Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 6

Về trường,Lâm Tú Vi bước chậm trên sân trường.Những ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.Đôi mắt chứa nỗi buồn vẫn chăm chú nhìn chiếc ghế đá ở hàng cuối.Chiếc ghế mà cô và Hoàng Phong vẫn hay ngồi đó trêu trọc nhau.Tán cây rũ xuống che những ánh nắng cuối thu và đón nhận những ngọn gió nhẹ nhàng đi qua.Nhưng ở đó đâu còn là cô và anh nữa,thay vào đó là cặp khác.Nhìn qua dường như họ rất hạnh phúc vậy,thật đẹp đôi.Quay mặt lại,đập vào mắt Lâm Tú Vi là hình ảnh tiều tụy,gương mặt hốc hác cùng với làm da không còn tươi trẻ như trước.

-Tú Vi!Em đã quay lại!

Hoàng Phong nhìn Lâm Tú Vi mỉm cười rạng rỡ.Đôi mắt cô nheo lại,dường như đang cố kìm nén nước mắt mình khỏi chảy.Ngay lúc này đây,cô chỉ muốn ôm anh vào lòng,được ngửi hương bạch lan từ người anh và nói với anh rằng cô rất nhớ anh,nhớ đến muốn chết.Nhưng nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó thì cô lại càng căm hận anh hơn.Bất chợt một vòng tay lớn,cứng rắn và ấm áp ôm chầm lấy thân thể non nớt kia.Dơ tay định ôm lấy anh nhưng có cái gì đó ngăn cô lại.Thay vì thế cô đẩy người anh ra xa khiến anh vô cùng bất ngờ.

-Tú Vi,em...

-Xin lỗi cậu Hoàng.Tôi có việc phải đi.

Lâm Tú Vi sải bước thật nhanh để trốn thoát gương mặt kia.Hoàng Phong nắm lấy tay cô,kéo luôn cô vào lòng mình,trái tim anh như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào cũng giống như cô vậy.Thật sự rất đau.Cả sân trường bỗng im lặng,mọi ánh mắt dồn vào cặp đôi kia.Không một ai biết rõ nguyên nhân gây xích mích giữa hai người.

-Anh xin lỗi,xin lỗi em rất nhiều.Thật sự hôm đó anh không hề biết chuyện gì xảy ra.Anh cũng rất bất ngờ.Em hãy tin anh,anh không bao giờ muốn làm tổn thương em.

Đẩy Hoàng Phong ra,nước mắt cũng bắt đầu rơi.Đôi mắt ngày nào cũng cười bây giờ đã đỏ heo,ão não.

-Hoàng Phong...anh biết không?Tôi đang đau lắm,đau ở ngay đây này(tay cô đập vào ngực mình rất mạnh).Anh...hãy sống tốt với người tương xứng với gia cảnh của mình.Quên đi quá khứ trước đây.Coi như ta chưa từng quen biết!

Nói xong,Lâm Tú Vi đưa tay lên lau mạnh những giọt nước mắt còn đọng trên má.Bước đi thật nhanh,để lại một thân hình không hồn,không sức sống.Hoàng Phong thực sự như người đã chết.Ai cũng đều bỡ ngỡ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cứ như vậy,gương mặt Lâm Tú Vi trở lên lạ lẫm,đôi mắt cũng hờ hững đến thê lương.Mọi người xung quanh tản dần,có lẽ ai cũng bất ngờ trước cảnh mà họ nhìn thấy-một tình yêu dường như phá vỡ tất cả rào cản trên thế giới giờ lại có kết cục bi kịch như vậy.

Bước vào lớp,Lâm Tú Vi không buồn nhìn những người xung quanh mà ngồi xuống bàn một cách nặng nề.Ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ,trong đầu cô bây giờ là cả một mớ hỗn độn không thể gỡ bỏ.Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô choàng tỉnh ra khỏi suy nghĩ đó.

-Lâm Tú Vi...Tú Vi!

-Hở...cậu là đang gọi mình sao?

-Mình không gọi cậu thì chắc gọi ma chăng.Dạo này cậu đi đâu vậy?Cả chuyện Hoàng Phong nữa.Mọi người ai cũng bàn tán gì đó!Có chuyện gì xảy ra à?

-Không có gì,kệ bọn họ đi.

-Ừ,có chuyện gì thì cứ gọi mình nói chuyện nhá!Dù sao thì có người giải tỏa tâm trạng sẽ dễ chịu hơn.

-Cảm ơn cậu nha.

Lâm Tú Vi nở nụ cười nhẹ nhìn nữ sinh đang đứng trước mắt mình.Cô có ai tóc đen láy,mượt mà được tóm gọn sau lưng để lộ chiếc cổ cao thon đẹp đẽ.Nữ sinh vóc dáng thon gọn,nước da hơi ngăm và có đôi mắt sâu thẳm hút hồn người đối diện.Nữ sinh đó tên A Hiền-con gái thứ ba của Bảo A Tài-chủ tịch tập đoàn dược phẩm AH.Nữ sinh đó khá thân thiện,hòa đồng và cũng là người mà Lâm Tú Vi coi là bạn.

-Thôi,mình ra đây chút,có gì cứ tìm mình nha.Yên tâm đi,mình không có gì phiền đâu.

-Ừm...cảm ơn nhiều.

Nói xong,A Hiền vỗ nhẹ vào bờ vai của Lâm Tú Vi coi như lời động viên rồi bước ra khỏi phòng.

Nói đến Vương Thành Long,từ ngày Lâm Tú Vi đi,không hôm nào hắn không đến trường.Cứ mỗi ngày,một chiếc xe đen,thoát ra khí lạnh lùng,ảm đạm đứng trước cổng trường.Đôi mắt chăm chú theo dõi từng bước đi,hành động của cô.

-Lão đại,ngài...

-Không cần,về công ty!

Ánh mắt Vương Thành Long lưu luyến như không muốn rời đi.Có lẽ chưa một người nào khiến hắn phải bận tâm,lo lắng như vậy.Chiếc xe màu đen từ từ chuyển bánh.

-Lâm Tú Vi!

Tiếng nói vang lên,làm cả căn phòng im lặng.Lâm Tú Vi đang ngồi đọc sách không có phản ứng.Cũng không thể nói là cô đang đọc sách vì quyển sách trước mặt cô nhưng đôi mắt lại hướng về một nơi khác.

"Rầm" tiếng đập bàn vang lên.

-Tôi hỏi ai ở đây là Lâm Tú Vi?

Lâm Tú Vi vẫn không phản ứng,một số người xung quanh nhìn cô gái đang hưng dữ đó sợ hãi.Ánh mắt họ đều dồn về Lâm Tú Vi như lời chỉ.

Cô gái tiến về phía bàn học của Lâm Tú Vi,vầng trán nhăn lại tỏ rõ vẻ khó chịu.

-Cô là Lâm Tú Vi?

Cho đến tận bây giờ thì cô mới choàng giật mình.Ngước đôi mắt đỏ ọc lên nhìn người trước mặt.Cô gái đó mặc chiếc áo ngắn màu xanh nhạt lộ vòng eo tuyệt đẹp,chân váy màu đen nổi bật lên nước da trắng mịn và đôi chân thon dài.Điểm đáng chú ý nhất đó là khuôn mặt được trang điểm nhạt nhưng tỉ mỉ che đi những khuyết điểm trên mặt.Cô chình là Triệu Ngọc Hân-vị hôn thê của Hoàng Phong.

-Lâm Tú Vi là tôi.Có chuyện gì không?

-Ồ...bạn Lâm Tú Vi đây có biết tôi gọi mấy lần rồi không?Hứ,đừng nói là bạn xinh mà có quyền kiêu nha.

-Không có.Chỉ là tôi đang suy nghĩ chút việc.

-Cứ cho là thế.Vậy chúng ta có thể nói chuyện ít phút chứ!

-Tôi còn chưa biết bạn là ai,vậy tại sao tôi phải đi với bạn?

-Tôi là...Triệu Ngọc Hân!Giờ thì nói chuyện được rồi chứ?

Ngớ người khi nghe thấy cái tên này.Lâm Tú Vi tưởng như mình sẽ rơi nước mắt luôn khi nghe thấy cái tên đó-cái tên hủy hoại cuộc sống của cô.

-Được.Đi thôi!

Gật đầu với Triệu Ngọc Hân rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp bỏ lại bao con mắt ngơ ngác,tò mò đang dõi theo.

Trên sẫn trường được mpotj phen náo loạn.Hai hotgirl một thánh thiện,một hiện đại,cá tính đang rảo bước trên sân.

Cả hai người chọn một quán nước gần trường để ngồi nói chuyện.

-Cô y như người đời nói,xinh đẹp không cần son phấn!

-Cô quá khen.Lâm Tú Vi tôi chỉ là một người rất đỗi bình thường.

-Đang khiêm tốn?Tôi sẽ vào thẳng vấn đề cho đỡ tốn thời gian của cả hai.

Triệu Ngọc Hân là con gái cưng của Triệu Mẫn-chủ tịch thương hiệu thời trang Queens lớn nhất thế giới.Vì thế mà mỗi bộ đồ Triệu Ngọc Hân đều hợp mốt và thể hiện đẳng cấp.

-Cô là người yêu anh Hoàng Phong?

-Đã từng.

-Tốt.Vì cô chắc hẳn biết tôi và Hoàng Phong đã có đính ước ới nhau.

-Tôi có cảm giác cô đang đi lòng vòng.Nói thẳng ra là cô muốn tôi và Hoàng Phong không gặp mặt nhau nữa?Vậy thì cô cứ yên tâm,tôi và anh ta không còn một chút gì,vả lại tôi cũng không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác.

-Ok.Và tôi cũng sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào dám chen chân vào con đường hạnh phúc của tôi.

Nói xong,Triệu Ngọc Hân đứng lên,thẳng người và đi ra.Lâm Tú Vi ngồi đó,bàn tay vốn thon thả đã nắm chặt lại từ lúc nào.

Vương Thành Long đang ngồi trên chiếc máy bay riêng của hắn.Ánh mắt vẫn đang chăm chú đọc tài liệu đang cầm trên tay.

-Lão đại,cuộc gọi từ Ưng lão đại.

Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Vân Du-người quan trọng trong Vương bang,đại đa số những người thân cận đi theo Vương Thành Long đều là bạn và cũng là người được hắn cứu,chỉ dạy từ rất lâu.

-Ưng Kim Hoàng!

-Anh vẫn còn nhớ tôi.Hahaha...Tôi tưởng anh quên thằng bạn này rồi chứ.

-Tôi còn không nhớ nổi cái giọng cười chết tiệt của anh.Gọi cho tôi làm gì?

-Anh hỏi vậy là sao?Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện này.Nếu anh mà không giúp tôi....

-Anh bớt lướt léo đi.Gây ra họa thì phải tự chịu.

-Hahaha...gần đây anh mới kiếm được cô nàng nào hả?Không định giới thiệu cho tôi?

-Anh nghĩ mình là cái quái gì mà tôi phải cho anh biết.

-Hahaha...hay sợ tôi cướp đi người của anh sao...hahaha

-Đợi đến lúc tôi đến đó,anh sẽ thê thảm.

-Này...ha

Vương Thành Long cúp máy giữa chừng nhưng ai cũng biết điều đó là chuyện thường tình,chỉ nói một câu cụt ngủn và sau đó sẽ là tiếng "tút!tút!".

Ưng Kim Hoàng là một người bạn thân từ nhỏ của Vương Thành Long,dòng máu anh mang lai từ hai nước là Anh và Việt nên ngoại hình miễn chê.Điểm thu hút hơn đó là đôi mắt xanh cuốn hút và tính cách hòa đồng.Ngay cả nụ cười cũng khiến con người ta mê mệt.

-Đại Ân,chú chông chừng giúp tôi Tú Vi.

-Lão đại yên tâm.Công việc bên đó vẫn ổn chứ ạ?Có cần...

-Chú nghĩ tôi kém cỏi vậy sao.Công ty có việc gì đúng tầm kiểm soát của chú thì tùy quyền quyết định.

-Đại Ân hiểu!

Vương Thành Long nói xong,cúp máy.Đôi mắt nhắm lại nhưng trong đầu lại chứa đầy hình ảnh của Lâm Tú Vi.Hình ảnh đó cứ vấn vương trong đầu hắn như không còn cách nào để lại bỏ.
Bình Luận (0)
Comment