Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 7

Cuộc sống của Lâm Tú Vi càng ngày càng tẻ nhạt hơn,vô vị.Mỗi ngày cô đến trường đều đụng mặt Hoàng Phong khiếnii cô mệt mỏi.Buổi tối là một khoảng thời gian khó khăn nhất của cô.Tại sao lại vậy?Chỉ đơn giản là vì tầm đó kí ức lại ùa về,nước mắt tràn ra không ngăn được và đôi mắt không thể nhắm lại.Cho đến khi cô gặp Hoàng Phong đang say khướt,dáng đi loạng choạng,gương mặt hốc hác trông đau lòng.Anh cứ đi mà không nhìn bắt cứ ai.Lâm Tú Vi vẫn đứng đó,nhìn người mình thương mà rơi nước mắt.Hoàng Phong đụng hết người này đến người khác và rồi đâm trúng một người đàn ông khá cao to,nhìn hổ báo.

-Thằng ranh này,mày đâm tao xong rồi định đi luôn hả?

Hoàng Phong không nói một lời nào,đẩy tay người đàn ông ra rồi đi tiếp.Chọc phải ổ kiến lửa,người đàn ông nắm lấy bả vai của anh định giơ tay đấm anh nhưng một bàn tay nhỏ nhắn,mềm mại tưởng chừng như rất yếu ớt nhưng lại rất mạnh mẽ.

-Đừng!Coi như tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.

-Tại sao tôi lại phải nhận lời xin lỗi của một cô gái không liên quan đến cậu ta.

-Tôi là người thân của anh ấy.Và tôi cũng không nghĩ là một người tỉnh táo như anh lại chấp nhặt với một người say sỉn như thế này.

Lời nói cứng rắn làm cho người đàn ông cứng họng.Nhìn Hoàng Phong rồi quay ra nhìn Lâm Tú Vi

-Ok.Coi như tôi nể mặt.Không đôi co với một cô gái như cô.Cậu ta mà tỉnh lại thì nói từ mai đừng có uống đến không biết gì.

-Cảm ơn anh nhiều!

Lâm Tú Vi đỡ Hoàng Phong dậy,nhấc một tay anh lên đặt vào bả vai của mình và đi.Hoàng Phong say khướt không biết gì nhưng ngay tại thời điểm này,người con gái đang dìu anh đi tỏa ra một mùi hương hoa hồng quen thuộc,hương thơm đó không lẫn với bất kì ai.Anh đứng khựng lại khiến Lâm Tú Vi bất ngờ.Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ọc cùng với gò má hồng bởi men bia.

-Lâm Tú Vi...em...em

-Đừng nói nữa.Tôi chỉ là giúp anh thôi.

-Em..vẫn...còn...tình...cảm với anh...

-Không bao giờ có chuyện đó đâu.

-Em...

Lời nói của Hoàng Phong bị ngắt quãng bởi cơn buồn nôn nên tới tận cổ.Anh lao người ra một gốc cây cạnh đó.Lâm Tú Vi hoảng sợ chạy tới vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Phong để anh có thể xả hết ra ngoài.Hoàng Phong sau khi nôn hết ra thì hoàn toàn không biết gì.Thân anh như sợi bún mềm nhũn dồn hết vào Lâm Tú Vi.Cô lại nhấc anh lên vai và đi.Dọc đường cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện nên gọi xe đưa anh về nhà hay về phòng trọ của cô.Bộ não làm việc không ngừng nghỉ.Trong đầu cô hiện lên hàng loạt câu hỏi:nếu đưa anh về nhà khi anh tỉnh phải nói gì? hay nếu anh biết tình cảm thực sự của mình thì phải làm thế nào?

Đôi chân dồn hết sức để bước tiếp.Nhưng không hiểu sao cô lại đưa Hoàng Phong về chỗ trọ của mình.

Mở cửa phòng,Lâm Tú Vi cho anh nằm lên chiếc giường nhỏ của mình.Vuốt mấy lọn tóc còn vương trên gương mặt anh,Lâm Tú Vi nheo mắt nhìn thẳng vào anh,vẫn vẻ lãng tử nhưng không hiếu động,tươi vui như trước.Dường như anh tiều tụy đi rất nhiều.Bất chợt nước mắt Lâm Tú Vi rơi xuống như nhắc nhở cô rằng Hoàng Phong giờ không phải là người yêu của cô nữa.Gạt nhanh giọt nước mắt trên má,Lâm Tú Vi đứng dậy.Bàn tay Lâm Tú Vi chợt nóng ran,được nắm gọn trong tay của Hoàng Phong.Giữ tay cô lại.

-Tú Vi,anh yêu em,anh xin lỗi,xin lỗi vì tất cả...!

Lâm Tú Vi gỡ tay anh ra,nhưng đáp lại là một lực kéo mạnh hơn.Hoàng Phong kéo mạnh đến nỗi Lâm Tú Vi không đứng vững,lạng choạng và nằm gọn trên người anh.Tim Lâm Tú Vi đập nhanh,cô ngẫng mặt lên cảm nhận rõ hơi thở khó khăn của anh,hương thơm lan tỏa hòa quyện với mùi men thật quyến rũ.Cô muốn lại gần hơn nữa để nhìn thấy rõ hơn.Đã hơn nữa tháng nay cô không được ngắm nhìn anh lâu như vậu.Có cũng chỉ là trộm nhìn để thỏa mãn nỗi nhớ của mình.Và cuối cùng cô cũng làm thế,gương mặt cô chỉ cách Hoàng Phong một chút nữa.Ánh mắt anh vẫn vậy,chiếc mũi cao thanh tú cũng với đôi môi đỏ mọng quyến rũ.Ngón tay thon nhỏ đặt nhẹ vào bờ môi Hoàng Phong.

-Anh yêu em,Tú Vi,anh yêu em!

Câu nói đó được thốt ra một cách âu yếm nhất nhưng cũng làm cô trở về với hiện tại.

Choàng đứng dậy,Lâm Tú Vi quyến luyến đi vào thau nước và chiếc khăn mềm.

Đặt thau nước xuống,đôi tay nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn giặt chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt Hoàng Phong.Lau xong cũng đến nửa đêm,cô nhẹ nhàng vén tóc mái anh lên,gấp khăn lại rồi đặt lên trán.Ngồi đó ngắm cho thật kĩ từng đường nét ấy.

Lâm Tú Vi dần dần gục xuống và chìm vào giấc ngủ.

Lại nói đến Vương Thành Long,hắn vẫn đang giair quyết công việc bên Anh nhưng nói trắng ra thì hắn đóng vai trò như một người thu dọn chiến trường.

-Vương Thành Long,chúng ta phải làm gì?Nếu tôi không làm gọn chuyện này thì chắc tôi thất nghiệp mất!

-Thân làm lão đại mà cũng có lúc lại phải năn nỉ người ta sao?Tôi không hiểu tại sao lại bay sang đây giúp cậu.(ngồi xuống ghế,vắt chân vẻ uy quỳên)

-Haha...mình là...

-Lão đại,người của ta gửi tài liệu.

Thuộc hạ của Vương Thành Long đi vào,trên tay cầm tập tài liệu được bọc khá cẩn thận.Vân Du như đọc được suy nghĩ của Vương Thành Long,lại lấy tập tài liệu kình cẩn đưa cho hắn.

Vương Thành Long mở ra,ánh mắt nheo lại lộ rõ ý cười làm cho Ưng Kim Hoàng và Vân Du ngạc nhiên.Trong ảnh là Lâm Tú Vi,cô đang đứng ở vỉa hè nhìn thứ gì đó.Ánh mắt sâu thẳm,nét mặt có vẻ buồn nhưng lại khiến lòng người mê mẩn,một tấm ảnh khác,Lâm Tú Vi đang ngồi tại quán cafe chơi nhạc,bộ váy hai dây dài tới mắt cá chân,mái tóc uốn lượn mềm mại xõa ra che đi bờ vai quyến rũ.Trông cô lúc đấy rất đẹp,đẹp như một thiên thần vậy.Vương Thành Long mê mẩn lật những tấm ảnh khác ra xem.Đột nhiên,trán hắn hơi nhăn lại,ánh mắt nảy lửa cùng với sát khí tỏa ra khắp người khiến cả căn phòng lạnh băng tưởng chừng còn nghe thấy cả tiếng kim giây của chiếc đồng hồ quả lắc.

-Chuyện gì khiến cậu nảy nửa vậy.

Ưng Kim Hoàng nói xong nhanh tay giựt lấy đống đồ trên tay hắn.Vương Thành Long theo đó nhìn theo,nhưng một chốc lại nhếch môi,cầm lấy tách trà rồi ngả người ra sau.

-Cậu nghĩ đó là chuyện gì?

Ưng Kim Hoàng xem hết bức này tới bức khác,đôi mắt bỗng trở lên sáng rực như mèo thấy mỡ.

-Trời ơi!Cậu kiếm đâu ra cô gái này?Đẹp mê người.

-Hứ...cũng đâu đến lượt cậu.

-Ừ thì không đến lượt tôi.Nhưng Vân Du,chú nghĩ gì khi lão đại mình uy nghiêm,nổi tiếng thế kia mà lại bị cắm sừng lên đầu.

Ném phịch tấm ảnh mà Lâm Tú Vi bị Hoàng Phong ôm xuống bàn.Vân Du lướt qua nhưng vẫn đứng nghiêm chỉnh,không nhúc nhích.

-Cậu thì hay rồi.Vân Du tôi nghĩ chú nên mua vé bay về nước.Tôi k muốn phí thời gian ở đây đùa giỡn.

-Dạ,tôi đi ngay.

Vân Du cười tủm như chuẩn bị có phim hay để xem.

-Ây...làm gì mà nóng vậy.Có khi xong vụ này tôi phải về với cậu ít hôm để thăm đại tỷ ý chứ.

-Đi thôi.Tôi còn nhiều chuyện phải làm.

Vương Thành Long và Ưng Kim Hoàng đứng dậy đi ra cửa.Lên chiếc xe hạng sang màu đen và đi.Vừa ngồi trên xe vừa mở tập tài liệu ra xem.

-Wiliam Niên sẽ để chúng ta lấy số hàng đấy chứ?Dù sao lão cũng mất công lấy về mà.

-Cậu nhân từ từ khi nào?Số hàng đó vốn đã thuộc về cậu.Chỉ là người của cậu vô dụng quá thôi.

-Nè,đang coi thường năng lực của tôi sao?

-Là nghi ngờ thì đúng hơn.Chỉ việc đến lấy mà cũng không lấy được nữa.

-Cậu cũng biết luật thương trường mà.Chỉ cần đến muộn một phút thôi là biết chuyện gì rồi.

-Vậy thì người của cậu không có chút trách nhiệm hay là do chủ nhân không tuân thủ lệnh đây.

-Thì tại lúc đó Wiliam Niên giở trò thôi.

-Thưa nhị lão đại.Chúng ta tới nơi rồi.

Vân Du không kiêng nể ai,lao thẳng xe vào đại sảnh gia tộc Wiliam.Nhanh chân xuống mở cửa cho Vương Thành.

-Không biết cơn gió nào đưa rồng đến nhà tôm.

-Ông còn coi tôi là rồng?

-Hahaha...Ưng đại còn giận tôi chuyện đó chăng?Chiếc xe sang trọng chắc hẳn chủ nhân nó phải uy quyền nắm đây.

-Ông Niên nói quá.Ngôi nhà này chắc được xây nhờ tiền đen...

-Ây da,lão Vương,chúng ta đều như nhau cả.

-Tôi và ông thuộc hai đẳng cấp khác,hai vị thế khác,sao lại đem ra so sánh được.Tôi nghĩ chúng ta không nên đứng đây nói chuyện chứ?

-Hahaha,lão Vương nói đúng.Thôi,mời nhị đại vào nhà rồi nói chuyện.

Vương Thành Long vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đó Vân Du và Ưng Hoàng nhìn nhau cười khi thấy gương mặt méo mó của lão Niên.
Bình Luận (0)
Comment