Khi Lâm Cẩm Văn vì quá đau mà tỉnh lại, đáy lòng hắn có vô số tiếng chửi thề muốn tuôn ra. Chẳng qua người hay cãi nhau rồi đánh nhau kia là Lâm Cẩm Văn hồi còn trẻ, sau khi Lâm Cẩm Văn trường thành ở chỗ làm lăn lộn như cá gặp nước đã thu liễm bớt phần nóng nảy này. Phần lớn những lần hắn muốn mở miệng chửi mẹ nó, sẽ hít sâu vài cái rồi biến thành cái miệng ngọt như đường và nụ cười tinh anh trên mặt, đương nhiên vẫn có lúc không kiềm chế được mà nổi điên chửi người. Nơi hắn đang ở cực kỳ xa lạ, cho nên dù hiện tại đang có ngàn vạn chữ đ*t m* mày chạy qua chạy lại trong đầu hắn, hắn cũng chỉ nhếch mép, hít mạnh vào mấy hơi.
Trong phòng, Niên Cao là tiểu tư của Lâm Cẩm Văn, thấy hắn tỉnh thì vui mừng kêu một tiếng, sau đó vội vàng ra cửa sai người đi thông báo cho Lâm Tùng Nhân.
Bởi Lâm Cẩm Văn bị thương sau lưng và mông, cho nên hắn đang nằm sấp trên giường dưỡng thương, hiện giờ trong lòng Lâm Cẩm Văn hận nhất không phải là cổ đại không có tiêm giảm đau. Tuy rằng đã nhiều năm hắn không còn bị thương ngoài da nữa, đột nhiên chịu một trận đòn thê thảm như vậy hắn có chút chịu không thấu. Mà hiện tại hắn hận nhất là chuyện mình miệng tiện ngứa tay gửi đi bình luận muốn kiếm đàn ông sinh con cho hắn làm chi, bây giờ “giấc mộng trở thành sự thật” rồi.
Lâm Cẩm Văn trong lòng phỉ nhổ bản thân, trong sách miêu tả địa vị ca nhi thấp hơn phụ nữ, hắn đã làm nhục người ta thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm. Người Lâm gia đang nóng ruột, không phải vừa rồi Niên cao mới nói sao, đã đi đề thân rồi.
Hiện giờ hắn muốn suy nghĩ kỹ càng về tình cảnh của bản thân, hắn nhớ rõ trong truyện chỉ miêu tả sơ lược về việc người cha tiện nghi kia cưng chiều Lâm Cẩm Văn ra sao. Mỗi lần hắn phát sinh xung đột với Lâm Văn Quyến hay Lâm Văn Tú, mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không thì Lâm Tùng Nhân đều thiên vị hắn mà la mắng Lâm Văn Quyến, thậm chí cả Lâm Văn Tú, người ngoài đều nói Lâm Tùng Nhân thật lòng nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nhưng khi phát sinh chuyện này Lâm Tùng Nhân thật sự xuống tay với hắn rất tàn nhẫn, có thể quất con trai mình đang sống sờ sờ tới chết, hai người này phải hận nhau cỡ nào chứ.
Dựa theo hình mẫu người lớn cưng chiều con cái thông thường mà nói, sau khi Lâm Cẩm Văn mắc lỗi, Lâm Tùng Nhân hẳn là nên đau lòng mới đúng, chủ động đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác, giúp Lâm Cẩm Văn kiếm cớ, chẳng hạn như ca nhi kia cám dỗ hắn hay đại loại như vậy. Hoặc là Lâm Cẩm Văn làm chuyện gì đó tội ác tày trời sắp bị chém đầu, thì biểu hiện của Lâm Tùng Nhân cũng nên là do ông quá cưng chiều hắn, hoàn toàn thông suốt mà chảy hai hàng lệ vân vân, như vậy mới phù hợp với thiết lập cha mẹ cưng chiều con cái.
Tất nhiên Lâm Cẩm Văn không ủng hộ việc người lớn yêu thương con cái mù quáng. Hắn từng gặp phải mấy người cố tình gây sự, nên trong đáy lòng thậm chí có phần chán ghét mấy người lớn không phân biệt trắng đen luôn cho rằng con cái nhà mình là tốt nhất ngây thơ nhất lương thiện nhất. Chẳng qua hắn cảm thấy thái độ của Lâm Tùng Nhân đối với Lâm Cẩm Văn rất đáng được nghiền ngẫm, cảm giác Lâm Tùng Nhân đối với Lâm Cẩm Văn không phải là yêu thương, mà giống thật lòng muốn phủng sát*.
* 捧杀: khen ngợi hay ca ngợi một cách quá đáng, mục đích khiến người được ca ngợi ngày càng trở nên hư vinh, tự phụ, hoặc khiến người chung quanh phản cảm. Khá giống nghĩa của mật ngọt chết ruồi.Phủng sát, phủng sát, phủng chết trong tay.
Cuộc đời không phải tiểu thuyết, coi như nơi này là một nơi hư cấu trong tiểu thuyết, nhưng người ở đây đều đang sống sờ sờ, e rằng Lâm gia này là một hồ nước sâu.
Niên Cao mặt tròn vo, lớn lên mày thanh mắt sáng, trong lúc Lâm Cẩm Văn ngẩn người cậu đã bưng cháo chuẩn bị sẵn lên, vẻ mặt không vui lầm bầm, “Đại thiếu gia, cậu ăn cháo trước đi. Tiểu nhân đã sai người đi mời lão gia. Lão gia luôn yêu thương đại thiếu gia, lần này cũng tại tức giận quá mức mới đánh cậu, cậu chỉ cần nhận sai với lão gia, lão gia sẽ tha lỗi cho cậu thôi.”
Lâm Cẩm Văn làm bộ mắt điếc tai ngơ với những lời phàn nàn của Niên Cao, hắn từ trước đến giờ luôn thích tự túc cơm no áo ấm, không có thói quen để người khác đút ăn, cho dù hiện tại đang bị thương tư thế có chút không được tự nhiên, hắn chuẩn bị tự mình húp cháo. Niên Cao mới đầu không chịu, nhưng bị Lâm Cẩm Văn liếc nhẹ một cái, Niên Cao căng thẳng vội vàng đưa cháo cho hắn.
Niên Cao nhìn Lâm Cẩm Văn húp cháo, đè xuống bất an trong lòng tiếp tục nhỏ giọng càm ràm, “Đại thiếu gia, tiểu nhân nghe nói lão gia và Mai phu nhân thay cậu đi Cố gia để đề thân với ca nhi xấu xí kia rồi. Nếu phu nhân còn sống, bà chắc chắn sẽ không để cậu chịu ủy khuất như vậy. Ca nhi Cố gia rất xấu, làm gì có chỗ nào xứng đôi được với đại thiếu gia cậu chứ.”
Lâm Cẩm Văn nghe lời này chỉ hạ mí mắt không lên tiếng, Niên Cao lại nói thêm vài câu kiểu như Lâm Cẩm Văn không có mẹ thật đáng thương. Lâm Cẩm Văn chậm rì rì uống xong cháo, Lâm Tùng Nhân mới đến. Lâm Tùng Nhân mặt trắng còn có râu đẹp, hiện giờ đã hơi phát tướng có cái bụng bia nhỏ, lúc còn trẻ cũng là người khí chất bất phàm.
Lâm Tùng Nhân trái lại còn muốn giống như xưa treo nụ cười hiền lành trên mặt để gặp Lâm Cẩm Văn, nhưng hôm nay ông thật sự cười không nổi. Trước lúc Lâm Cẩm Văn tỉnh, ông và Mai thị đã đi gõ cửa nhà Ôn gia ba lần liên tục, hai lần trước tới nhà người ta còn chưa từng cho bọn họ tiến vào, trực tiếp đóng cửa đuổi bọn họ ở bên ngoài, bọn họ đưa lễ lên người gác cổng cũng không thèm nhận.
Bởi trước kia ở trong nhà Mai thị là thứ nữ phải thường xuyên nhìn mặt người ta mà sống, lúc ả gả cho Lâm Tùng Nhân làm vợ kế có rất nhiều người chê cười ả, nhưng về sau Lâm Tùng Nhân thăng chức liên tục, đến Thị lang Hình bộ rồi thăng Thượng thư Hình bộ, những người kia chỉ có thể hâm mộ ả. Ngay cả đích mẫu đích tỷ cũng không dám tùy tiện đắc tội ả, di nương số khổ của ả ở Mai gia sống cũng thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ đột nhiên bị hắt hủi như vậy ả cảm thấy mặt mình nóng muốn bỏng, thật sự khó nén giận. Nhưng Mai thị chỉ tủi thân nhìn Lâm Tùng Nhân, tư thái lại càng hạ thấp hơn.
Rốt cuộc tới lần thứ ba Lâm Tùng Nhân và Mai thị mới được tiến vào Ôn gia, Ôn gia là nhà trâm anh thế phiệt chân chính. Nguyên quán ở Lĩnh Nam, họ tộc đông đảo. So sánh với Lâm gia bò lên từ gốc nhà quê mà nói, giống như so con kiến với con voi.
Người đang nắm quyền ở Ôn gia là Ôn lão thái gia, ông là Tướng quốc đương triều, tâm phúc bên người Hoàng đế, môn sinh vô số. Con trai cả của Ôn lão thái gia là Ôn Thời Dịch đang ngoại phóng ở Kinh Châu làm Tri phủ, con trai thứ hai Ôn Thời Tĩnh đang làm Thị lang Binh bộ, con trai nhỏ nhất Ôn Thời Hàn là ca nhi, rất được Ôn lão thái gia thích, được gả cho Hộ quốc Đại tướng quân Cố Hoài làm chính quân*.
* Nữ là chính thê, ca nhi là chính quân.Ôn Thời Hàn chính là phụ mẫu của Cố Khinh Lâm, sau đó Ôn Thời Hàn đi theo Cố Hoài đi biên cương, lúc Cố Khinh Lâm mười tuổi, Cố Hoài và toàn bộ nam đinh Cố gia tử trận sa trường, Ôn Thời Hàn vì thế bệnh không dậy nổi, Cố gia đến lúc này chẳng còn ai có tiền đồ nữa, những người còn sống lưu lạc khắp nơi. Ôn Thời Hàn gửi gắm Cố Khinh Lâm cho Ôn gia, nuôi dưới gối của Ôn lão phu nhân.
Ngoài ra, dưới gối Ôn lão phu nhân còn một đích nữ, nhỏ nhất trong tất cả đích tử đích nữ, về sau được Hoàng đế ban cho Đại hoàng tử Chu Thụy làm hoàng tử phi, còn những thứ nữ thứ ca nhi khác trong Ôn gia đều có nơi thuộc về, được gả cho những nhà vô cùng tốt.
Hoàng đế dốt nát vô năng hành vi hoang dâm vô độ, sống lâu nhưng thiếu con trai. Đại hoàng tử Chu Thụy gần ba mươi tuổi, hoàng tử nhỏ nhất là Ngũ hoàng tử Chu Khang năm nay mới sáu tuổi, trái lại công chúa trong cung rất nhiều. Đại Chu có cách nói thế này, công chúa trong cung Hoàng đế cũng không nhớ hết. Đến hiện giờ Hoàng đế còn chưa lập Thái tử cho nên lòng người phía dưới đều có chút không ổn định, đương nhiên đa số đều ủng hộ Đại hoàng tử Chu Thụy.
Lâm Tùng Nhân và Mai thị đến tất nhiên là không gặp được Ôn lão thái gia. Tiếp đãi Lâm Tùng Nhân là Ôn Thời Tĩnh, Ôn Thời Tĩnh tự nhiên là không cho Lâm Tùng Nhân sắc mặt tốt rồi, nếu không phải để ý đến thể diện, hắn đã trực tiếp sai người dùng gậy gộc đánh đuổi Lâm Tùng Nhân đi lâu rồi. Nhưng Lâm Tùng Nhân cũng tự hiểu, nếu ông có thể bước vào cửa Ôn gia, chứng minh Ôn gia bằng lòng giải quyết chuyện này.
Mà biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là để Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm kết hôn.
Lâm Tùng Nhân và Ôn Thời Tĩnh không tiện trao đổi việc này, Lâm Tùng Nhân đành phải mặt dạn mày dày cho Ôn Thời Tĩnh thấy thái độ áy náy của mình, tự chửi mình không biết dạy con vân vân. Cuối cùng Lâm Tùng Nhân khóc đến chảy nước mắt còn tự chửi chính mình, sau một hồi chửi rủa thì sắc mặt Ôn Thời Tĩnh mới dễ nhìn hơn một chút.
So với đàn ông bên này, Mai thị càng bị gây khó dễ dã man hơn. Ôn lão phu nhân bị tức đang nằm trên giường, tiếp đãi Mai thị là Vương thị mợ hai của Cố Khinh Lâm. Hôm trước ngày sinh thần của Lâm lão phu nhân, chính Vương thị là người dẫn tiểu bối Ôn gia đến làm khách đấy.
Sau khi Cố Khinh Lâm xảy ra chuyện, Ôn lão phu nhân tức giận đến mức muốn hưu Vương thị, nếu không phải Ôn Thời Tĩnh cầu tình thì Vương thị bây giờ có khi đã ở nhà mẹ đẻ rồi. Nhưng Vương thị cũng bị nhốt ở phật đường sao chép kinh phật, nếu hôm nay không phải Mai thị tới đây, Ôn lão phu nhân lại không dậy nổi, chắc bà vẫn còn ở phật đường chép kinh đấy.
Vương thị miệng lưỡi cực kỳ ghê gớm, lại thêm vài phần tính tình, suýt nữa đã vứt hết thể diện Mai thị xuống đất mà chà đạp, cũng may cuối cùng Ôn lão phu nhân ra mặt Vương thị mới thôi.
Nói cho cùng lần này là Lâm gia đuối lý, Mai thị ngoài mặt không dám nói lời nào, còn trong nội tâm thì cảm thấy uất ức chết được. Cũng tại Ôn gia quyền thế lớn, nếu đổi lại một nhà khác chức quan thấp hơn Lâm Tùng Nhân, việc này thế nào cũng phải đem chậu phân này đổ lên đầu ca nhi kia, giữ gìn thanh danh Lâm gia bọn họ. Hiện tại đảo ngược, hương thúi Lâm gia bọn họ cũng phải nuốt xuống.
Bởi vì thái độ này của Vương thị, trong lòng Mai thị hoàn toàn không có ấn tượng tốt với Cố Khinh Lâm.
Cũng vì bây giờ Cố Khinh Lâm bị Lâm Cẩm Văn làm nhục rồi, tuy những người chứng kiến được chuyện này có chút quan hệ với Ôn gia Lâm gia, e ngại quyền thế Ôn gia sẽ không nói nhiều, nhưng không ai bảo đảm được chuyện này sẽ không bị lan truyền. Hiện giờ hai nhà nhanh chóng kết thông gia mới tốt, chỉ cần đối với bên ngoài nói hai nhà đã sớm hứa hôn, ít nhất không để truyền ra tin đồn gì đó gây tổn hại mặt mũi.
Mặc kệ người biết rõ sự thật nghĩ thế nào, ít ra cũng đỡ mất mặt. Chỉ là như vậy thì mọi việc chỉ tổ chức đơn giản thôi.
Ôn gia bên này Ôn lão phu nhân làm chủ, Lâm gia bên kia Mai thị làm chủ, hai nhà bàn bạc rồi trực tiếp chọn được ngày làm lễ. Ôn lão phu nhân còn gõ Mai thị một phen, để ả không thể xem thường Cố Khinh Lâm, Mai thị tự nhiên phải đáp ứng.
Chờ Lâm Tùng Nhân và Mai thị về phủ, trên đường về Mai thị cái gì cũng không nói nhưng hai mắt đẫm lệ, bộ dạng của ả làm cho ai nhìn cũng biết ả đã bị bắt nạt.
Lâm Tùng Nhân về đến nhà không lâu thì nghe nói Lâm Cẩm Văn tỉnh, lập tức đi tới. Lâm Cẩm Văn thanh danh không tốt, trước kia tìm người cho hắn xem mắt, có một lần tìm tới ca nhi, lúc đó hắn liền nổi giận, nói tình nguyện cả đời không cưới vợ cũng sẽ không cưới ca nhi. Ngày đó Cố Khinh Lâm theo Vương thị đến phủ làm khách, Lâm Cẩm Văn còn chê Cố Khinh Lâm xấu xí đó.
Mấy ngày nay Lâm Tùng Nhân vốn không muốn gặp Lâm Cẩm Văn, hôm nay đến đây chỉ vì muốn nói cho Lâm Cẩm Văn chuyện hắn phải kết hôn. Ông đã hạ quyết tâm, Lâm Cẩm Văn dám phản đối, ông sẽ đánh gãy chân hắn.
Nghĩ tới đây Lâm Tùng Nhân giận dữ nhìn Lâm Cẩm Văn nói, “Mẹ của ngươi đã vì ngươi đến nhà xin cưới ca nhi Cố gia rồi, đã trao đổi thiếp canh, mùng tám tháng sau là ngày lành. Ta nói cho ngươi biết, việc hôn sự này ngươi chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu. Còn nữa, chỗ Hoàng thượng nhất định sẽ nghe phong thanh, ngươi đừng quên đi thỉnh tội.” Tháng này đã qua quá nửa, mùng tám tháng sau sẽ tới rất nhanh, thời gian có hơi gấp gáp.
Nhưng hai nhà ngầm hiểu lẫn nhau, chuyện này nên giải quyết sớm không thể để lâu, ca nhi không dễ mang thai, nhưng lỡ đâu Cố Khinh Lâm dính bầu, vậy sẽ biến thành trò cười.
Lâm Cẩm Văn mở mắt ra, diện mạo của hắn ở đây không khác gì với ở hiện đại, nhưng khí chất lại kém xa. Lâm Cẩm Văn cổ đại thuở nhỏ đã có bộ dạng hếch mũi lên trời, cái túi da tốt đẹp kia bị tổn hại chỉ còn hai phần.
Lâm Cẩm Văn nhìn Lâm Tùng Nhân nói, “Kết hôn có thể, không cho nó hầu hạ bên cạnh con nữa.” Hắn tùy ý nói, giơ tay chỉ Niên Cao cũng rất tùy ý.
Niên Cao mặt trắng toát, tràn đầy hoảng sợ, cậu quỳ phịch xuống đất, dập đầu khóc lóc cầu xin Lâm Cẩm Văn đừng đuổi cậu đi.
Lâm Tùng Nhân nhíu mày, kìm nén lửa giận trong lòng, “Ngươi lại muốn quậy cái gì, không phải nó là tiểu tư ngươi dùng vừa ý nhất sao?”
Lâm Cẩm Văn rũ mí mắt chầm chậm nói, “Không phải cha hiểu rõ con nhất sao, việc nhỏ vậy cũng không đồng ý?”
Lâm Tùng Nhân chán nản.
Ôn gia, Ôn lão phu nhân cầm tay Cố Khinh Lâm lặng lẽ rơi lệ, bà nói, “Đủ chuyện trước kia không nhắc lại nữa, thằng nhóc Lâm gia không phải người đàng hoàng, con gả cho hắn là con chịu thiệt. Nhưng không quan hệ, nếu hắn cả gan dám bắt nạt con, con không cần chịu đựng, cứ nói cho ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu ra mặt cho con.”
Cố Khinh Lâm mắt giật giật, hồi lâu khẽ gật đầu. Y trong lòng chuyện gì cũng đều biết, sau khi xảy ra loại chuyện này, vì danh dự Ôn gia, ông ngoại cậu mợ anh chị họ của y thậm chí từng nghĩ khiến y trực tiếp bệnh chết, là Ôn lão phu nhân lấy cái chết uy hiếp mới bảo vệ được mạng của y.
Lâm Cẩm Văn ở kinh thành là hoàn khố nổi danh, ít học thô bỉ bất kham, nữ tử tiểu ca kinh thành ai ai cũng ghét, Lâm Tùng Nhân tuy được Hoàng đế tin tưởng, nhưng Lâm gia rốt cuộc chỉ là tân quý, của cải mỏng, lại còn bà nội và vợ kế áp trên đầu, hiện tại rất nhiều người chê cười y.
Người hãm hại y như vậy là muốn ép chết y, nếu y chết thì mọi chuyện không cần bàn, nếu không chết thì gả vào nhà như vậy cũng sống không bằng chết.
Cố Khinh Lâm thầm nghĩ, y nhất định sẽ sống rất tốt. Ôn lão phu nhân nhìn Cố Khinh Lâm, nghĩ là y bị đả kích không khỏi bi thống vô cùng, không nhịn được mà nức nở, khóc cho ca nhi số khổ của mình, đau lòng quá độ mà khóc ngất luôn.
Cũng vì vậy mà Cố Khinh Lâm càng bị người Ôn gia không ưa.