Ăn xong bữa sáng ngày mồng một Tết, mấy hài tử bước đến trước mặt nương thân nhà mình, lần lượt cười chắp tay làm lễ, xin bao lì xì năm mới.
Nhìn từng gương mặt mang theo nụ cười, Tiền Mộc Mộc cũng cười theo, đưa từng bao lì xì cho đám hài tử.
Hứa lão thái thái nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang phát bao lì xì, bước đến bên cạnh Hứa Gia Thạch, cười ha hả nói: "Thạch Đầu, mau để nãi nãi nhìn xem nương cháu bỏ bao nhiêu tiền."
Hứa Gia Thạch cũng vô cùng tò mò, tháo sợi dây của túi phúc ra, nhìn thấy mười hai đồng tiền bên trong, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.
Thằng bé quay đầu, chạy đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, "Nương, có phải người bỏ nhầm rồi không? Sao trong này của con lại nhiều như thế?"
Thằng bé vốn dĩ còn tưởng rằng bên trong đều bỏ đường quả các thứ, không nghĩ tới lại là tiền, mà còn nhiều như vậy…
"Không bỏ nhầm." Tiền Mộc Mộc đang bận thu dọn bát đĩa, "Đó chính là tiền mừng tuổi của các con, muốn dùng thế nào thì tùy các con."
"Nhưng con không có gì cần mua cả." Hứa Gia Thạch gãi gãi đầu, có hơi hoang mang bối rối.
Mấy hài tử khác cũng cầm túi phúc, bước đến, trong mắt đầy vẻ ngây thơ không hiểu.
Hứa Gia Thạch sáp lại gần bên người Hứa Gia Lăng, liếc nhìn vào túi phúc của thằng bé, có hơi kinh ngạc nói: "Oa! Của đệ cũng rất nhiều."
Hứa Gia Lăng không chút gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh nói: "Nương cho đều như nhau."
Trước khi nhận được túi phúc này, thằng bé đã đoán trước được đại khái, nương chắc chắn sẽ giữ bát nước cân bằng, không nặng bên này nhẹ bên kia.
Chẳng qua, hắn thật sự không ngờ nương thế mà cho nhiều như vậy, quả thực có hơi vượt ngoài dự kiến.
"Nương, con có thể để tiền này ở chỗ người không?" Hai tay Hứa Tiểu Bảo cầm túi phúc đưa qua, hàng mi dài chớp chớp, tràn đầy vẻ ngây thơ và hỏi ý kiến.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Được thì được. Nhưng con không dùng sao?"
Hứa Tiểu Bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, "Con tạm thời không có gì muốn mua, con để một mình, con lại sợ mất, để ở chỗ nương con yên tâm hơn một chút."
"Được, vậy sau này nếu con cần dùng, thì đến tìm ta." Tiền Mộc Mộc nhận lấy túi phúc, bỏ vào trong ngực.
Mấy hài tử khác, ngoài Hứa Gia Tề đưa túi phúc cho nàng ra, đều tự mình cất.
"Thật sự muốn mua gì cũng được sao?" Hứa Gia Lăng lặp lại câu hỏi.
Khoé môi Tiền Mộc Mộc khẽ cong lên.
"Đây là bao lì xì năm mới, sau khi đưa cho con thì quyền quyết định nằm trong tay con, con muốn mua gì cũng được."
Sau khi Tiền Mộc Mộc nói xong, suy nghĩ một chút lại nói: "Chẳng qua phải mua thứ mình thích, mấy thứ như bút mực nghiên giấy các thứ, ta sẽ chuẩn bị, con đừng dùng tiền này tiêu ở chỗ đó."
Mặc dù không biết tiểu phản diện có dùng tiền tiêu vặt để mua bút mực nghiên giấy hay không, nhưng nhắc nhở một câu vẫn tốt hơn.
Dù sao hài nhi này thành thật lại nội liễm, cố chấp lại vụng về.
Hứa Gia Lăng gật gật đầu.
Biểu thị chính mình đã hiểu.
"Được rồi được rồi đều ra ngoài chơi đi, đừng tụ tập một đống ở gian chính nữa." Tiền Mộc Mộc ôm một chồng bát bước qua ngưỡng cửa, giục mấy hài tử nhà mình ra ngoài chơi.
Hứa lão thái thái cũng ôm mấy cái đĩa, đi theo sau Tiền Mộc Mộc vào phòng bếp, bà ấy có chút không thể tin được mà nói: "Không phải, con thật sự cho sao? Đó đều là vàng thật bạc thật. Đều là tiền cả, con không nói hai lời đã đưa ra, còn chia đều cho từng đứa mười hai đồng tiền, con thật sự không coi tiền là tiền à."
“Tiền mừng tuổi tất nhiên phải cho thật.” Tiền Mộc Mộc không hề cảm thấy cho mấy đồng tiền đồng như vậy có vấn đề gì, miệng tuỳ tiện trả lời.
“Đều là tiểu hài tử m.ô.n.g mới lớn một tý, con để một ít đậu phộng hạt dưa tống cổ đi là được, con ở bên ngoài cũng hào phóng như vậy sao?” Hứa lão thái thái nói.
"Tiểu hài tử cũng có thứ bọn nó muốn mua, cho chúng tiền cũng là để bồi dưỡng tính độc lập của bọn nó, tránh sau này lớn lên không biết dùng tiền như thế nào." Tiền Mộc Mộc đứng cạnh nồi vừa rửa bát, vừa nói.
"Thật đúng là không biết nói con thế nào mới tốt." Hứa lão thái thái bất lực thở dài, cũng không can thiệp quá nhiều.
Dù sao cái nhà này cũng là do đại nhi tức duy trì, mặc dù bà ấy là trưởng bối, cuối cùng cũng chỉ tính là nửa người ngoài, nói nhiều quá ngược lại còn bị người ghét.
Tiền Mộc Mộc nhìn ra nỗi bất lực sâu sắc của Hứa lão thái thái, nàng mím môi cười.
Đối với nàng mà nói, chỉ là một bao lì xì mà thôi. Cho đi lại kiếm về là được, cũng không có gì to tát cả.
Đợi dọn dẹp vệ sinh trong bếp xong, nàng đi đến trong viện, Hứa Gia Tề đột nhiên nhào tới.
Trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé vui vẻ cười tươi như hoa, tay nhỏ trái phải vẫy vẫy một phong bao lì xì nhỏ, trong lời nói đều mang đầy niềm vui không thể nói hết.
"Nương người xem! Nghĩa phụ cho!"
"Tốt lắm!" Bên miệng Tiền Mộc Mộc treo một nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu bé, "Này còn chẳng phải là mong đợi của con đều thành hiện thực rồi."
Mấy ngày trước mắt thấy sắp đến Tết, Hứa Gia Tề suốt ngày lẩm bẩm bên tai nàng không biết Linh Nhất có đến không…
Hứa Gia Tề nhoẻn miệng cười, đưa phong bao lì xì cho Tiền Mộc Mộc, "Nương, người giữ giúp con."
Lật ngược phong bao lì xì nhìn, không có dấu vết đã mở ra, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một lát.
"Con không mở ra xem sao?"
"A! Đúng rồi!" Hứa Gia Tề lúc này mới phản ứng lại, lại cầm phong bao lì xì mở ra, cẩn thận nheo mắt nhìn vào bên trong.
Cậu bé sửng sốt một lát.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khuôn mặt ngây ra.
"Sao vậy?" Tiền Mộc Mộc lên tiếng hỏi.
"Có hơi kỳ lạ." Hứa Gia Tề lấy thứ bỏ trong đó ra, cậu bé kéo ra lắc lắc, "Là một tờ giấy. Tại sao nghĩa phụ lại cho con một tờ giấy vậy? Trong nhà chúng ta có nhiều giấy như kia căn bản không dùng đến, hơn nữa tờ giấy này trông kỳ lạ quá."
Linh Nhất ngồi dưới mái hiên: "…"
Nhìn tờ ngân phiếu một trăm lượng, Tiền Mộc Mộc không nhịn được mà vỗ vỗ trán.
"Hài tử ngốc, đó là ngân phiếu."
"Ngân phiếu?" Hai tay Hứa Gia Tề kéo ngân phiếu, lật qua lật lại nhìn.
Cậu bé chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy tiền lớn ngân phiếu một trăm lượng, trước đây khi bị cữu cữu bóp cổ, chỉ nhìn từ xa một cái, nhưng nhìn không rõ lắm, hóa ra ngân phiếu trông như thế này.
Tính tò mò của tiểu hài tử đến nhanh, đi cũng nhanh, Hứa Gia Tề chỉ hơi nhìn một cái, liền đưa tiền cho Tiền Mộc Mộc, chạy ra ngoài chơi.
Tiền Mộc Mộc cẩn thận bỏ tờ ngân phiếu vào trong vạt áo, bước đến dưới mái hiên, ngượng ngùng nói: "Tiểu hài tử thực ra không cần cho bao lì xì to như vậy, chẳng qua vẫn cảm ơn ngươi rất nhiều."
"Không cần, chỉ là chút tấm lòng mà thôi." Linh Nhất không để ý nói, lông mày hơi nhếch lên, nhìn bóng dáng đám hài tử ngoài viện đang đuổi nhau, tâm trạng vô cùng thả lỏng.
Tiền Mộc Mộc giống thật mà giả gật.
Hỏi đến chuyện chính.
"Ngươi định ở đây bao lâu?"
"Buổi chiều sẽ đi."
"Vội như thế?"
"Ừm, vốn dĩ cũng chỉ xin nghỉ một ngày, trở về càng sớm càng tốt mới được."
"Được."
Về nghề nghiệp của Linh Nhất, trong lòng Tiền Mộc Mộc đại khái cũng có chút suy đoán, nhưng biết thì biết, nàng cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Biết đối phương buổi chiều sẽ đi, Tiền Mộc Mộc liền đi vào phòng bếp, bận rộn ngất trời, vang lên tiếng leng keng loảng xoảng.