“Phụ thân cho ta để phòng thân, ma khí bên trong cực kỳ thuần khiết, ẩn chứa khí thế của tu vi Hóa Thần, khác một trời một vực với bán ma như ta, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ đến ta.”
Nhưng rất có thể sẽ hoài nghi Ma Tôn.
Kỳ Niệm Nhất không còn gì để nói
Nàng chân thành cảm thán: “Tam sư huynh đúng là rất giỏi hố cha.”
Nàng nói xong liền bị Cung Lăng Châu gõ đầu một cái, hai mắt hắn đỏ thẫm, đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.
“Kỳ Tiểu Tứ, nếu sau này ở bên ngoài bị ăn hiếp mà đối phương không biết xấu hổ ỷ lớn hiếp nhỏ, nhớ chạy về nhà tìm phụ huynh có biết không.”
Lúc này Kỳ Niệm Nhất không biết rằng, nhị vị phụ huynh đang vì nàng mà cãi nhau đến mức dẫn đến khủng hoảng gia đình nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Thương Hoàn, Vẫn Tinh Phong.
Ôn Hoài Du nhìn bắp cải luộc, củ cải luộc và măng khô trước mặt, hắn nhướng mày dùng cây quạt chỉ vào thức ăn, hỏi người trước mặt: “Trước khi Tiểu Tứ trở về đệ định cho ta ăn cái này mỗi ngày sao?”
Yến Hoài Phong rũ tạp dề, mặt không biểu cảm, cũng không quay đầu lại: “Thế nào, huynh còn muốn ăn sơn hào hải vị? Huynh xứng sao!”
Ôn Hoài Du nhẫn nhịn nói: “Không phải chỉ là không cho đệ đi tìm muội ấy thôi sao? Đệ tính tình nóng nảy, đầu óc còn không bằng Tiểu Tam, đến đó có ích gì.”
Yến Hoài Phong trở tay ném tạp dề lên mặt Ôn Hoài Du, đẩy cửa đi vào phòng bên cạnh: “Ta không giống huynh, nghe tin sư muội qua đời, huynh một chút phản ứng cũng không có.”
Ôn Hoài Du xắn tay áo tựa vào cửa phòng, chỉ vào một ngọn lửa sáng rực trong phòng nói: “Mỗi ngày đệ đều đến xem thứ này hơn chục lần, có nhìn ra chỗ khác thường nào không? Hồn đèn của Niệm Nhất vẫn còn nhảy nhót kia kìa, không phải còn tốt lắm sao?”
Yến Hoài Phong xác nhận lại lần nữa, đèn hồn của Kỳ Niệm Nhất vẫn bình yên vô sự, không chỉ vậy, nó còn tỏa sáng rực rỡ, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm.
Yến Hoài Phong đưa lưng về phía Ôn Hoài Du trầm mặc một lát, cuối cùng hắn đóng cửa phòng lại, không quay đầu mà đi về phía sơn môn.
“Đi đâu?” Ôn Hoài Du dựa vào hiên nhà hỏi hắn.
Yến Hoài Phong xoay người, hắn là thể tu nên không cần vũ khí, thân thể hắn là vũ khí mạnh nhất, là lưỡi kiếm sắc bén nhất. Hắn mặc y phụ bằng vải bố, thắt lưng dường như không có tác dụng gì, vạt áo hắn trượt xuống lộ ra cơ ngực săn chắc màu mật ong.
“Thay huynh với Niệm Niệm đi đòi công đạo.”
Áo choàng đỏ thẫm của Ôn Hoài Du tung bay trong gió, một chiếc lá rơi phất qua đuôi mày, hắn cúi xuống cười lạnh: “Đệ muốn đòi như thế nào, trên đời này làm gì có công đạo thật sự?”
Thân thể Yến Hoài Phong vô cùng mạnh mẽ, trong ba nam nhân ở Vẫn Tinh Phong, chỉ có hắn là trưởng thành và ổn trọng nhất.
Nhưng hắn lại có đôi mắt trong sáng như một đứa trẻ, không bao giờ tin rằng bóng tối và sự phản bội có thể vượt lên chính đạo.
“Sư huynh, ta chưa bao giờ nghĩ huynh sẽ trở thành kẻ diệt thế, cũng giống như ta không đồng ý rằng chỉ hy sinh Niệm Niệm là có thể giải quyết dứt điểm những nguy hiểm tiềm ẩn của Thâm Uyên.” Giọng Yến Hoài Phong vang lên: “Thâm Uyên đã cắm rễ ở thế giới của chúng ta gần ngàn năm. Nếu chỉ cần giết chết một người mà có thể dễ dàng giải quyết nó, vậy vấn đề này đã được giải quyết từ lâu, làm sao có thể trì hoãn cho đến hôm nay?”
“Tu sĩ chúng ta làm sao còn mặt mũi nhìn hậu thế?”
Hai mắt Ôn Hoài Du xẹt qua tia sáng, nghe xong những lời này, hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Nhưng trên đời không phải ai cũng nghĩ như đệ.”
Cổ tay trắng nõn của hắn vươn ra từ ống tay áo đỏ thẫm, hắn chỉ thẳng về hướng Trung Châu, nơi ở của Tiên Minh.
“Nếu tin tức về phê mệnh của Quỷ Cốc được lan truyền, những người đó có thể không đến giết ta, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ bắt giữ Tiểu Tứ trước.” Ôn Hoài Du chế nhạo: “Những người đã quen đi đường tắt sao có thể dễ dàng từ bỏ lợi ích trước mắt để phóng tầm mắt ra nhìn tương lai lâu dài chứ.”