Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 244

Nhị lão Hứa gia và Hứa Tú Dương ngồi trong gian chính, nói chuyện câu được câu mất với Linh Nhất.

Chớp mắt, đã đến buổi chiều.

Linh Nhất nhìn thời gian đã gần đến, mở miệng tạm biệt mấy vị lão nhân.

Biết đối phương phải đi, Hứa lão thái thái bỗng nhiên sốt ruột, bà ấy kéo cánh tay của Linh Nhất, ngàn lần không nỡ nói: "Đi gì chứ, ở đây có nhiều chỗ ngủ lắm, ở thôn Lộ Sơn thêm hai ngày nữa đi."

"Đúng vậy, chỗ ta cũng có chỗ ngủ, nếu ngươi không có việc gì gấp, thì ở thêm hai ngày nữa đi." Hứa Tú Dương cũng mỉm cười giữ ở lại.

"Mặc dù hôm nay chúng ta mới quen biết, nhưng nếu như ngươi đã làm nghĩa phụ của Tiểu Tề, vậy thì chính là người nhà, đừng khách sáo, ở thêm vài ngày nữa." Hứa lão đầu nói.

Ba vị lão nhân đồng loại mở miệng giữ ở lại, Linh Nhất bỗng cảm thấy có hơi khó xử, không biết từ chối thế nào. Hắn cũng muốn ở thêm hai ngày, nhưng công việc trên người vẫn cần giải quyết kịp thời.

"Được rồi, bố mẹ chồng tam thúc, mọi người đừng làm khó Linh Nhất nữa." Tiền Mộc Mộc tay cầm một tay nải bước vào gian chính, lên tiếng chen ngang.

"Ai mà không muốn chơi Tết cho vui, người ta có việc trên người cần giải quyết, không chậm trễ được."

Nàng đưa tay nải qua.

"Đây là một ít đồ ăn, nếu trên đường ngươi đói thì ăn một chút."

Linh Nhất cảm thấy ngũ vị tạp trần, nhìn Tiền Mộc Mộc không biết nói cái gì mới tốt.

"Nhanh nhận lấy đi." Tiền Mộc Mộc đẩy tay nải tới trước mặt nói, "Vẫn còn nóng hổi, cẩn thận nóng."

Linh Nhất mím môi, một tay cầm phía trên, một tay đỡ phía dưới, rất trịnh trọng nhận lấy.

Cách lớp tay nải dày, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bên trong…

Vân Mộng Hạ Vũ

Độ ấm nóng bỏng này, càng khiến trong lòng hắn cảm thấy kì lạ.

Có một cảm giác không nói nên lời.

Chua chua, lại đắng đắng.

Kích thích chóp mũi đau xót.

Nhưng hắn cũng không ghét.

"Vậy ta đi đây."

Linh Nhất bước chân đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc bước ra ngoài viện, đưa mắt tiễn người đi xa.

Đi được một đoạn đường, Linh Nhất như bị ma xui quỷ khiến quay mà đầu lại, chỉ thấy trước cửa viện nho nhỏ của Hứa gia kia, rất nhiều cái đầu, vẫy tay về phía hắn.

"Nghĩa phụ! Có thời gian nhớ đến chơi!" Hai tay Hứa Gia Tề tạo thành hình cái loa, giọng nói non nớt cuộn theo hơi ấm ập tới.

Linh Nhất mỉm cười.

Không khỏi cũng bị cảm nhiễm mà vẫy vẫy tay.

Tình cảm không nỡ rời đi, vào lúc này đạt đến đỉnh điểm.

Trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ, liệu đây có phải là do hắn quá cô đơn nhiều năm, ông trời ban đặc biệt ban ân cho hắn hay không.

Không khí Tết, kéo dài suốt bảy tám ngày, mỗi ngày Tiền Mộc Mộc đều thay đổi cách làm, nấu món ngon cho hài tử nhà mình.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mỗi một từng khuôn mặt nhỏ đều béo lên một vòng, thịt béo múp, lấp lánh ánh sáng mượt mà.

 

Hứa Gia Liên Tết cũng không về nhà, chỉ gửi một bức thư về báo bình an.

Kết thúc kỳ nghỉ, Tiền Mộc Mộc đưa Hứa Gia Lăng và Hứa Gia Phục đến nhà Tô tiên sinh.

Tạm thời vẫn chưa tìm được võ quán nào đặc biệt tốt, nàng đã bàn bạc với Hứa Gia Lăng, trước tiên học ở nhà Tô tiên sinh một khoảng thời gian, đợi đến khi nàng tìm được võ quán phù hợp thì lại sắp xếp sau.

Vừa đưa hai hài tử đi, cuộc sống lại trở về yên tĩnh.

Hứa Tiểu Bảo vẫn như thường ngày đến nhà Hứa Tú Dương, học tập kiến thức về y thuật cùng Toàn Bách Xuyên.

Hứa Gia Tề thì từ sáng đến tối đều ở nhà Phạm Ngọc An, ngoại trừ thời gian ăn cơm và ngủ sẽ về nhà mình ra, thời gian còn lại đều dành hết cho việc học thêu.

Qua Tết, Tiền Mộc Mộc cũng bắt đầu nghiêm túc dạy Hứa Gia Thạch kỹ năng nấu ăn và một số điểm cốt yếu của nấu ăn, cùng với tâm đắc của mình.

Cuộc sống mỗi ngày nghìn bài một điệu, chỉ có gió tuyết không ngừng, hơn nữa có dấu hiệu càng ngày càng mạnh mẽ.

Trời xám xịt tuyết bay lả tả, tuyết tích lại đè cong cây trong viện, tuyết trên mái hiên cũng đã dày một tầng.

Đều nói tuyết rơi đầu năm mùa bội thu, nhìn tuyết càng rơi càng lớn, mọi người trong thôn đều thầy vậy mà vui mừng, thậm chí còn mong tuyết rơi lớn hơn một chút, để năm nay bọn họ có mùa thu hoạch tốt.

Suy chỉ có Tiền Mộc Mộc, cau mày lo lắng thành một cục. Tuyết rơi quá lớn, các loại rau trồng ở hậu viện, đều bị tuyết đè cho không thấy bóng dáng.

Quan trọng nhất là, nhà trồng rau lợp bằng rơm của nàng, sắp bị đè sập rồi.

Trong nhà trồng rau nàng trồng không ít rau, nếu như sập xuống vỡ nát bét, thì công sức nàng bỏ ra mấy ngày nay đều là vô ích.

Ngày này, Tiền Mộc Mộc vừa mới bận rộn xong ở hậu viện, trở về tiền viện, liền nhìn thấy cửa viện nhà mình bị đá văng.

"Tam ca, chính là chỗ này." Trên mặt Tiền A Phúc đủ loại vết thương xanh tím đỏ, khóe mắt bên phải còn sưng một cục, hắn ta khom lưng uốn gối cười nịnh nọt, giống như con ch.ó săn.

"Đây chính là nhà của tiểu muội ta, trong túi nàng có lắm tiền, đảm bảo có thể trả lại số tiền mà chúng ta nợ."

Hai tay Lưu Lão Tam chống hai bên hông, sải bước lớn huyênh hoang tiến vào, liếc trái liếc phải một vòng, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ, miệng nói lời khinh bỉ: "Chỉ là căn nhà rách này, muội muội ngươi có thể có tiền gì? Thứ chó này, không phải đang lừa ta đấy chứ?"

Tiền A Phúc khom người uốn gối với Lưu Lão Tam, vết thương đau đến nỗi mí mắt hắn ta giật giật, thấy Lưu Lão Tam gia tức giận, hắn ta run rẩy một chút, vội vàng thể hiện thái độ.

"Không dám không dám không dám, ngài là nhân vật như thế nào chứ? Ta nào dám lừa ngài, ngài yên tâm, hôm nay chắc chắn sẽ lấy được tiền, sẽ không để ngài chạy không công một chuyến."

Lưu Lão Tam hừ lạnh một tiếng, khí thế hung dữ, "Tốt nhất là như vậy. Ta nói cho ngươi biết, đừng chơi trò gì xảo trá, nếu không ta không dám đảm bảo nhi tử ngươi sẽ không thiếu tay mất chân."

Sắc mặt của Tiền A Phúc cứng đờ.

Không dám chậm trễ nữa, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiền Mộc Mộc.

Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang đứng bên tường bếp, hắn ta vui mừng, vội vàng bước nhanh đến, đưa tay muốn kéo nàng đến trước mặt Lưu Lão Tam.

Tiền Mộc Mộc nghiêng người, trực tiếp tránh né. Sắc mặt nàng bất thiện nhìn chằm chằm Tiền A Phúc, "Đầu của ngươi bị phân vào à? Ta quen ngươi sao?"

"Ồ hừ! Xem ra quan hệ huynh muội các người không được tốt lắm nhỉ!" Khuôn mặt Lưu Lão Tam đầy vẻ trêu đùa nói.

Tiền A Phúc cười gượng gạo với Lưu Lão Tam một chút, lưng quay về phía người bên cửa viện, hắn ta chắp hai tay, ăn nói khép nép cầu xin: "Muội muội tốt giúp ca ca, ta thật sự gặp khó khăn, cháu ngoại trai của muội bị bọn họ bắt đi rồi, nếu không trả được tiền, nhi tử ta sẽ bị c.h.ặ.t t.a.y rút gân mất."

"Việc này có liên quan gì đến ta?" Tiền Mộc Mộc không chút động lòng, giọng điệu lạnh nhạt.

Lạnh nhạt lan tràn và tư thái đút tay bàng quan này. khiến Tiền A Phúc không khỏi lo sợ, da đầu hắn ta tê dại, hạ giọng nói:

"Trước đây là người làm ca ca này sai, muội muội tốt ta van xin ngươi, ta là thân ca của muội, tình thân m.á.u mủ, muội cũng không nỡ nhìn cháu ngoại trai của muội từ nay về sau trở thành kẻ tàn tật chứ, giúp ta với."

"Nương đã bị bọn họ dọa đến mức nằm liệt trên giường, bà nương ta cũng bị đánh gãy một cái chân, bây giờ đang nằm trên giường không dậy được, nhị ca muội lòng lang dạ sói căn bản không quan tâm sống c.h.ế.t của ta, muội muội chỉ có một mình muội, ca ca chỉ có thể cầu xin muội thôi…"

Thân hình của Tiền A Phúc gầy đi rất nhiều, mặt đầy khổ sở, trên trán đổ mồ hôi như mưa, hắn ta mày cay mặt có nhìn Tiền Mộc Mộc.

Hy vọng nàng sẽ nể tình tình thân, mềm lòng một lần.

Bình Luận (0)
Comment