Người dịch: Cá VoiTết dương lịch qua đi cũng là khi ngày Tết Nguyên Đán cận kề, tiền thưởng cuối năm mang đến cho chúng tôi một trận kinh hỉ. Một người vốn dĩ có thể được nhận đến 7-8 nghìn tệ, tiền thưởng cuối năm cộng thêm số tiền tiết kiệm được từ mùa hè, số tiền chúng tôi tôi có đã lên đến hơn ba vạn tệ. Trong vòng nửa năm tiết kiệm được số tiền như vậy kỳ thực đã là chuyện không tưởng, nhưng nghe đàn anh nói tiểu khu đối diện đã bắt đầu thi công, với tốc độ tiết kiệm của chúng tôi hiện giờ thì có lẽ đến khi công trình khai trương chúng tôi vẫn chưa đủ tiền đặt cọc.
Hiện giờ nghĩ lại mới thấy chúng tôi khi còn trẻ đúng là ngốc đến hồ đồ. Từ ngày đàn anh nói với chúng tôi về tiểu khu đối diện ấy đã bắt đầu thi công, trong đầu tôi và Bành Trí Nhiên chỉ nghĩ về nơi ấy. Người ta còn chưa xây xong chúng tôi đã mặc định phải mua được nhà ở đó. Thậm chí cả tôi và cậu ấy đều không nghĩ đến trường hợp lỡ như không mua được nhà ở tiểu khu đó thì vẫn có không ít căn hộ khác chúng tôi có khả năng mua được.
Tôi và Bành Trí Nhiên dốc hết tâm trí nghĩ cách kiếm thêm thu nhập, nhưng khổ nỗi cả hai chúng tôi đều không có tài lẻ hoặc tay nghề gì. Cho dù Bành Trí Nhiên có nhận vẽ thêm mấy bản thiết kế, còn tôi tìm một công việc bán thời gian làm thêm thì số tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển.
Chính trong lúc chúng tôi hết đường xoay sở thì La Phong hiện ra! À không, La Phong xuất hiện. Trở lại sau mấy ngày đầu năm về nhà thăm cha mẹ, La Phong và Lương Minh Truyền đến thăm hai chúng tôi, không biết vì sao đề cập đến chuyện ngày nay kiếm tiền thật khó. Khi đó Lương Minh Truyền đã học xong khóa tiếng Nhật ở một ngôi trường tiếng Nhật. Lương Minh Truyền tốt nghiệp từ một trường bình thường, học một ngành nghề phổ thông, sau khi ra trường đã đi làm ở một hai chỗ nhưng vẫn không được như ý. Vừa hay có một người bạn học rủ cậu ấy cùng đi Nhật du học, hơn nữa Lương Minh Truyền còn có một ông anh hiện giờ cũng đang ở Nhật. Cậu ấy cảm thấy sang đó vất vả vài năm cũng là một cách hay, vì vậy liền lập tức theo học một lớp tiếng Nhật, chuẩn bị cho việc du học. La Phong hiện đang làm trong một công ty Nhật Bản nhưng công ty cậu ấy khá keo kiệt, chi phí bảo dưỡng chi phí xăng dầu càng ngày càng ít. La Phong không còn tận dụng được xăng của công ty để cuối tuần chạy vài chuyến xe kiếm thêm chút tiền như trước kia, hiện giờ chi phí chạy xe đều do cậu ấy tự mình chi trả, vì vậy cũng oán giận bây giờ kiếm tiền thật khó khăn.
Cuối cùng La Phong cảm thán: “ Bây giờ người có tiền kiếm tiền dễ bao nhiêu thì người nghèo kiếm tiền khó bấy nhiêu. Tổng giám đốc công ty tớ đầu tư cổ phiếu có cả người đưa tin! Lần trước còn đắc ý nói với tớ Tiểu Phong à cổ phiếu XXXX quả thật không tồi đâu, nếu cậu có tiền thì mua một ít đi, bây giờ chỉ hơn 10 tệ nhưng qua một thời gian nữa sẽ tăng lên đến 16 tệ! Tớ đệch, một tháng tiền lương của tớ chỉ 2 nghìn tệ, lấy đâu ra tiền chơi cổ phiếu!”
Bành Trí Nhiên vừa nghe nói vậy lập tức lên tinh thần: “Cổ phiếu gì? Cậu nói lại lần nữa xem.”
Tôi:…..
Không phải chứ!
La Phong: “…… Cậu sẽ không mua đâu phải không! Tớ không biết có đáng tin hay không đâu!”
Tôi ngồi cạnh La Phong gật đầu liên tục tỏ quan điểm ủng hộ La Phong, không đáng tin đâu không đáng tin.
Nào ngờ Bành Trí Nhiên không thấy ám hiệu của tôi: “ Nói cho tớ tên và mã cổ phiếu kia”.
La Phong: “XXXX, mã thì tớ không biết.”
Bành Trí Nhiên: “ Tớ sẽ tìm sau. Tớ muốn đầu tư một khoản, người anh em, giúp tớ nghe ngóng một chút, điều tra xem thông tin từ tổng giam đốc chỗ cậu có chính xác không. Cảm ơn người anh em”.
Sau đó tôi hỏi Bành Trí Nhiên, anh định mua thật đó hả, La Phong chỉ tùy tiện nói vậy thôi, lỡ như thông tin không chính xác thì sao?
“ Chờ cậu ấy hỏi thăm rõ lại, trước tiên chúng ta cứ theo dõi xem sao”.
Không lâu sau La Phong mang tin tức đến, báo tổng giám đốc của cậu ấy nói, đảm bảo chính xác.
Bành Trí Nhiên bảo tôi đi mở một tài khoản rồi chuyển tất cả số tiền chúng tôi có vào đó. Tôi đắn đo mất vài ngày, cuối cùng vẫn làm theo lời cậu ấy, nhưng không ngừng lầm bầm: “ Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, anh phải suy nghĩ thật kỹ đó!”
Vào những năm 2000 thị trường chứng khoán chưa được chú trọng như bây giờ, có hẳn một chương trình tin tức chứng khoán. Vào thời điểm đó tin tức sàn chứng khoán quả thực rất ít, hơn nữa người chơi chứng khoán rất kín miệng, bình thường nếu như không phải chỗ bạn bè giao tình tốt thì rất khó có thông tin. Chỉ đến khi tiền đã cầm trong tay mới ha ha vui vẻ khoe rằng tôi có tin cổ phiếu đợt này.
Nhưng tôi cũng nghe nói nếu nắm được tin tức trong tay thì không được để lộ. Kiểu người chưa kiếm được tiền đã rêu rao khắp chốn như sếp của La Phong quả thực rất hiếm thấy. Vì vậy tôi không quá tin vào lượng thông tin đột nhiên có được này.
Vì tất cả tài sản của hai chúng tôi đều nằm gọn trong tấm thẻ chứng khoán mới mở ấy, hơn nữa Bành Trí Nhiên còn nóng lòng muốn thử, nên một người chưa bao giờ bận tâm đến thị trường chứng khoán như tôi đến giờ ngày nào cũng phải nghe ngóng một chút.
Vào thời đó mạng phải dùng thông qua một cục phát modem, đường truyền phải thông qua dây cáp nối vào máy tính nên tốc độ mạng chậm như rùa. Những phòng vụ khác trong công ty tôi không được phép dùng mạng, chỉ riêng bộ phận Tài vụ chúng tôi vì công việc yêu cầu nên mới được lắp một cục phát mạng trong văn phòng, tuy nhiên tôi không được phép tùy tiện sử dụng. Hầu hết những người chơi cổ phiếu đều có một thiết bị theo dõi thị trường, còn chúng tôi không có cách nào khác ngoài việc xem nhờ của người khác hoặc gọi thẳng đến bộ phận chăm sóc khách hàng của sàn giao dịch để hỏi thăm tình hình.
Quan sát được khoảng hai tuần, giá cổ phiếu không những không tăng lên 16 tệ mà còn có xu hướng rớt xuống 10 tệ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà không mua.
Cuối tuần về nhà tôi mừng rỡ nói với Bành Trí Nhiên rằng tin tức La Phong mang đến chắc chắn có vấn đề. Bành Trí Nhiên vẫn điềm nhiên nói em cứ quan sát thêm một thời gian nữa. Tôi đệch, đã rớt giá như vậy còn quan sát cái mẹ gì!
Lại theo dõi thêm vài tuần nữa, giá cổ phiếu rớt đến mức giá 9 tệ thì dừng.
Bành Trí Nhiên gọi cho tôi: “Em mua đi”.
“Mua?” Tôi kinh ngạc: “Đã rớt đến mức này rồi còn mua?”
“Ừm, mua”. Nếu như cổ phiếu này tăng ngay từ đầu chắc chắn anh không dám mua. Anh nghĩ 10 tệ có hơi đắt, 8 tệ còn có thể mua được. Em mua vào đi”.
Tôi bực mình: “Bành Trí Nhiên, đây không giống như việc mua bó rau ngoài chợ, anh không phải đang mua cá thịt! Cái gì mà 10 tệ hơi đắt 8 tệ còn được, anh nhìn biểu đồ chứng khoán có hiểu chút nào không?”
“Không hiểu”.
“Vậy anh đã hỏi người trong nghề bên công ty anh chưa?”
“Anh chưa. Nào có ai trong công ty anh có kinh nghiệm. Họ sao hiểu được lúc nào cần mất tiền để đầu tư kiếm tiền”.
“Nhưng em hiểu hơn anh! Chúng ta chưa từng chơi cổ phiếu, lỡ như mua vào rồi nó lại rớt xuống thì sao?”
“Anh bảo em mua thì em cứ mua. Đừng dài dòng nữa!”
Tôi cúp máy cắt ngang kết nối, bực bội trừng mắt. Mua thì mua! Mua 500 phiếu!
Hai ngày sau quả nhiên giá cổ phiếu rớt xuống gần 8 tệ.
Bành Trí Nhiên lại gọi đến hỏi tôi: “Em đã mua chưa?”
Tôi đắc ý trả lời: “Mua rồi, 500 phiếu. May mà em mua ít, hôm nay giá lại rớt nữa!”
Tôi nghe tiếng cậu ấy thở dài: “ Năm trăm phiếu! Có ai chơi cổ phiếu như em không? Đến khi giá tăng lên 16 tệ liệu em kiếm được bao nhiêu lãi đây? Mua hết vào đi, mấy hôm nữa có tiền lương chúng ta chỉ để lại một khoản chi phí cho tháng sau, còn đâu mua vào hết”.
Tôi bật lại: “Nếu thật sự lên được đến 16 tệ thì năm trăm phiếu cũng phải kiếm được bốn nghìn tệ!”
“Bốn nghìn cái gì! Chỉ mua được một mét vuông! Nghe anh, mua hết vào đi”.
Tôi bực bội quay lại công ty gọi điện đến sàn giao dịch dùng toàn bộ số tiền trong tài khoản mua số cổ phiếu đó, tổng cộng được hơn bốn nghìn lá phiếu. Đồng nghiệp trong công ty nhìn tôi cười nói: “Tiểu Trần cũng chơi cổ phiếu à? Cậu mua cái nào? Có tin tức gì không?”
Tôi khổ sở thành thật trả lời: “Tổng giám đốc trong công ty một người bạn của tôi tuyên bố giá cổ phiếu đợt này có thể tăng lên 16 tệ một lá. Thật lòng tôi cũng không dám quá tin”. Đồng nghiệp vừa nghe đã biết tôi là bất đắc dĩ mới mua chứ không hề yên tâm. Những người kiếm ra tiền từ cổ phiếu đương nhiên ai cũng có nguồn tin đáng tin cậy, nếu không phải người biết chơi sẽ không dám tùy tiện tin người khác. Giống như bây giờ đột nhiên tôi nói mình có tin tức cũng chẳng ai dám nghe theo.
Vì vậy vị đồng nghiệp liền nói mã cổ phiếu cậu đang theo là bao nhiêu, tôi giúp cậu lưu về thiết bị chứng khoán của tôi, giúp cậu theo dõi.
Nhận được sự giúp đỡ này của đồng nghiệp tôi mới yên tâm hơn chút. Chừng nào giá cổ phiếu còn rớt dù chỉ là vài hào
(1 hào bằng 1/10 tệ)tôi cũng đau như bị mất đi từng thớ thịt da, tăng lên dù chỉ vài hào thôi tôi cũng vui mừng khôn xiết. Qua một tháng thăng trầm như vậy tôi chợt phát hiện chơi cổ phiếu gì đó đúng là một loại bệnh dịch. Thời điểm rớt mạnh nhất trong một ngày rớt đến 5 hào rồi chững lại, sau đó từ từ tăng lên, tuy mỗi ngày chỉ tăng 2-3 hào.
Một thời gian sau tôi đã quen với việc chơi cổ phiếu, Bành Trí Nhiên gọi điện đến giục tôi tiếp tục mua vào tôi cũng không phản đối. Chỉ như việc gửi tiền tiết kiệm thôi mà!
Tôi không còn ngày nào cũng vào sàn giao dịch kiểm tra giá thành nữa, dù sao trong máy của đồng nghiệp cũng có mã cổ phiếu của tôi, giả như có biến động lớn cậu ấy nhất định sẽ thông báo với tôi.
Đến cuối tháng ba, tôi chợt nhận được cuộc gọi từ Bành Trí Nhiên.
“Trần Gia”. Giọng cậu ấy ất nghiêm túc khiến tôi bất giác trở nên căng thằng. Cổ phiếu lại rớt rồi? Lẽ nào đã rớt đến kịch giá rồi? Nhưng tôi đâu nhận được tin gì từ chỗ đồng nghiệp?
“Sao vậy?”. Tôi vừa hỏi vừa dáo dác tìm vị đồng nghiệp kia. Thế nhưng cậu ấy đang ở ngân hàng, thật không đúng lúc!
“Xảy ra chuyện rồi”. Bành Trí Nhiên chưa từng thận trọng đến như vậy!
Tôi:………%¥&*#@
Nội tâm tôi gào thét: Đã nói là đừng có mua!!
“Trần Giai Ninh mang thai rồi”.
Tôi:!!!!!
Bành Trí Nhiên vội nói tiếp: “Em đừng nghĩ bậy, không phải của anh.”
Đệch! Cả người tôi đều đổ mồ hôi lạnh! Tin tức này còn đáng sợ hơn giá cổ phiếu rớt thảm hại đó có được không!
“Anh không thể nói liền một mạch được sao! Mẹ kiếp”.Tôi không nhịn được chửi bậy một tiếng.
Bành Trí Nhiên: …..
Cậu ấy hắng giọng: “Nhưng có vẻ như cô ấy không thích cha đứa nhỏ nên không muốn để hắn biết. Cô ấy đến nhờ anh cuối tuần đưa đến bệnh viện phá thai”.
Tôi nhảy dựng lên: “Phá thì phá, việc phải đến nhờ anh!”
Việc gì phải nhờ anh việc gì phải nhờ anh, đệch mợ, không phải của anh việc gì phải đến nhờ anh!
“Cô ấy nói việc này phải có chữ ký của bố đứa nhỏ, nhưng cô ấy không nhờ được ai khác”.
Tôi không nói một lời.
Phía bên kia giọng Bành Trí Nhiên chợt lạnh xuống: “Em sẽ không….”
“Em không!”. Tôi vội đáp. Tôi biết cậu ấy định nói gì. Cậu ấy cho rằng tôi không nói gì vì tôi không tin cậu ấy. Thật lòng, trong một khoảnh khắc khi nghe tin tôi thật sự có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó suy nghĩ này lập tức bị tôi phủi sạch. Cậu ấy làm nhiều việc vì tôi như vậy, hiện giờ còn đang cùng tôi nỗ lực mua một căn nhà, sao tôi có thể nghĩ về cậu ấy như thế! Nếu như tình yêu của chúng tôi ngay cả chút tin tưởng đối phương cũng không có, vậy thì chính tôi sẽ khinh bỉ bản thân mình.
Nghe tôi không chút do dự phủ định, giọng Bành Trí Nhiên dần trở lại dịu dàng như cũ: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi thành thành thật thật trả lời cậu ấy. Trong những trường hợp nhạy cảm như lúc này tốt nhất vẫn nên nói lời thật lòng, nếu không rất dễ nảy sinh sự hiềm nghi. Tôi nói: “Em ghen. Dù sao trước đây là cô ấy thích anh, bây giờ xảy ra chuyện liền tìm đến anh. Em cực kỳ khó chịu!”.
Đầu dây bên kia dường như bật cười: “ Thật hay ghen. Biết em sẽ ghen nên anh mới vội nói với em. Em nói xem chúng ta có giúp hay không. Nếu em để ý đến vậy, anh sẽ lập tức từ chối”.
“Sao em phải để ý! Dù sao cả đời này em cũng không sinh được, anh đi ký một cái cũng chẳng sao!”.
Bành Trí Nhiên:…….