Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 477

Nhìn đôi tay đã bôi thuốc cao xong, Hứa Gia Tề cong môi cười một tiếng, giơ tay ra chạy đến trước mặt Hứa Tiểu Bảo khoe khoang:

"Muội xem! Đây là nương bôi cho ta, tự tay bôi."

Hứa Tiểu Bảo trợn mắt, bốp một cái vỗ vào tay chướng mắt kia, bẹp bẹp miệng chạy lại, cơ thể vặn vẹo như dây thừng.

"Nương! Con không quan tâm, con cũng muốn!"

Tiền Mộc Mộc che mắt, có hơi khóc không được cười cũng không xong.

Trong nhà có nhiều tiểu hài nhi, đôi khi thật khiến người ta đau đầu lại buồn cười.

Hứa Tiểu Bảo thấy Tiền Mộc Mộc không có phản ứng gì, trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh, kéo cánh tay của nương lay lay: "Nương! Con cũng muốn, mau bôi cho con đi!"

"Được được được được." Tiền Mộc Mộc bị quấn lấy không có cách nào khác, cầm thuốc cao và kim, cũng xử lý mụn nước ở chỗ eo bàn tay.

Mụn nước bị chọc thủng xong rất đau rát, bôi thuốc cao lên thì mát lạnh, chớp mắt làm dịu đi cơn đau rát đó, Hứa Tiểu Bảo cảm thấy mỹ mãn cười híp mắt.

Hứa Gia Phục ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, miệng hơi nhếch lên: "Trẻ con."

Hứa Tiểu Bảo nghe thấy, hừ một tiếng.

"Tứ ca đây là không ăn được nho, thì nói nho chua."

Hứa Gia Tề cũng nói: "Tứ ca không giống như tiểu muội, có chút gì đó là ríu ra ríu rít không ngừng. Nương bôi thuốc, tứ ca mới không hiếm lạ."

Khoé môi Hứa Gia Phục mím môi.

Tiền Mộc Mộc nhìn một cái là biết tiểu tử này không vui rồi.

Trong mắt lóe lên một tia tinh nghịch, cũng không xen vào dỗ dành.

Tính tình của lão tứ rất làm mình làm mẩy, đôi khi trêu chọc một chút còn có thể coi như trò tiêu khiển.

Chỉ thấy Hứa Gia Phục đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo một cái, ném lại một câu "Các người thật sự rất nhàm chán." Quay đầu bỏ đi.

Nhìn gia hoả đang cáu kỉnh kia, Tiền Mộc Mộc cắn môi nén cười, ý cười trong mắt lại lộ ra ngoài.

"Muội xem! Đều tại muội, hại ta bị tứ ca mắng." Hứa Gia Tề đá Hứa Tiểu Bảo một cái.

"Rõ ràng là huynh gây chuyện trước, trách huynh." Hứa Tiểu Bảo không chịu thua kém trả đũa lại.

"Nói bậy, rõ ràng là muội."

"Là huynh! Là huynh!"

Tiểu Tề và Tiểu Bảo là song bào thai, khi còn nhỏ tình cảm còn rất tốt, hai năm nay không biết tại sao ngày ngày cãi nhau, gần như không có lúc nào yên tĩnh, này lại cãi nhau rồi, Tiền Mộc Mộc đã thấy nhiều thành quen, cũng không đi quan tâm.

"Cơm xong rồi, ăn cơm thôi." Hứa lão thái thái ngồi cạnh nồi, vừa thêm củi vào trong, vừa gọi về phía bên này.

Eo của lão thái thái không tốt, buổi chiều đập đất chuyển đất đều không làm được, chỉ làm một ít việc linh tinh, thấy thời gian cũng gần đến thì đi nấu cơm.

Tiền Mộc Mộc đứng dậy, đi đến bên cạnh nồi nhìn.

"Ô hô! Tối nay còn có thịt đấy, thịt muối ăn cùng cháo."

"Ta tìm trong những thứ chúng ta mang về một chút, tìm thấy một miếng thịt muối, ta nghĩ để lâu cũng dễ hỏng, không bằng làm ăn luôn." Hứa lão thái thái nói rồi, múc một bát cháo, đưa qua.

"Bố chồng con, bọn họ nhất thời cũng chưa về được, chúng ta không đợi nữa, ăn trước."

Tiền Mộc Mộc thổi thổi, húp một ngụm.

Cháo nấu rất nhừ.

Dính dính.

Lại gắp một miếng thịt muối xào hành dại ăn.

Mệt mỏi cả ngày, lập tức giảm đi một ít, quả nhiên, món ngon an ủi lòng người nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa lão thái thái liên tiếp múc mấy bát cháo, trong lúc bận rộn liếc nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang ăn thịt muối, bà ấy hỏi: "Lúc ban chiều ta không có việc gì, đi lên ngọn núi kia dạo một chút, nhìn thấy một ít hành dại, đào về rửa sạch rồi xào cùng, mùi vị thế nào?"

Tiền Mộc Mộc đưa ngón tay cái lên thể hiện sự chắc chắn: "Rất ngon."

Hứa lão thái thái nhìn thấy, không khỏi cười một tiếng.

Ăn cơm được phân nửa, nơi không xa một con ngựa phi nước đại tới.

Dừng lại cách vài bước chân.

 

Hứa lão đầu run run xuống ngựa, chống tay vào đầu gối đứng ở bên cạnh nghỉ một lát.

Tuổi cao rồi, thân thể không tốt.

Cưỡi ngựa lúc lắc lúc nảy, lắc đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng sắp nôn ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc bưng hai bát nước, bước lên trước.

Đưa ra.

Hứa lão đầu nhận lấy bát nước uống một ngụm, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Người làm cọc gỗ ở thôn Liên Hoa không làm công việc này nữa, chúng ta đã đi dạo các thôn khác, có một hộ mới về chưa được bao lâu đang làm nghề này, ta đã nói chuyện với hắn một lúc, hắn nói có thể làm cho chúng ta, chẳng qua——”

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Chẳng qua cái gì?”

"Chẳng qua người ta nói, hắn chỉ nhận tiền thợ phụ, chuyện gỗ thì chúng ta phải tự nghĩ cách."

Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.

"Ý này là, hắn đến mang theo công cụ đến đây, chúng ta kiếm gỗ xong, hắn gia công?”

Hứa lão đầu gật đầu.

"Chính là ý này."

Tiền Mộc Mộc: "Được, vậy thì làm thế đi."

Hứa lão đầu: "Chúng ta xây trạch tử lớn như này, số lượng cây cần chặt không ít, phải đi thông báo với Lý Chính một tiếng. Ta và Văn Thư đi, hẳn là không có vấn đề gì."

Hứa lão thái thái thấy hai người lại sắp đi, vội gọi lại, "Đang ăn cơm, ăn một chút rồi hãy đi."

Hứa lão đầu vẫy tay: "Làm xong chuyện ổn thỏa rồi lại ăn."

"Cha chồng, mang theo cả bình rượu chúng ta mang từ Giang Lăng về." Tiền Mộc Mộc nói rồi, quay đầu gọi, "Nha Nhi, con lấy chai rượu nữ nhi hồng kia của ta ra."

Lý Nha Nhi gật đầu vâng một tiếng, lục tung toàn bộ tìm ra.

Hứa lão đầu cầm lấy rượu, gọi Hứa Văn Thư một tiếng, hai người cùng đi.

"Xây dựng một căn nhà còn đúng là không đơn giản, bận rộn qua bận rộn lại, vừa tốn sức người vừa tốn tiền." Hứa lão thái thái đi về, vừa cảm khái với Tiền Mộc Mộc.

"Đây cũng là chuyện không có cách nào, vừa trở về luôn có khá nhiều chuyện, đợi qua thời gian này là tốt rồi." Tiền Mộc Mộc nói.

Trở lại dưới lều, tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, nghỉ một lát.

Hứa lão đầu và Hứa Văn Thư cũng trở về.

Hứa lão đầu hút một hơi tẩu thuốc, nói: "Lý Chính nói không vấn đề, nhưng chặt cây làm xà nhà thì phải nói với ông ấy một tiếng, nói là không thể tùy tiện chặt, đến lúc đó phải mời tiên sinh đến xem một chút rồi mới động vào."

Ở đây rất coi trọng phong thủy thần núi các loại, xà nhà phải chọn cây lớn, nếu không mời tiên sinh tính quẻ mà chặt tùy tiện, nếu như động vào mạch gốc của núi, vậy thì sẽ gặp báo ứng.

Tiền Mộc Mộc không hiểu lắm về phương diện mê tín này, nhưng nếu như đã sống ở chỗ này, nàng tất nhiên là giữ thái độ tôn trọng.

"Làm theo lời Lý Chính nói, ngày mai mời thợ mộc kia đến, con cũng đi vào trong núi dạo một vòng, xem cây nào có thể làm xà nhà."

"Chuyện thợ mộc, ta đã bàn bạc xong với người kia, địa chỉ cũng đã nói với hắn, ngày mai hắn sẽ tự đến." Hứa lão đầu nói.

Hứa lão đầu làm việc luôn ổn trọng, Tiền Mộc Mộc nghe vậy cũng yên tâm.

"Mau ăn đi, cháo trong nồi vẫn còn nóng."

Hứa lão thái thái cũng múc hai bát cháo, đưa vào tay bọn họ, "Có chuyện gì lát nữa lại nói, lấp đầy dạ dày trước."

Bận rộn cả ngày, Hứa lão đầu và Hứa Văn Thư cũng thực sự đói rồi, cầm bát ngồi cạnh nồi, ăn cùng thịt muối và dưa cải muối chua, xì xụp húp từng ngụm từng ngụm lớn.

Ăn no bụng, Tiền Mộc Mộc cũng không nghỉ ngơi, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi dạo một vòng quanh đây.

Lúc này trời sắp tối rồi.

Gió tối đầu xuân chiều êm ái, chim chóc hót ríu ra ríu rít, bầu không khí rất yên tĩnh an lành.

"Nương."

Một tiếng gọi nhẹ, vang lên sau người.

Nàng quay đầu lại, phát hiện là Hứa Gia Phục.

 
Bình Luận (0)
Comment