May mà nàng không biết, khi kiếm linh và kiếm chủ đồng thời chạm vào bản thể thì hắn có thể thật sự chạm vào nàng.
Mặc dù chỉ trong thoáng chốc.
Có Phi Bạch đứng sau làm chỗ dựa, một kẻ hiện tại gần như không có tu vi như Kỳ Niệm Nhất bắt đầu nghênh ngang uy hiếp Thanh Dương tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
"Ta muốn gặp An Vương, không phải gặp trực tiếp, phải làm thế nào ngươi tự biết."
Mũi kiếm đặt ngay xương sống hắn ta, chỉ cần dùng thêm ba phần lực là nửa đời sau của Thanh Dương đừng mơ tới chuyện đứng lên lần nữa.
Bàn tay trắng nõn mềm mại mà hắn ta thăm dò căn cốt ban nãy bổ xuống từ trên cao, bụng Thanh Dương chịu một đòn nặng nề.
Đến đến lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Thanh Dương mới phát hiện bản thân vừa nãy dường như đã nuốt vào thứ gì đó.
"Mấy ngày trước ta mới tìm được một thứ thú vị, yên tâm, trước khi ngươi hoàn thành chuyện ta căn dặn, thứ này sẽ không nổ tung ngươi."
Hai chân Thanh Dương lập tức mềm nhũn, ngã nhào xuống trước mặt Kỳ Niệm Nhất.
.....
Đêm đó, một nhóm thiếu nữ mới được tuyển chọn được đưa tới An Vương Phủ.
Bọn họ đi trong đường hầm, lại còn là ban đêm, rất thích hợp để tránh tai mắt của người khác, Kỳ Niệm Nhất đi sau cùng, dỏng tai nghe ngóng hết tiếng lòng này tới tiếng lòng khác của các thiếu nữ.
Đa số là vui mừng vì bản thân được chọn vào cung hưởng phúc, nhưng cũng có người sợ hãi và lo lắng.
Giờ phút này các nàng vẫn chưa biết, bản thân sẽ bị đưa tới địa ngục như thế nào.
Cuối đường hầm có người ra đón, hắn có chút kinh ngạc: "Sao hôm nay quốc sư lại đích thân đưa người tới?"
Thanh Dương ra vẻ thần bí trả lời: "Có vài chuyện muốn bàn bạc với Vương gia."
Gã thủ vệ gật đầu, sai người dẫn nhóm thiếu nữ sang một bên, còn mình thì dẫn Thanh Dương đi theo một hướng khác, không ai nhận ra ở cuối hàng có một bóng người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Nàng bay nhanh trong bóng đêm, bóng người linh hoạt lướt qua tầng tầng lớp lớp vệ binh tuần tra, dừng lại trong một góc tối cách căn phòng Thanh Dương đi vào một đoạn, chỗ này dễ dàng ẩn thân.
Theo tu vi tăng cao, phạm vi Thiên Thính của nàng cũng mở rộng.
Chỉ cần ở đây là đủ để nàng thu hết vào tai tất cả động tĩnh của An Vương và Thanh Dương.
Cũng sau khi tới nơi này, Kỳ Niệm Nhất mới nhớ ra còn có một người như An Vương.
Tước vị An Vương được phong từ đời cao tổ phụ, đáng lý đời trước của hắn đã bị lấy lại tước hiệu, nhưng không ngờ đời trước trong An Vương Phủ lại xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần cảnh, cũng chính là cha của An Vương bây giờ, thế nên vương vị này mới không bị tước mất, thuận lợi giữ tới đời sau.
Kỳ Niệm Nhất còn nhớ trước khi nàng rời kinh, An Vương vẫn còn là một Vương gia nhàn rỗi không màng thế sự, tại sao mười mấy năm trôi qua, hắn lại trở thành thế lực một tay che trời ở Tây Kinh?
Hơn nữa... Cảm giác bất an trong lòng Kỳ Niệm Nhất càng ngày càng lớn.
Trong mắt nàng, cả tòa An Vương Phủ cứ như bị một đám mây đen khổng lồ bao phủ bên trong, đám mây đen này quấn quanh mỗi người trong An Vương Phủ, nếu người khác có thể nhìn thấy được thì cũng sẽ cảm thấy ngạt thở.
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất cảm thấy nặng nề.
Âm tà nồng đậm như thế, nàng chỉ từng thấy trên người sinh vật Thâm Uyên.
An Vương Phủ đã hoàn toàn bị Thâm Uyên chiếm cứ.
Nếu chỉ nghe giọng nói, sẽ cảm thấy An Vương là một quân tử dịu dàng như ngọc, nhưng sau khi biết những việc sau lưng mà hắn làm, Kỳ Niệm Nhất chỉ cảm thấy giọng nói của hắn lộ ra âm tà.
"Đêm hôm khuya khoắt, quốc sư tới đây có chuyện gì?"
Thanh Dương kích động nói: "Hồi bẩm Vương gia, trong nhóm thiếu nữ đưa tới lần này có một lôi linh căn ngàn năm hiếm gặp, nếu có thể dùng linh căn này thay cho công chúa, có thể giúp công chúa trăm năm tới không còn lo về tánh mạng."