Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 42

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

- Anh Tuấn, xin nghỉ làm đi… - Giọng Phong gấp rút. - … Nhà anh có phòng khám riêng đúng không? Em cần anh giúp. Nghiêm trọng lắm.

Tuấn đang ghi chép bệnh án đã nhận được cú điện thoại như vậy. Anh nhìn dãy số trên màn hình, thở dài.

- Có khi nào chuyện của cậu không phải chuyện lớn đâu! – Tuấn với lấy cái áo, khoác lên người khẽ lẩm bẩm. – Y tá! Hôm nay nếu không có gì đặc biệt thì nói bác sĩ Cường làm thay tôi, hôm nay tôi có chút việc phải về sớm, vậy nhé, - Anh gọi nối máy với phòng trực ban dặn dò. Xong xuôi, anh lấy chìa khóa xe xuống bãi đỗ.

* * *

Tâm trạng anh chùng hẳn xuống khi vừa bước vào đã trông thấy mấy kẻ bặm trợn đứng đầy trong nhà. Xuyên qua đám người anh càng muốn điên tiết hơn khi người nằm trên giường kia anh rất quen mặt. Day day sống mũi vì nhăn mà đau nhói, anh nghiến răng trầm giọng.

- Bảo người của cậu rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.

- Này, Bọn này chưa có làm gì…

- Đi hết đi, mình tôi ở lại đây. – Phong ngồi chống tay trên gối, ánh mắt thâm trầm.

Những gã đàn ông rất thức thời rời đi. Tuấn không nói gì cầm theo ống nghe tới bên cạnh Xương Rồng. Sau một vài chuẩn đoán lâm sàng anh thấy Xương Rồng là do sợ hãi quá độ mà ngất xỉu, không có gì nguy hiểm nhưng để rõ hơn chỉ có thể chờ Xương Rồng tỉnh lại mới biết.

- Gọi cho gia đình cô ấy đi, chúng ta cần cho họ biết tình trạng của Xương Rồng… - Tuấn nói khi ra phòng khách gặp Phong.

- Cô ấy ổn chứ?

- Tạm thời tôi chỉ có thể đoán như vậy, mấy vết tím trên người cũng đã lành gần hết. Nhưng nhịp tim cùng huyết áp lại cao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cô ấy?...

- Có kẻ muốn xâm phạm cô ấy…

Bàn tay vốn buông lỏng của Tuấn sau khi nghe thấy vậy thì nắm chặt lại. Anh bật dậy túm lấy cổ áo của Phong ấn xuống ghế.

- Lần này lại là gì đây?. – Đôi mắt Tuấn vằn đỏ, rét lạnh nhìn.

Vũ Phong bảo trì trầm mặc đôi mắt nhìn Tuấn có chút bất đắc dĩ. Anh vốn không thể phản kháng vì anh cũng có một phần lỗi trong việc này.

- Nói gì đi chứ? – Mấy ngón tay giận dữ vò nát cổ áo của Vũ Phong.

- Tốt nhất anh nên bỏ mấy cái tay đó ra, nếu không ở đây sẽ có đổ máu đấy!. – Khang Duy đẩy cửa bước vào, mặt đanh lại.

- Nếu vào thì phải gõ cửa, nhóc!… - Ánh mắt Tuấn vẫn không có lấy một chút độ ấm nào.

- Đáng tiếc, đó không phải sở thích của Khang Duy này… Sao nào bác sĩ?. – Duy lạnh giọng nở nụ cười nhàn nhạt cùng sát ý nồng đậm trong con ngươi thoáng màu hổ phách.

- Đủ rồi! Tốt nhất em nên cẩn thận lời nói đó. – Phong gỡ tay Tuấn ra, phủi phẳng lại cổ áo nói. –... Đây là lỗi của anh… Nên, đừng làm loạn.

Cục diện ba góc nảy lửa, không ai buồn động đậy chỉ chăm chú nhìn nhau, lửa điện bắn tứ phía. Đang lúc căng thẳng thì Nghiêm bước vào, nhìn cảnh này cậu cũng chỉ bình thản đi tới bàn sofa ngồi xuống, rồi thong thả tự rót cho mình một cốc nước lớn.

Cậu không hiểu nổi ba con người này, bình thường Duy rất thích chọc ghẹo Phong nhưng khi thấy anh ấy bị uy hiếp thì cậu ta lại là người đầu tiên phản ứng. Nhất là đối với Tuấn, lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là cục diện lửa điện bắn như bây giờ, làm như là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung vậy.

- Có gì ngồi xuống nói đi. Đừng làm giống như sắp chiến tranh thế chiến thế được không?. – Nghiêm tu một hơi xong cốc nước mới nhẹ mở miệng.

Nhờ sự xuất hiện của Nghiêm, không khí có vẻ hạ nhiệt đi không ít, nhưng nói chung vẫn không khác mấy khi mà mỗi người ngồi một góc, một câu cũng chẳng ai buồn nói. Riêng Phong anh chỉ chăm chăm nhìn về phía phòng bệnh, chờ đợi một cử động nhỏ xuất hiện từ Xương Rồng.

Nửa tiếng trôi qua, sự yên lặng bên trong kinh khủng đến mức khiến anh bạn Kiên đứng ngoài cửa vài phút rồi mà vẫn chưa dám vào... Anh chỉ muốn xem rốt cuộc dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì mà Phong rất thất thường. Nghe thấy Nghiêm nói bạn của cậu ta bị thương nên anh mới đến đây. Không nghĩ sẽ gặp không khí này, thật kinh khủng.

Đứng tần ngần thêm vài phút, anh bị ai đó gạt ra sau đó họ nhanh chóng đi vào trong. Anh nhìn có chút kinh ngạc, họ đều ở độ tuổi trung niên. Chuyện gì đang xảy ra bên trong thế? Càng lúc càng tò mò nên anh theo chân hai người họ cùng vào trong. Vừa vào trong anh đã nghe người phụ nữ túm tay anh Tuấn liên tục hỏi con gái mình đâu. Ngó đầu vào chiếc giường nhỏ, anh nhận ra trên đó là một cô gái nhỏ đang nằm.

- Anh Kiên tới rồi sao? Ngồi luôn đi. – Nghiêm ngồi dịch sang một bên vẫy tay gọi anh.

- Chuyện gì vậy? – Anh hỏi. Nhận lấy cốc nước từ Nghiêm.

- Phụ huynh của cô gái… Người yêu anh Phong…

- “Phụtttt!”…. – Hành động khiếm nhã của anh may mắn không ai chú ý, chỉ có Nghiêm là hơi nhếch khóe môi. –… Lần sau thì đừng “gài” anh kiểu này nữa, không phun ra được mà cố gắng nuốt là anh chết thật đấy!...

- Chắc vậy… - Nghiêm nhún vai, cười cười.

* * *

Trước khi mọi người có thể bình tĩnh ngồi vào bàn thì từ ngoài cửa, thêm hai người nữa xuất hiện. Hai vị khách không mời.

- Xương Rồng! Cô ấy ở đâu?. – Chân Tùng gấp đến độ muốn phá tung cánh cửa, theo sau anh là Thanh Tâm.

Xuyên qua đám người, cuối cùng Tùng cũng nhìn thấy Xương Rồng, anh không nghĩ ngợi liền lao tới. Nhưng mà rất nhanh anh bị cản lại bởi một cánh tay. Nhìn thấy sát ý của người đối diện anh kinh ngạc khựng lại đôi chân.

- Biến khỏi đây… - Phong lạnh lùng ra lệnh.

- Anh là ai? Tôi cần phải nhìn cô ấy… Tránh ra! – Tùng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh nén giọng nói.

Không nói hai lời Phong lập tức tung một quả đấm thật mạnh vào giữa mặt của Tùng. Thanh Tâm kinh ngạc vội vàng chạy lại đỡ, sau đó cô tức giận nhìn vào Vũ Phong.

- Anh đừng có quá đáng! Chúng tôi hoàn toàn vì ý tốt mà đến đây…

- Hai người tốt nhất nên rời khỏi đây ngay … Rời đi lúc Vũ Phong này còn kiên nhẫn… - Phong mất kiên nhẫn cắt lời.

- Này, anh nên nhớ rõ… Nhờ có tôi, mà cô ta mới được an ổn nằm đây! Đây là cách mà anh cám ơn người khác sao?. – Thanh Tâm kiêu ngạo đứng ngang hàng cùng Vũ Phong.

- Dĩ nhiên biết, nếu không cô đã chẳng an ổn mà đứng đây cãi tay đôi với tôi như vậy đâu. Giờ thì câm miệng và lôi thằng khốn kia biến khỏi mắt tôi… - Anh gầm gào đe dọa.

Tùng gượng dậy lau đi vệt máu trên khóe môi, ánh mắt ảm đạm. – Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một chút, chỉ cần biết cô ấy không sao tôi lập tức rời khỏi đây. Để tôi vào…

- Mày nghĩ tao sẽ cho kẻ suýt chút nữa đã hại cô ấy bị làm nhục tới gần cô ấy sao?...

- Tôi hoàn toàn không biết việc này…. Mẹ tôi, bà ấy chỉ là…

- Tùng!.... – Bà Lan túm lấy áo Tùng, không dám tin nhìn anh. - … Cháu nói vậy là sao? Chuyện của Xương Rồng là do mẹ cháu….

- Bác Lan, cháu… Xin bác tha thứ cho mẹ cháu, bà ấy chỉ muốn…

- … Rời khỏi đây đi…. – Bà Lan buông áo Tùng ra, đôi mắt u ám. Bà cứ nghĩ mình làm đúng, cứ tưởng ở bên người thanh niên này con gái bà sẽ được hạnh phúc. Tất cả điều là lỗi của bà khi cố gán ghép con gái với người không nên gán ghép. Con gái bị hại, tất cả là do bà. Nước mắt vì thế lại lăn dài trên gương mặt bà. - … Không phải lỗi của cậu, là do tôi… Tôi xin lỗi, cậu làm ơn đi khỏi đây đi….

- Bác Lan, không phải như vậy…

- Xin cậu, từ giờ đừng tới gặp con gái tôi nữa… - Bà Lan gục xuống, ôm mặt khóc.

Tùng đau lòng nhìn thân ảnh nhỏ bé nằm gọn trên giường kia, anh biết mình đã không thể nào lại gần cô thêm một lần nào nữa.

- Cháu xin lỗi… Cháu không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy… Là cháu làm cô ấy tổn thương, cháu xin lỗi… - Ngón tay anh nắm chặt lại, nhớ tới giọt nước mắt trên bờ biển lúc đó của Xương Rồng tim anh càng co rút hơn. Có phải trong khoảng thời gian anh làm cô tổn thương cô đã luôn như vậy. Cứ lặng lẽ khóc như thế? - … Cháu sẽ không xuất hiện trước mất cô ấy nữa… Từ giờ sẽ không…

Nói xong lời đó, anh nặng nề quay bước chân đi khỏi.

* * *

Suốt chặng đường đi, Tùng không nói một lời nào. Ngồi trong xe ô tô mà tâm trạng anh để tận đâu đâu. Nên Thanh Tâm đành gọi người tới lái xe, để mình cùng anh ngồi ghế sau. Dường như hiểu tâm trạng anh trời đổ một cơn mưa, giữa cái nóng oi bức cơn mưa tới khiến con đường trở lên hầm hập bức bối. Anh gục đầu nhìn những giọt mưa tạt vào kính xe nhớ lại khoảng thời gian cùng Xương Rồng, cả hai dường như chưa một ngày vui vẻ thật sự. Hình như chỉ toàn là nỗi buồn…

- Anh tệ lắm đúng không?... – Không nhìn Thanh Tâm, anh nói. –… Rất vô dụng, tình cảm của bản thân như thế nào mà anh còn không hiểu rõ… Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu… Tâm, chúng ta có thể…

- Chúng ta có thể, chắc chắn có thể mà… - Thanh Tâm gượng cười, bàn tay nắm chặt. -… Có thể bây giờ anh vẫn đang phân vân, nhưng mà em tin sau này anh có thể nhận ra tình cảm của em, em không cần anh yêu em bây giờ… Em chỉ cần anh ở bên em lúc này thôi.

- Nếu sau này anh vẫn không thể quên cô ấy thì sao?...

- Em vẫn có thể đợi… – Nước mắt chợt rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng lau đi. Quả quyết cười.

Anh cúi đầu, mái tóc rối bù không nhìn ra biểu hiện. Cuối cùng anh gục đầu vào vai Thanh Tâm, bàn tay bấu chặt vào vai áo cô, cơ thể anh run lên nhè nhẹ.

- Anh không muốn về nhà… Không muốn gặp bà ấy, anh không muốn nhìn thấy bà ấy chút nào… Nhận thấy vai áo có chút ẩm ướt, cô cắn môi, lau đi giọt nước trên mắt của mình. Mỉm cười. –... Vậy thì chúng ta sẽ không về đó… - Sau đó cô quay qua ôm lấy đầu anh, thật chặt. - … Nếu muốn khóc, anh cứ khóc… Em sẽ ở đây che cho anh, sẽ không để ai trông thấy…

Cơ thể của Tùng chợt cứng lại, sau đó lại thả lỏng cảm nhận ấm áp trong vòng tay của Thanh Tâm. Người lái xe dừng lại ở một rừng hoa vàng, tự mình ra khỏi xe để lại riêng tư cho đôi trẻ. Cơn mưa thoáng qua đã tạnh, không khí khoan khoái lạ.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> >>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình Luận (0)
Comment