Kỳ Niệm Nhất giơ tay đặt lên bệ, rũ mắt, nhẹ giọng an ủi trong đầu: "Không sao, ngươi yên tâm."
Thanh Dương trực tiếp sờ tay vào, Kỳ Niệm Nhất cắn chặt răng mới nén được xúc động muốn đánh Thanh Dương một trận.
Lúc hắn thăm dò căn cốt, lực cánh tay rất nặng, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy cổ tay như bị búa sắt nghiền qua, cảm giác đau nhói xuất hiện.
Một lát sau, vẻ mặt Thanh Dương hiện lên nghi ngờ, hắn ta cau mày nói: "Đưa tay trái cho ta."
Sau khi thăm dò tay trái của Kỳ Niệm Nhất một lần nữa, vẻ mặt Thanh Dương từ nghi ngờ chuyển sang mừng như điên.
Nàng nghe thấy suy nghĩ trong lòng Thanh Dương.
[Căn cốt tuyệt thế, là căn cốt tuyệt thế hiếm có khó tìm!]
Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm, ngày nào cũng rèn cốt mười bốn lần, nếu căn cốt còn không tốt thì không phải nỗ lực trước đó của nàng uổng phí hết rồi sao?
Thanh Dương lại lấy ra một trận bàn đã được cố định, vừa ngẩng cằm đã ra lệnh Kỳ Niệm Nhất: "Đặt tay lên."
Sau khi đặt tay lên, trên trận bàn hiện ra sấm sét cuồn cuộn, đâm vào tay Thanh Dương khiến hắn ta vội rút tay về.
Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn Kỳ Niệm Nhất giống như nhìn thấy trân bảo tuyệt thế.
[Lôi linh căn ngàn năm có một. Nếu có thể đổi căn cốt này cho sư đệ, cũng xem như đã báo đáp được ơn dạy dỗ của sư tôn, miễn cưỡng giúp ta có mặt mũi quay về xin sư tôn tha thứ.]
Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm, có khi sư tôn của ngươi chỉ muốn vặn đầu ngươi xuống thì có.
Quả nhiên đám người này đang âm thầm đổi cốt thay linh căn.
Thanh Dương kích động đứng dậy đóng cửa, cảm giác lạnh lùng xa cách lúc trước cũng không còn:
"Mệnh số ngươi phù hợp với công chúa, vậy nên hôm nay không cần về đạo quán, ở lại chỗ của ta, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp công chúa, ngươi sẽ được làm thuốc dẫn cho nàng."
Trong lòng hắn ta đã bắt đầu nhanh chóng tính toán [Lôi linh căn hung hãn sợ rằng không dễ lấy, e là không thể đổi linh căn trong thời gian ngắn, huống hồ ta còn chưa thuyết phục được sư đệ chấp nhận đổi linh căn, nếu để kẻ điên An Vương kia phát hiện được nàng ta, sợ rằng ta sẽ không giành được lôi linh căn này, chuyện này còn cần phải tính toán thêm.]
Hắn ta tập trung suy nghĩ, cũng không để một người phàm không có chút tu vi nào như Kỳ Niệm Nhất vào mắt, vậy nên trong lúc hắn đứng đưa lưng về phía Kỳ Niệm Nhất để đóng hết cửa sổ, đột nhiên cảm giác được có một vật cứng bén nhọn, lạnh lẽo kề sát sau lưng.
Sau lưng truyền đến linh áp sâu không lường được, tu vi không biết cao hơn Nguyên Anh như hắn bao nhiêu lần.
Ít nhất cũng là Hóa Thần cảnh.
Trong thoáng chốc, trong đầu Thanh Dương hiện lên rất nhiều suy nghĩ, Tây Kinh đột nhiên xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần cảnh xa lạ, thế mà trước đó hắn lại không hay biết gì.
Nơi này căn bản không ai có thể khắc chế được tu sĩ Hóa Thần cảnh.
Thanh Dương lập tức toát mồ hôi lạnh.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nhếch môi, ấn mũi kiếm về phía trước thêm một tấc, Thanh Dương giật mình cả người căng cứng, lập tức mềm giọng nói: "Xin hỏi đạo hữu ngụy trang đến đây là có việc gì?"
Kỳ Niệm Nhất kéo dài giọng, lạnh lùng nói: "Ta đến vì linh căn."
Nàng nói xong, ở góc độ Thanh Dương không nhìn thấy, nghiêng đầu cười với Phi Bạch.
Lúc này Phi Bạch đang xếp chồng lên bóng nàng, tay hắn phủ lên tay Kỳ Niệm Nhất, đồng thời nắm chuôi kiếm, thân là một kiếm linh đã ngủ say nhiều năm, trên người Phi Bạch cất chứa linh lực vô cùng mạnh mẽ, mặc dù người khác hoàn toàn không thể sử dụng được.
Trừ khi mượn tay của kiếm chủ.
Tình huống trước mắt, dùng để ngụy trang cũng có chút tác dụng.
Chỉ là không hiểu tại sao tay Phi Bạch lại khẽ run rẩy.
Trước ánh mắt khó hiểu của Kỳ Niệm Nhất, Phi Bạch quay đầu, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Không sao, đừng để ý đến ta."