Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 111 - Chương 111.

Chương 111. - Chương 111. -

Kỳ Niệm Nhất rũ mắt xuống, nghe ý tứ của Thanh Dương, có vẻ trong cung vẫn còn một vị công chúa?

An Vương ở trong phòng khẽ nhướng mày: "Ồ? Lôi linh căn à... Đúng là thích hợp để chữa bệnh cho Trường Nhạc."

Thanh Dương cung kính nói: "Vương gia, lôi linh căn là vật sạch sẽ có thể khắc chế hết thảy âm quỷ trên thế gian, cơ thể công chúa không thể tiếp tục chịu được đôi mắt kia, nếu Vương gia không chấp nhận móc mắt công chúa, e rằng chỉ còn cách mau chóng đổi lôi linh căn cho nàng, vậy thì mới có thể bảo vệ công chúa không bị tà khí cắn nuốt dẫn đến tử vong."

"Ta sẽ cân nhắc, ngươi thay ta trông chừng lôi linh căn kia cho kỹ."

Trong mắt Kỳ Niệm Nhất thoáng chốc hiện lên vẻ không dám tin.

Nàng muốn tới gần hơn để nhìn cho rõ An Vương, lại bị tiếng lòng của hắn làm cho dừng bước.

[Đáng tiếc, nếu tìm được lôi linh căn sớm hơn thì có lẽ nha đầu kia còn sống thêm được vài năm nữa, nhưng hiện tại cơ thể nó đã tới cực hạn, đã không còn chịu được việc thay đổi linh căn. Làm hại ta tốn nhiều công sức giữ mắt cho nó.]

Trái tim Kỳ Niệm Nhất bắt đầu đập mạnh, là cảm giác kích động và hồi hộp vì linh cảm bản thân sắp nghe được bí mật động trời

[Mắt của Bạch Trạch đúng là thứ mà người phàm không thể chịu được.]

Những lời này như một cây búa gõ vào đỉnh đầu Kỳ Niệm Nhất, nàng chạy như điên về phía An Vương, thân ảnh trong đêm đen hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Thiên Nhãn mở rộng, tất cả những bẫy rập và trận bàn trên mặt đất đều bị nàng tránh đi, cho đến khi nàng nhảy lên nóc phòng của An Vương và Thanh Dương, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vẫn không đỡ hơn chút nào.

Phi Bạch đi theo sau nàng, trong ánh mắt đã tràn ngập lo lắng.

Kỳ Niệm Nhất sờ lên ngực, ổn định lại nhịp thở, tựa vào mái hiên bắt đầu tiếp tục lắng nghe.

Sau khi Thanh Dương rời đi, suy nghĩ trong lòng An Vương cũng phong phú hơn.

Đầu tiên là Kỳ Niệm Nhất nghe thấy tiếng hắn lật sách, sau đó động tác ngừng lại, một lát sau, không ngờ trong phòng lại phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.

[Cuốn bút ký này của phụ thân chỉ ghi lại truyền thuyết liên quan đến Bạch Trạch, năm đó phụ thân chỉ dựa vào một đoạn xương cốt của Bạch Trạch đã có thể đột phá thiên phú, đạt tới Hóa Thần, nay ta lại tìm được đôi mắt của Bạch Trạch, nhưng chỉ có mắt thôi vẫn chưa đủ, chờ đến khi ta thành công tái tạo lại trái tim của Bạch Trạch, đó mới là lúc ta leo lên đỉnh Đại Thừa.]

Kỳ Niệm Nhất cúi gằm mặt, che khuất ánh mắt.

Từ khi nàng tiến vào phạm vi căn phòng này, hai mắt trở nên đau nhức giống như bị đao xẻo kim đâm, âm thanh như tiếng chuông tang không ngừng vang lên bên tai.

Nhưng cũng ngay tại đây, nàng cảm nhận được phạm vi năng lực của Thiên Thính và Thiên Nhãn được tăng mạnh.

Kỳ Niệm Nhất không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương khó nói thành lời.

Nàng ngẩng đầu, ngây người nhìn ánh trăng.

Khuôn mặt của Phi Bạch xuất hiện chắn trước trăng.

Hắn đen tới mức như một hồ nước sâu bị đóng băng, bàn tay nửa trong suốt chậm rãi vươn tới chạm vào gương mặt của Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất vẫn còn ngẩn người chưa lấy lại tinh thần, nàng nghe thấy Phi Bạch nói:

"Niệm Nhất, ngươi khóc rồi."

Một giọt nước mắt rơi xuống tay Phi Bạch.

Vào khoảnh khắc giọt nước mắt nhỏ xuống, ở đầu bên kia An Vương Phủ, trận bàn được bố trí dưới đất bắt đầu xoay tròn kịch liệt, trên đó là vô số sát trận, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo thị nữ động tác nhanh nhẹn như chim ưng, thoắt ẩn thoắt hiện giữa vô vàn trận bàn, rời khỏi vương phủ mà không để lại bất cứ dấu vết nào.

An Vương lập tức phá cửa đi ra, tách trà trong tay bị ném vỡ, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ trận pháp phòng ngự của vương phủ đều sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment