Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 41

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Xương Rồng đau đớn đạp chân loạn xạ, nó không hiểu rốt cuộc là nó đã phạm tội gì mà ông trời lại bắt nó chịu đựng điều này, từ khi sinh ra cho đến nay nó chưa từng làm chuyện xấu, nó luôn sống cùng sự nhẫn nại cho dù cuộc sống của nó không khác gì địa ngục. Nhưng nó vẫn sống, vẫn tin sẽ có một ngày mọi thứ thay đổi, rằng sẽ có một ngày cuộc sống nó tốt đẹp hơn. Nó sai sao? Cuộc sống hạnh phúc, yên bình tại sao lại xa vời với nó đến thế? Nó không cần gì, chỉ cần bình yên… Chẳng lẽ không thể??.

- Hư hư… "uô…a"… - Cố giằng cánh tay đang bị kẹp ra, nó điên loạn lắc đầu trong khi chân vẫn đạp, đá trong vô vọng. Nhận thấy cái áo đang bị kéo cao, nó khiếp sợ thét lên nhưng âm thanh bị cái áo cản lại khiến tiếng kêu của nó chỉ là những tiếng ư ư khiếp đảm.

- Câm miệng lại đi, đừng làm tao cáu lên!!... – Vương Hùng sôi máu giáng một cái tát lên mặt Xương Rồng. Dù thế nhưng cái chân kia vẫn điên loạn khua khoắng. –... Thằng kia, mày giữ chân nó cho tao… - Chỉ vào thằng bạn còn đang mải mê muốn lột áo cô gái, hắn ra lệnh.

Thằng kia dù bất mãn nhưng đành ngoan ngoãn làm theo, túm lấy hai cái chân không yên của Xương Rồng giữ chặt lại. Mất đi tự do, Xương Rồng rơi thẳng vào hoảng loạn, không thể gào lên, không thể chạy trốn, không thể làm bất cứ thứ gì… Trong khoảng khắc đó, nó đã nghĩ… Mình sẽ điên.

Vương Hùng một tay kèm tay của Xương Rồng, tay kia thô lỗ kéo cái áo lên, mạnh mẽ hôn xuống cổ và xương quai xanh.

Xương Rồng gào thét muốn rát họng, không biết lấy đâu ra sức mạnh, cánh tay vốn bị giữ chặt thoát được ra, vòng dây bìm bìm buộc không chắc, theo động tác rơi ra. Tay được tự do, nó điên cuồng đánh tới tấp vào đầu Vương Hùng. Tên phía dưới bị bất ngờ cũng nới lỏng chân, Xương Rồng vùng được chân ra đẩy ngã được người con trai, nó xoay người bò dậy chạy trốn.

- Mẹ kiếp, con khốn… - Vương Hùng nhanh chóng tóm được áo Xương Rồng lôi lại.

- Cứu tôi với!!!!. – Xương Rồng kéo được cái áo bịt miệng ra, lấy hết sức hét lên.

- Câm mồm!!!. – Vương Hùng túm lấy gáy cô gái, ném mạnh xuống đất, ngay sau đó lại là một cái tát.

Đầu bị đập xuống đất đã khiến Xương Rồng choáng váng, miệng vì cú tát mà cắn phải lưỡi. Nó xây xẩm muốn ngất đi, cái vị tanh tanh tràn ngập khoang miệng. Tay lại bị áp chế, nó tuyệt vọng gào khóc.

- Thằng ngu… giữ chân nó cho tao, lần này mày còn để nó thoát thì đừng trách tao đấy!. – Vương Hùng gào lên tức tối. – …Mẹ nó, bố bảo mày giữ chân nó lại rồi…

Tự nhiên tay được thả tự do, Xương Rồng vùng lên bỏ chạy. Nhìn thấy bờ tường trước mặt cũng không nghĩ nhiều liền trèo lên. Nhưng rất nhanh có một bàn tay vươn tới giữ lấy eo nó.

- Cẩn thận…

Nó sợ hãi buông tay ngồi thụp xuống, hét lên chói tai, tay chân khua khoắng loạn xạ.

- Thả tôi ra, cứu tôi với, cứu tôi với!!!.... – Nó nhắm chặt mắt, hai bàn tay cố gắng gạt đi bàn tay đang muốn chạm vào mình. –.... Á á á…!!!! Đừng chạm vào tôi…

- Xương Rồng, không… Không!!! Là anh mà, em nhìn anh này… - Giọng nói từ tính run run tìm cách trấn an lọt vào tai nó có chút quen thuộc. – … Em đừng sợ, mọi chuyện ổn rồi! Ổn rồi mà…

Bàn tay Xương Rồng vừa dừng lại, nó lập tức bị ôm trọn vào một lồng ngực ấm áp. Màu đen thăm thẳm lọt vào trong mắt, nó biết bản thân đã được an toàn. Mấp máy môi nhưng không thể thốt ra lời nào, nó nhẹ nhàng ngất đi trong vòng tay đó.

- Xương Rồng! Em sao vậy?... – Thấy người trong lòng vô lực không động đậy, Vũ Phong hốt hoảng lay lay. Phải đến khi người của anh tới trấn an liên tục rằng cô ấy chỉ ngất đi mà thôi, là ngất xỉu chứ không có gì nguy hiểm anh mới bình tâm một chút.

Lấy cái áo người của mình mang tới đắp cho Xương Rồng xong xuôi, Vũ phong mới đứng dậy sắc mặt biến đổi, quay lại phía sau mình. Đôi mắt anh rét lạnh, nhìn hai thằng nhóc choai choai có chút quen mặt này.

Lần thứ hai nhìn vào đôi mắt ngạo nghễ này Vương Hùng thực sự rất điên tiết. Từ lúc sinh ra đến giờ chỉ có cậu ta nhìn người khác như vậy chứ chưa có ai dám dùng cái nhìn như bề trên để nhìn cậu ta.

- ***!!... – Rủa lên một tràng, cậu ta vùng vằng được khỏi tay gã đội mũ lưỡi trai lao về phía Vũ Phong.

Vừa bước vào phạm vi nguy hiểm của Vũ Phong (vùng trong khoảng cách độ dài cái chân Phong) cậu ta nhận ngay một đòn, lập tức bắn xa trở lại vòng tay của người đội mũ. Không chịu thua cậu ta lại vùng ra, lại lao tới, rồi lại bắn ra… Tiếp tục lao tới. Đến cả khi mặt đầy máu, chân không chạy nổi cậu ta vẫn kiên trì cái quy trình vô vọng đó. Trong khi Vũ Phong, hai tay vẫn đút túi quần, mặt lạnh lùng nhìn chàng trai đáng thương. Gió biển thổi tung mái tóc càng khiến anh trở lên cao ngạo.

- Người ta nói, thanh thiếu niên thời kỳ bất trị là nguy hiểm nhất… Lúc đầu tao không tin, giờ thì tao tin rồi mày ạ!. – Gã đội mũ lưỡi trai cảm thán, chặc lưỡi nói với người giữ thằng nhóc còn lại. - Người ta nói là tuổi dậy thì, mày?... – Gã kia nhanh chóng gật gù.

- Khác quái gì… Hô, thằng kia hết đứng được rồi. – Gã khoanh tay cười khùng khục. Năm sáu người phía sau nghiêm chỉnh gật đầu phụ họa, trong lòng không ngừng vỗ tay cho độ lỳ đòn của thằng nhóc đó.

- Hai thằng cùng gây chuyện mà chỉ một thằng bị ăn đòn thì buồn cười quá! Để tao, thả nốt thằng này ra … Nhìn anh Phong đánh hình như chưa đã… - Gã đàn ông cười cười, nhìn thằng nhóc mình đang giữ.

Thằng nhóc này tất nhiên biết tình trạng nguy hiểm của mình, nhìn cái mặt lạnh như nước đá của người phía trước, cũng như tình trạng của thằng bạn, thật sự cậu ta bắt đầu hiểu hai chữ hối hận là như thế nào. Đầu quay lắc như trống bỏi, cậu ta gào lên xin tha thứ thế mà cái người đàn ông nọ vẫn thản nhiên đẩy mạnh một cái. Trước khi kịp ổn định tư thế thì cậu ta đã nhìn thấy bầu trời và cuối cùng mặt tiếp xúc trực tiếp với bờ tường nghe “cốp” một cái, máu mũi chảy ra, cậu ta ngất tại chỗ. Knock out ngay phát đầu tiên. Vương Hùng vốn muốn đứng dậy tiếp nhưng đã thấm đòn, không lâu sau cũng gục xuống, không cục cựa gì nữa.

Mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn sóng biển, gió, mấy thằng làm nền cùng Vũ Phong.

- Tới đó đi, người anh em… - Gã đội mũ hất vai, đẩy thằng bạn lên phía trước.

- Chỉ có những lúc như thế này, mày mới coi tao là anh em hả?.

- Anh Phong nhập quỷ rồi xông vào lúc này để làm bao cát à? Tao có điên đâu.

- Vậy chắc tao điên…

- Chứ không chẳng lẽ đứng đây đến tối?... Ê, mấy thằng kia, xông vào đi… - Gã đội mũ hất đầu ra đằng sau, bọn họ lập tức lùi lại, lắc đầu như điên. - …Xì ì!! Một lũ chết nhát!!.

- Mày thì chắc không đấy!.

Lại là tiếng sóng biển...

- Tao biết phải làm gì rồi. – Gã đập tay một cái, hướng Vũ Phong gào to. –... Anh Phong, sắc mặt cô gái hình như không tốt. Cần đem tới bệnh viện không?.

Hiệu quả tức thì, Phong lập tức chớp đôi mắt, độ lạnh tản mát đi hết. Vội quay đầu lại, lo lắng xem xét. – ... Chuẩn bị xe đi!. – Anh ra lệnh.

Cả bọn lập tức thở phào, gật đầu ngay tắp lự. Một người nhanh chóng chạy lên phía trước, đi dọc bãi cát ra đường lớn. Những người còn lại đi theo sau Vũ Phong, anh liếc mắt nhìn tên béo đang bị hai người kèm phía xa. Mắt lạnh đi.

- Đưa hắn theo. – Anh nói.

Khi đoàn người Vũ Phong chỉ còn là những chấm nhỏ phía xa, thì trong con đường nhỏ, Hưng lù lù xuất hiện, cậu há miệng ngáp một cái. Lấy đà nhảy phốc lên bờ tường, nhìn thảm cảnh bên dưới thì nhếch môi cười. Cậu ta xoay người buông thõng đung đưa đôi chân ngồi trên bờ tường nhìn đám người đằng xa. Gương mặt cậu lộ vẻ thích thú rút điện thoại ra.

- Bệnh viện phải không? Ở đây có hai người bị thương, yêu cầu cho một xe tới chỗ xyz… - Xong xuôi, cậu ta lại thong thả ngồi đợi xe cứu thương tới. – ….Thật thú vị!!.. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi... Nhỉ??... - Không biết nghĩ tới cái gì, cậu ta bật cười thích thú.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình Luận (0)
Comment