Một cái đầu xông tới trước mặt, nàng ấy giống như một tiểu nữ sinh ôm chầm lấy Tiền Mộc Mộc rồi nhảy lên, trong giọng nói mang theo ý cười: "Chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi! Thật là quá tốt, quá tốt..."
Nói rồi, nàng ấy đột nhiên nghẹn lại.
Tiền Mộc Mộc buông cái ôm này ra, có hơi khóc không được cười cũng không xong mà lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho nàng ấy, "Đã một đống tuổi rồi, còn khóc?"
Trương thẩm tử cầm lấy khăn tay, hừ hừ nói: "Ta nào m.á.u lạnh giống như ngươi, gặp lại nhau tất nhiên sẽ cảm động đến mức muốn khóc."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng, thuận theo nói:
"Đúng đúng đúng, ta m.á.u lạnh."
Trương thẩm tử hít hít mũi, cố gắng kiềm chế lại tâm trạng kích động, hỏi đến chuyện chính:
"Lần này chúng ta trở về, xây nhà dựng cửa, ngươi có dự định gì không?"
Mặc dù cách xa nhau mấy năm như vậy, nhưng Tiền Mộc Mộc vẫn coi Trương thẩm tử như người nhà mình, thấy nàng hỏi, lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
Lại thuận tiện đưa tấm màng nhựa chưa dùng, cho nàng ấy.
"Lần này trở về ta chính là muốn dưỡng lão, nhà ta nhiều hài tử, ta muốn xây lớn hơn một chút, xây đẹp một chút, bọn nó có về nhà cũng có chỗ ở."
Trương thẩm tử gật đầu tán thành.
"Ta còn không phải như vậy sao, tuổi của ta còn lớn hơn ngươi, lần này trở về cho dù có chuyện gì đi chăng nữa ta cũng không rời đi, bên ngoài tốt thế nào cũng không bằng nhà mình."
"Nương, cơm nấu xong rồi." Lý Nha Nhi bước lại nói.
Tiền Mộc Mộc kéo tay Trương thẩm tử nói: "Các ngươi vừa mới trở về, mọi thứ đều bất tiện, trưa nay ăn cơm ở nhà chúng ta đi."
Lý Nha Nhi cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, Trương thẩm tử."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương thẩm tử trước đây cũng không khách sáo với Tiền Mộc Mộc, bây giờ càng không, nàng ấy nghe vậy cười nói: "Vậy thì ta mặt dày, ăn chực bữa cơm nhà các ngươi."
"Nói gì phí lời." Tiền Mộc Mộc cười vỗ vào Trương thẩm tử một cái, quay đầu bảo Hứa Gia Thạch đi gọi người của Trương gia đều đến đây ăn cơm.
Dựng nồi ở ngoài trời, hoàn cảnh đơn sơ.
Cũng không tiện làm món thịt lớn cá lớn gì.
Trong nồi nấu một nồi cháo gạo kê.
Kèm theo dưa muối mang từ Giang Lăng về.
Mọi người húp xì xụp, uống hai bát lớn.
Ăn no cơm, không dám nghỉ ngơi.
Tốp năm lớp ba đứng dậy.
Mỗi người tiếp tục làm chuyện chính.
Hứa lão đầu trước đây ở trong thôn cũng từng giúp xây nhà, có kinh nghiệm nhiều, ông ấy đi quanh một vòng ngoài của cả ngôi nhà, đứng trong viện, nói với Tiền Mộc Mộc:
"Móng của căn nhà này phải đào lại, những vật liệu linh tinh chất đầy trong này phải chuyển ra ngoài trước, dọn sạch mặt đất, mới có thể làm móng."
"Ngoài ra gỗ xà nhà và gạch ngói, sau khi móng làm xong thì phải bắt đầu xếp lên, chuyện này phải nắm chặt mà làm."
Tiền Mộc Mộc cau mày: "Bố chồng, người có quen phường làm gỗ làm gạch ngói nào không?"
Hứa lão đầu: "Trước đây vốn dĩ quen biết mấy chỗ, nhưng con cũng biết vài năm trước bị giặc cỏ tấn công, bây giờ muốn tìm người, rất khó."
"Gỗ thì còn dễ nói, nếu không mua được chúng ta có thể tự vào núi chặt." Hứa Văn Thư xen vào nói "Quan trọng nhất nằm ở gạch ngói."
Hứa Gia Thạch đột nhiên ai một tiếng, dùng tay huých vào Tiền Mộc Mộc, "Nương, con nhớ năm ngoái ở Giang Lăng, người có quen một thẩm tử làm ngói mà, lúc đó không phải người còn nói chuyện với thẩm ấy, nói khi nào nhà mình xây nhà thì sẽ tìm dì ấy sao."
Ánh mắt Tiền Mộc Mộc lóe lên!
"Đúng rồi!"
Hứa Gia Thạch liếc mắt, trêu chọc nói: "Nương, chuyện xảy ra gần đây như vậy, người cũng quên mất, xem ra người thật sự đã già rồi!"
Tiền Mộc Mộc cố ý ho khan một tiếng.
Che miệng, cúi người còng lưng.
"Aiz... già rồi, sắp bắt đầu bị người ta chê rồi."
"Ai!" Hứa Gia Thạch che mông, quay đầu trừng Hứa Gia Phục, "Tứ đệ, sao đệ lại đá ta?!"
Kết quả một giây sau, lại bị vỗ vào sau đầu một cái.
Hắn lại quay đầu.
Tay của Hứa Văn Thư còn chưa buông xuống.
Tiếp sau đó, m.ô.n.g lại bị đá một cái.
Thằng lại lại quay đầu.
Chân của Linh Nhất vừa mới hạ xuống.
Cho dù có ngốc có chậm chạp đến đâu, Hứa Gia Thạch cũng ngẫm ra được ý vị.
"Mấy người các người, hợp sức lại bắt nạt ta đúng không?"
"Ai bảo huynh nói nương già rồi, còn chê nương, đáng đời!" Hứa Tiểu Bảo làm mặt quỷ với Hứa Gia Thạch.
Hứa Gia Thạch:...
"Ôi trời ơi! Ta không có chê nương."
Hắn quơ lấy cánh tay của thân nương nhà mình, "Nương, người mau giải thích đi! Đều là người tùy tiện nói lung tung, khơi dây dâm chúng phẫn nộ, từng người bọn họ đều nhằm vào con!"
Tiền Mộc Mộc cười tươi như hoa nở.
"Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa."
Nàng nghiêm mặt nói: "Linh Nhất, ngươi cưỡi ngựa dẫn theo Tiểu Thạch Đầu chạy một chuyến đến Giang Lăng. Về số lượng cụ thể, ngươi nói rõ kích thước căn nhà chúng ta muốn xây với chủ tiệm, chủ tiệm dày dặn kinh nghiệm, để chủ tiệm quyết định."
Linh Nhất gật đầu: "Được."
Một mình cưỡi ngựa, nhanh hơn xe ngựa rất nhiều.
Đã ngồi xe ngựa năm ngày, không dễ dàng gì mới về đến nhà, lại phải đi Giang Lăng, Hứa Gia Thạch có hơi không tình nguyện.
"Nương, gọi ngũ đệ đi cùng Linh Nhất thúc đi mà, con ở nhà giúp người được không?"
"Lần đó là con đi mua đồ cùng ta, gặp được vị thẩm tử đó, Tiểu Tề lại không biết thẩm tử ấy sống ở đâu, nó đi cùng cũng vô dụng. Con nghe lời, chạy một chuyến dẫn đường cho Linh Nhất thúc." Tiền Mộc Mộc nói.
Hứa Gia Thạch bĩu môi.
"Được rồi."
"Cũng đừng chậm trễ nữa, bây giờ liền lên đường đi." Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Linh Nhất.
Linh Nhất ừm một tiếng, dắt ngựa tới, xoay người lên ngựa, nhìn Hứa Gia Thạch, "Đi thôi."
Hứa Gia Thạch leo lên ngựa bằng bàn đạp, hì hà hì hục leo lên.
Linh Nhất phi ngựa rời đi.
"Chúng ta tự mình đi vào trong núi chặt gỗ, cũng mất không ít thời gian, ta nhớ ở thôn Liên Hoa có một nhà làm nghề này, không biết bây giờ còn ở không. Lão đại, hay là chúng ta cũng chạy qua một chuyến?" Hứa lão đầu hỏi Hứa Văn Thư.
Hứa Văn Thư biết cưỡi ngựa, hắn nghe vậy gật đầu.
"Được, đi thôi."
Hứa lão đầu nghiêng người, nói với Tiền Mộc Mộc: "Hôm nay dọn sạch móng trước, những việc khác mai lại tính tiếp, con thấy thế nào?"
Bây giờ muốn cái gì không có cái đấy, Tiền Mộc Mộc tất nhiên không có ý kiến gì về chuyện này, gật đầu nói: "Vậy mọi người đi xem trước, nếu có thì đặt cọc rồi lại về."
Hứa lão đầu: "Yên tâm đi, trong lòng có tính toán."
Hai người cưỡi ngựa, cũng rời đi.
Nhìn quanh mấy người, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ tay.
"Được rồi! Chúng ta cũng nhanh chóng hành động thôi!"
Cầm cuốc lên, đập vỡ bức tường đất của phòng bếp, bùn đất cho vào trong nia, vận chuyển chất đống ở chỗ rãnh sau núi.
Lớn lớn nhỏ nhỏ, đều không ai nhàn rỗi.
Từ giữa trưa, bận rộn đến lúc mặt trời lặn.
Cuối cùng cũng dọn sạch được một nửa mặt đất.
Bận rộn cả ngày, trên tay nổi lên tận mấy cái mụn nước, Tiền Mộc Mộc tìm ngân châm, chọc thủng rồi bôi thuốc lên.
"Nương, cho con mượn một chút." Hứa Gia Phục ở ngồi cạnh, cầm cây ngân châm trên tay thân nương nhà mình, chọc thủng mụn nước.
"Vất vả cho con rồi, Tiểu Phục." Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, tay chống cằm dưới, "Đôi tay này của Tiểu Phục nhà chúng ta, dùng để đọc sách viết chữ, bây giờ lại cầm cuốc lên, nhìn thật khiến người ta đau lòng."
"Thế còn con? Nương." Hứa Gia Tề cũng giơ tay ra, chạy lại góp vui.
"Ai dô! Nhìn xem, đôi tay trắng trẻo mịn màng mơn mởn này đều đỏ au rồi, hôm nay Tiểu Tề nhà ta thật sự vất vả." Tiền Mộc Mộc rất tâng bốc mà cầm lấy thuốc cao, bôi cho hắn.