Người dịch: Cá VoiTuy nói vậy nhưng kỳ thực Bành Trí Nhiên đã đồng ý hẹn với Trần Giai Ninh vào thứ sáu, và thực lòng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Vào lúc cậu ấy mở cửa ra khỏi nhà, tôi nằm trên giường lơ đễnh lật tạp chí vờ như không hề bận tâm. Nhưng khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi lại có cảm giác xúc động muốn kéo cậu ấy trở lại. Sau đó tôi nhẹ nhàng đến sau cánh cửa phòng ngủ, dán tai lên nghe ngóng, cho đến khi nghe tiếng cửa chính đóng lại mới yên tâm mở cửa phòng, muốn xem thử Bành Trí Nhiên đã đi thật chưa. Nào ngờ vừa mở cửa ra liền thấy cậu ấy đứng trước mặt, hai tay đút túi, lưng dựa tường, nét mặt mang ý cười nhìn tôi.
“Anh biết em bận lòng mà. Đi thôi, chúng ta cùng đi”.
Tôi không khỏi lúng túng, nhỏ giọng phản kháng: “ Việc này…….hay là thôi đi, dù sao cũng là việc riêng tư, em không nên đi theo ”.
Cậu ấy nhoẻn cười: “Đi đi. Đến đó em tìm một quán cà phê gần đó ngồi chờ anh”.
Tôi vẫn tiếp tục vờ như không muốn, cậu ấy liền nhấc chân làm bộ chuẩn bị rời khỏi: “Em không đi hửm? Vậy anh đi đây”.
“Đừng……” Tôi vội lên tiếng: “Đợi em thay quần áo”.
Cùng Bành Trí Nhiên đi đến bệnh viện, trước cổng bệnh viện đa số đều là những cặp vợ chồng đưa nhau đi khám tấp nập ra vào. Tôi hỏi cậu ấy: “Anh chờ cô ấy ở đây?”
Cậu ấy gật đầu. Thấy bên đường có một quán trà nhỏ liền cùng tôi đi vào, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trần Giai Ninh.
“Trần Giai Ninh tôi đến rồi”. Cậu ấy nói.
Đầu bên kia Trần Giai Ninh nói tớ sắp đến nơi rồi, cậu ấy nói được, đến cổng bệnh viện thì gọi cho tớ.
Tôi gọi một ấm trà, vừa uống vừa quan sát người phụ nữ mang bụng bầu bên phía bệnh viện, nhàn nhạt hỏi Bành Trí Nhiên.
“Bành Trí Nhiên cậu nói xem, sinh non có được xem như giết người không?”
Cậu ấy đang uống trà nghe tôi hỏi vậy thì ngây người, một lúc sau mới nói: “Chắc không….đâu”.
Tôi lại nói: “Hình như ở nước ngoài là bất hợp pháp”.
Cậu ấy gật đầu: “Hình như vậy”.
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy: “Vậy anh ký tên vào tờ giấy sinh non ấy có bị tính là đồng phạm không?”.
Cậu ấy nhìn tôi, trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau Trần Giai Ninh gọi điện tới, Bành Trí Nhiên bảo tôi ngồi chờ ở đây rồi sau đó một mình rời khỏi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, thấy Trần Giai Ninh đứng ở trước cổng bệnh viện, còn có cả Thời Khiết Nam. Có lẽ bản thân Trần Giai Ninh cũng có chút sợ hãi việc sắp làm nên gọi cả Thời Khiết Nam đến. Thấy cô ấy mỉm cười chào hỏi Bành Trí Nhiên chứ không phải vừa nhìn thấy người đã lao vào đánh mắng, tôi mới thật sự cảm thấy yên tâm.
Ba người họ nói vài câu gì đó với nhau rồi mới đi vào bệnh viện.
Tôi nghĩ phải mất đến ba tiếng mới xong nên rất yên phận chuẩn bị tâm lý ngồi chờ, nào ngờ chỉ khoảng nửa tiếng sau đã thấy Bành Trí nhiên đẩy cửa bước vào.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh vậy?”
Cậu ấy ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không làm nữa.”
“Sao lại không làm nữa?”
Bành Trí Nhiên cầm tách trà trước mặt tôi lên uống một ngụm: “ Trước đó anh đã khuyên cô ấy nên suy nghĩ thật kỹ. Đứa con này không phải chỉ của mình cô ấy, cha đứa nhỏ có quyền được biết. Bí mật phá đi đứa nhỏ như vậy không nên. Nhưng cô ấy không nghe. Hôm nay anh cùng cô ấy ngồi chờ trước phòng phẫu thuật. Cái thai của cô ấy đã lớn, không thể nạo thông thường mà cần phải mổ. Kết quả trông thấy một người bệnh vừa tiến hành phá thai được y sĩ đưa ra khỏi phòng, lại nhìn thấy thứ vừa được lấy ra từ bụng người nọ, cô ấy liền khóc, nói không làm nữa”.
Tôi:………………
“Cứ như vậy liền xong? Cô ấy có nói với bạn trai nữa không?”. Tôi hỏi dồn.
Bành Trí Nhiên nói: “Anh không biết. Chúng ta về thôi, hy vọng lần này cô ấy đã nghĩ thông suốt”. Sau đó giơ tay gọi nhân viên tới thanh toán.
Thanh toán xong chúng tôi ra khỏi quán trò, thấy một người đàn ông ôm eo vợ bước ra từ bệnh viện, nói nói cười cười trông thực hạnh phúc, tôi đột ngột hỏi Bành Trí Nhiên.
“Bành Trí Nhiên, anh có thích làm cha không?”
Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, sau đó vươn tay ôm lấy bờ vai tôi: “Em có thể sinh?”
Tôi:…..
Bành Trí Nhiên vừa nhếch môi cười nói: “Anh không thích trẻ con, rất phiền phức. Nhưng nếu em muốn sinh thì anh sẽ nỗ lực hơn chút. Bây giờ chúng ta về nhà thử luôn, cố gắng đến năm sau có một đứa!”
Tôi:……
Vào buổi tối không lâu sau đó, khi sự tình xong xuôi tôi đang mơ màng ngủ thì nhân được cuộc gọi đến, là từ Trần Giai Ninh.
Trong điện thoại cô ấy khóc như mưa rền sấm dữ, sau đó hỏi tôi: “Trần Gia cậu có biết người Bành Trí Nhiên thích là ai không? Khi đó cậu ấy bóng gió nói chúng tớ không hợp, trong nhất thời giận dỗi tớ mới chấp nhận sự theo đuổi của Đường Bân, nhưng thật lòng tớ chỉ thích Bành Trí Nhiên thôi…..Trần Gia, tớ thích cậu ấy đến vậy tại sao cậu ấy lại không thích tớ. Cô gái kia rất đẹp sao, đẹp hơn tớ sao? Rốt cuộc tớ có điểm nào không bằng cô ta…..Cậu thân với Bành Trí Nhiên như vậy, nhất định biết cô ta là ai. Nói cho tớ đi Trần Gia, nói tớ biết tớ sẽ buông xuôi……..”
Tôi không biết nên nói sao, cuối cùng đành nói: ” Ngủ đi, Trần Giai Ninh. Ngủ một giấc, khi dậy mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”.
Cô ấy vẫn dấm dứt khóc một hồi lâu, sau đó mới cúp máy.
Hơn một tháng sau chúng tôi nhận được thiệp cưới của Trần Giai Ninh và Đường Bân. Tôi và Bành Trí Nhiên mỗi người mừng một bao lì xì thật lớn. Chẳng biết tại sao.
Đến mùa hạ, tôi dùng số tiền tiết kiệm mỗi tháng đầu tư vào thị trường chứng khoán, sau đó tiếp tục mua vào hơn một nghìn lá phiếu trước đó chúng tôi đang theo. Trong tay đã có hơn năm nghìn lá phiếu, giá thành hiện giờ đang ở mức 8 tệ 1 hào ba.
Vào một ngày hè tháng 7, thị trường chứng khoán buổi chiều vừa mở chưa được bao lâu vị đồng nghiệp nọ đã lớn tiếng gọi tôi: “Trần Gia!”
Tôi đang làm báo cáo thu chi cho cấp trên, nghe cậu ấy gọi thì giật mình một cái, quay lại giận giữ trừng mắt: “Cái gì!”
Cậu ấy kích động chạy lại chỗ tôi, trong tay cầm thiết bị theo dõi thị trường chứng khoán: “Cổ phiếu của cậu cổ phiếu của cậu! Tăng rồi!”
Tôi vội giật lấy cái máy trên tay đồng nghiệp, dụi mắt, sáng nay còn đang rớt nhẹ ở mức dưới 8 tệ, sao giờ lại tăng lên rồi!
Vừa nhìn một cái liền thấy, thật sự là đang tăng!
Tôi lập tức lấy điện thoại muốn gọi cho Bành Trí Nhiên, nhưng mới chỉ lấy máy ra đã thấy cậu ấy đang gọi tới. Vừa nhấc máy tôi đã hưng phấn nói: “ Tăng rồi tăng rồi! Bành Trí Nhiên cổ phiếu tăng rồi!”
Giọng cậu ấy vẫn thực bình tĩnh: “Ừm. Mấy ngày này em chịu khó quan sát tình hình một chút, có vấn đề gì lập tức báo anh!”.
“Đậu!” Tôi mắng: “ Sao anh có thể bình tĩnh như thế, thần kinh!!”
Tiếng cười của cậu ấy truyền đến: “Ừ ừ, thật ra anh cũng rất kích động mà. Nhưng là trụ cột gia đình, cần phải giả vờ một chút”.
“Dẹp cái trụ cột gia đình của anh đi. Anh tự mình nhận đấy thôi!.”
Cậu ấy giở giọng nghiêm túc: “ Chẳng lẽ không phải, cuối tuần trước là ai nằm dưới thân anh vừa khóc vừa gọi ông xã?”
Eh, hai vành tai tôi nóng rực lên. Tuần trước nữa Bành Trí Nhiên phải đi công tác, hai tuần xa cách đến khi gặp lại tôi suýt chút nữa bị cậu ấy làm đến chết.
Cậu ấy thấp giọng cười, dịu dàng nói trong điện thoại: “ Ngoan, anh yêu em”.
Tuy nói rất nhẹ nhưng tôi vẫn nghe được. Lòng rạo rực niềm vui.
Gần hai tuần sau đó tôi gần như trở thành tâm điểm của toàn bộ văn phòng.
Ngay cả La Phong tuy không chơi cổ phiếu nhưng mấy ngày này hầu như ngày nào cũng sát sao theo dõi thị trường. La Phong tang thương gọi tới hỏi chúng tôi đã mua bao nhiêu rồi, Bành Trí Nhiên trả lời hơn năm nghìn, cậu ấy liền gào thảm thiết như bị chọc tiết.
“Sao cậu biết tin tức đó chuẩn hả Bành Trí Nhiên!”. La Phong chua xót kêu lên trong điện thoại: “Ngay cả tớ còn không dám mua”.
Bành Trí Nhiên thấy dáng vẻ hiếu kỳ của tôi, vươn tay nhéo mũi tôi một cái: “Tớ đâu có biết, cứ liều một phen thôi. Vào khoảng thời gian cậu nói cho tớ tin tức kia giá đã là hơn 10 tệ 6 hào, sau đó liên tục rớt đến hơn 8 tệ, tớ nghĩ có khả năng sẽ không rớt được nữa, liền cược một lần xem sao”.
Nghe vậy cả tôi và La Phong đều có cảm giác bội phục Bành Trí Nhiên, ngẫm lại mới thấy lời cậu ấy nói rất có lý. Phải rồi, một lần rớt giá liền rớt đến hai mươi phần trăm, liệu còn có thể rớt được bao nhiêu!
Nhưng mười năm sau đó thị trường chứng khoán chứng kiến cảnh giá cổ phiếu rơi mạnh từ sáu nghìn tệ xuống chỉ còn hơn hai nghìn, nhiều loại cổ phiếu bị rớt xuống chỉ còn bằng một phần ba, thậm chí là một phần tư giá ban đầu. Đến tận khi đó tôi mới biết chúng tôi khi đó may mắn nhường nào. Tuy rằng cổ phiếu chúng tôi đầu tư mãi không tăng lên được bằng giá gốc.
Về sau chúng tôi không cần phải nhờ La Phong đi hỏi, sếp lớn nhà cậu ấy đã đắc ý dạo dào nói với La Phong sắp tới vị trí của loại cổ phiếu chúng tôi đang theo sẽ tăng lên mười đơn vị trên bảng điện tử, khiến cậu ấy suýt chút nữa phun ra một ngụm máu lên kính chắn gió. Sau đó La Phong gọi điện thông báo cho chúng tôi, tiện thể lại rầu rĩ thêm một chút.
Đồng nghiệp trong văn phòng tôi ai nấy ngày nào đến công ty cũng đều tụ lại một chỗ xem cổ phiếu tôi đầu tư có xuất hiện trên bảng điện tử hay không. Không có ai chơi, cũng không đủ dũng cảm để chơi, bởi mỗi ngày trên bảng điện tử hiển thị có đến mười mấy nghìn lá phiếu bị xử tử.
Đến ngày cổ phiếu của chúng tôi leo được bảy hạng thì Bành Trí Nhiên bảo tôi xin nghỉ phép về nhà. Hôm đó là thứ năm, giá một lá phiếu đang mở mức hơn mười lăm tệ.
Tôi hỏi cậu ấy, chẳng phải nói có thể leo được mười hạng hay sao, giờ mới đến hạng thứ bảy anh gấp gáp làm gì.
Bành Trí nhiên nói: “Anh không nghĩ được nhiều như em. Lúc mua vào anh chỉ mong được mười sáu tệ, giờ đã hơn mười lăm tệ rồi, không chênh lệch dự kiến ban đầu là mấy. Ngày mai anh sẽ bán ra hết”.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi cùng Bành Trí Nhiên tìm đến quán net chất lượng tốt nhất trong thành phố, thuê một gian phòng máy theo dõi bảng điện tử chứng khoán.
Tiệm net nọ từ những năm ấy đã có phòng VIP, trong phòng đặt hai chiếc máy tính đối diện nhau, một tiếng mười tệ vào thời điểm đó chắc chắn là giá trên trời. Tầng một là khu vực giải khát cà phê tự phục vụ với cà phê và bánh mì không giới hạn cho khách. Nhưng tôi nào có tâm trạng ăn uống, chỉ rót một cốc nước sau đó ngồi lì trước máy tính nhìn chăm chú lên màn hình, chuẩn bị sẵn sàng gọi đến trung tâm giao dịch bất cứ lúc nào.
Ngược lại Bành Trí Nhiên khá thoải mái, cậu ấy ngồi máy đối diện chơi Starcraft, đôi khi chuyển sang đánh CS,bị người ta bắn chết lại đổi sang Starcraft, thỉnh thoảng hỏi tôi tình hình giá cả.
Kết quả là kết thúc ngày giao dịch thứ tám cổ phiếu của chúng tôi không tăng thêm chút nào, phiên giao dịch buổi sáng tăng được bảy điểm rồi dừng lại hẳn. Đến khi còn khoảng hai mươi phút nữa kết thúc phiên giao dịch buổi trưa thì Bành Trí Nhiên nói: “Bán hết!”
“A! Bán hết? Lỡ như đến chiều lại tăng thì sao?”. Tôi hỏi.
“Dù vậy vẫn bán. Mười sáu tệ sáu hào ba là được rồi, chúng ta lập tức bán hết!”.
Tôi vội gọi điện đến trung tâm giao dịch. Thôi được, nghe lời cậu ấy. Sau đó quyết đoán bỏ ra hai xu kiểm tra tài khoản, bán sạch số cổ phiếu.
Hai chúng tôi thở phảo nhẹ nhõm, bữa trưa tùy ý nhờ phục vụ mua hộ chút đồ ăn mang vào, cả chiều đều ngâm mình trong quán net, không hẹn mà cùng mở trang sàn giao dịch buổi chiều ra ngó một chút.
Kết quả là loại cổ phiếu chúng tôi đầu tư sau khi tăng bảy điểm thì đến chiều bắt đầu rớt, giá khi đóng sàn giao dịch là mười sáu tệ 5 hào, thấp hơn một chút so với khi chúng tôi bán ra.
Cả một ngày chúng tôi ngâm mình trong quán net tiêu hết hai trăm tệ, nhưng kiếm được hơn bốn vạn tệ, lòng khấp khởi vui mừng trở về nhà.
Sau đó chúng tôi không quan tâm đến loại cổ phiếu này nữa, nghe nói sau đó nó tăng đến gần mười tám tệ rồi liên tục rớt mạnh.
Cả tôi và Bành Trí Nhiên đều rất vui, sau cùng thì tiền trong tay chúng tôi mới là những đồng tiền thực sự.
Thật kỳ diệu làm sao, chúng tôi đã có gần chín vạn
(~3,15 tỷ VNĐ) tiền mặt.