo.
Ngón tay dài.
Và quan trọng nhất—gương mặt lạnh như băng, biểu cảm sắc bén chẳng kém gì loài sinh vật ngoài hành tinh, là một con người mở cửa bước vào văn phòng chủ tịch.
“Hội trưởng.”
“Cô đến rồi à.”
“Nghe nói sáng nay anh gọi tôi gấp có chuyện gì?”
Choi Jin đã xuất hiện.
Dù phải chờ cô ấy hoàn thành việc công kích trong hầm ngục nên mất một khoảng thời gian, nhưng với một người Alphauri thì vài tiếng đồng hồ như vậy chẳng là gì cả. Gã đàn ông tóc vàng liền mở lời ngay:
“Chuyện là... khụm... Trước tiên cô ngồi xuống đi đã.”
Có lẽ là vì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sau khi sử dụng quyền năng của một [Người Bảo Hộ]. Hoặc cũng có thể là vì cái hội này khiến anh nghẹn họng.
Kim Gi-ryeo nói với giọng hơi thở hổn hển:
“Thật ra lý do tôi đột ngột đến công ty hôm nay là vì nhận được một cuộc gọi.”
“Gọi gì cơ?”
“Có một nhân viên bảo thế này. Gần đây chỗ này được chính phủ đánh giá tốt nên được phân cho mấy cái hầm ngục đấy.”
Nghe vậy, Choi Jin liền mở lời như thể cô đã đoán trước được chuyện này.
“À, cái đó ấy à.”
Tiếp sau đó là một lời giải thích ngắn gọn.
Gần đây, chính phủ đã chọn một vài công ty để thanh tra tình hình lao động trong ngành Thợ săn cấp thấp.
Các bang hội khác nằm trong danh sách điều tra thì gây ra đủ vấn đề, nào là ép nhân viên đi săn ở nơi quá nguy hiểm để tăng lợi nhuận, nào là giả mạo chứng từ mua sắm thiết bị để trốn thuế.
“Trời đất, tiền phải nộp thì cứ nộp cho đàng hoàng chứ.”
Thế nhưng, [hội Kim Gi-ryeo] lại không bị phát hiện bất cứ vấn đề nào kiểu như vậy.
Thậm chí trong chuyện thuế má, họ gần như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính minh bạch.
Bang hội này trở thành ví dụ điển hình tuyệt vời, nên đã được chính phủ tuyên dương chính thức.
Nhờ thế, họ được giao cho những Cổng nổi tiếng như [Kho báu chiều không gian] mà không tốn đồng nào, với kỳ vọng sẽ trở thành niềm hy vọng cho các lao động cấp thấp.
‘Mấy bãi săn ngon thế thì cứ đem ra đấu giá rồi lấy tiền về ngân khố quốc gia đi chứ…’
Choi Jin nói những điều này bằng giọng đầy tự hào, nhưng Kim Gi-ryeo lại không tỏ ra vui vẻ gì.
‘Khoan đã. Được thưởng đàng hoàng mà giờ đột ngột giải tán hội, lỡ như chính phủ cũng thấy chướng mắt thì sao đây?’
Chuyện này ngày càng trở nên phức tạp.
“Thợ săn Kim Gi-ryeo?”
Người bị gọi tên im lặng một lúc lâu.
Nhưng không thể cứ đứng trước mặt người ta mà không nói gì mãi được.
Sau một hơi thở sâu, anh lên tiếng.
“À không, tôi biết rồi. Vậy là trước hết, những hầm ngục mới mà hội cần xử lý thì tôi đã nắm được rồi…”
“Vâng.”
“Còn bây giờ là một việc hơi cá nhân một chút. Thật ra tôi thắc mắc chuyện này đã lâu rồi.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Cũng đã khá lâu kể từ khi có nhân viên mới vào làm rồi, mà sao ai cũng vẫn chăm chỉ không biết mệt mỏi như thế…”
“Vâng?”
“Tôi không rõ lý do lắm, nên nếu được thì Choi Jin – người quản lý đội hiện trường – có thể dò hỏi thử xem mọi người nghĩ gì không?”
“Ý anh là tôi nên phỏng vấn họ?”
“Không cần làm to chuyện như vậy đâu. Chỉ cần tranh thủ lúc rảnh, hỏi nhẹ mấy câu như là ‘sao mọi người làm việc chăm thế?’ là được rồi.”
Kim Gi-ryeo thực sự muốn hiểu được suy nghĩ của những người đang làm việc như những cỗ máy hiệu suất cao.
Mà yêu cầu này, thật ra cũng không quá kỳ lạ ngay cả với người Trái Đất.
[Có lẽ hội trưởng của mình đang muốn quản lý tốt hơn bằng cách củng cố điểm mạnh của hội.]
Thêm nữa, Choi Jin vốn là người có tinh thần trách nhiệm cao nhất trong hội.
Dù Kim Gi-ryeo không giao việc cụ thể, cô vẫn luôn tự giác hoàn thành nhiệm vụ một cách trơn tru.
Làm sao để biết được tại sao hội lại thành công đến vậy gần đây?
‘Ừ thì… dù việc sửa những điểm yếu là quan trọng, nhưng để kinh doanh phát đạt thì cũng phải quan tâm đến điểm mạnh nữa.’
.
.
Chuyện xảy ra vào chiều hôm đó.
Ngay khi nhận được lời nhờ vả từ Kim Gi-ryeo, Choi Jin lập tức bắt tay vào việc.
“Mọi người ơi, hôm nay xong việc thì đi ăn với tôi một bữa nhé.”
“Chị hôm nay sao mà tốt dữ vậy?”
“Nếu là thợ săn Choi Jin mời thì em đi!”
Muốn xin được chút thời gian từ các Thợ săn vốn có lương theo giờ cực cao như thế này thì ít nhiều cũng phải chấp nhận chi tiền.
Choi Jin định tận dụng buổi liên hoan hiếm hoi này để lắng nghe suy nghĩ của nhân viên.
Nhưng cuộc hỏi đáp tưởng chừng đơn giản ban đầu lại kéo dài ngoài dự kiến.
‘Biết vậy đã chọn nhà hàng không phục vụ rượu cho người thức tỉnh. Ai nấy đều uống tì tì vì mai được nghỉ…’
Thật ra, cô đâu cần nghe những lời quá thành thật đến vậy…
Sột soạt.
Từ sau khi thoát khỏi sự bóc lột ở [hội Niềm Tin], thu nhập tốt hơn hẳn. Trang bị của Choi Jin cũng đã lên một tầm cao mới, cô trông cực kỳ gọn gàng.
Chuẩn bị sẵn sàng giấy bút, cô lần lượt hỏi ý kiến các Thức tỉnh giả.
Ngay từ câu trả lời đầu tiên đã có điều gì đó bất thường.
[Ghi chú câu trả lời]
[Nhân viên A]
[Lý do gần đây vẫn làm việc đầy nhiệt huyết?]
Vì tôi mới vào làm chưa đầy một năm, nên còn hăng hái là chuyện bình thường mà?
Nhưng nếu phải chọn ra lý do thì chắc là vì ở hội này mọi người đều tốt, nên tạo được bầu không khí tích cực.
Trước khi thức tỉnh, tôi từng bị đấu đá chính trị kinh khủng trong chỗ làm, đến mức bị rụng tóc luôn ấy.
Nhưng ở đây thì lạ là hoàn toàn không có kiểu không khí đó.
Chắc là vì hội trưởng (Kim Gi-ryeo) là người như vậy nên nếu ai lén lút bắt nạt người khác rồi bị cấp trên biết được thì… ai cũng tự ý thức cẩn thận sẵn luôn ấy mà…
– Hỏi phụ: Ý bạn nói "Hội trưởng là người như vậy" nghĩa là sao?
Diện mạo đáng sợ, tính cách cũng đáng sợ, là một Thợ săn dữ dằn.
Dù gì cũng nghe đồn Kim Gi-ryeo từng đánh cả Kang Chang-ho để rèn thành nết anh ta người rồi mà. Làm việc dưới trướng hổ dữ thế này thì ai mà dám làm bậy?
Chắc ai cũng nghĩ giống tôi thôi.
=====
[Nhân viên B]
Tôi chỉ cần biết là Kim Gi-ryeo ở trong hội Kim Gi-ryeo là đã có động lực làm việc rồi!
Anh ấy là người tôi tôn trọng số 1 luôn!
Mà giờ nghĩ lại, có một điều hơi tiếc là dạo này Thợ săn cấp S ấy sao không ăn trưa với nhân viên nữa vậy?!
Không lâu sau, Choi Jin đã thu thập được đủ loại thông tin.
‘Không ngờ đấy…’
Cô đã đoán là phần lớn câu trả lời sẽ liên quan đến tiền bạc cơ.