Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 120 - Chương 120.

Chương 120. - Chương 120. -

Trong nháy mắt, Kỳ Niệm Nhất và thanh kiếm của nàng đều bị túm cổ áo ném về phủ công chúa.

Kỳ Niệm Nhất sau khi đứng vững thì sửa lại cổ áo, đây cũng chính là lí do nàng không muốn ra ngoài cùng tam sư huynh.

Nếu nàng ra ngoài với đại sư huynh, mặc dù nàng phải làm chân chó, nhưng đùi của đại sư huynh vừa to vừa mạnh, dư sức gánh nàng.

Còn nếu là nhị sư huynh, huynh ấy sẽ tỉ mỉ chăm sóc, quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của nàng.

Chỉ có tam sư huynh ỷ mình có bản lĩnh, thích xách nàng đi khắp nơi. Đã vậy hắn chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ, không giống hai vị đại sư huynh và nhị sư huynh là tu vi Hóa Thần, khi đi theo bọn họ rất có cảm giác an toàn.

Sau khi vào phủ công chúa, Cung Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa bị lộ rồi.”

Kỳ Niệm Nhất bày ra vẻ mặt lên án Cung Lăng Châu, sau đó hỏi: “Huynh hỏi rõ ràng chưa?”

Cung Lăng Châu gật đầu: “Hắn chỉ là con tốt, cũng không biết nhiều lắm, có người của Tiên Minh nói tin tức cho hắn, cũng chỉ dẫn cho hắn nên làm ra sao, hắn cảm thấy việc này có lợi nên chủ động xin ra ngoài truyền tin.”

Kỳ Niệm Nhất cũng không ngạc nhiên: “Bây giờ Tiên Minh chưa muốn xé rách mặt mũi với chúng ta, cho nên tất nhiên sẽ không tự mình ra tay.”

“Tên đó dám nói Tiên Minh là vì lo lắng cho thần kiếm.” Cung Lăng Châu cười khẩy: “Nam Hoa luận đạo sắp diễn ra, ta không biết bọn Tiên Minh còn rảnh rỗi như vậy để lo chuyện của muội.”

Giọng nói Cung Lăng Châu lộ ra vẻ lạnh lùng: “Trừ khi... chuyện này vốn dĩ do bọn họ ra tay, bọn họ không thể xác định muội đã chết hay chưa cho nên mới cố tình tung tin tức dẫn muội lộ mặt.”

Hắn sinh ra ở nơi hỗn loạn như Ma Tộc, là nhi tử Ma Tôn nhưng lại mang trong người dòng máu lai tạp, từ lâu hắn đã nhìn thấu những chuyện bẩn thỉu khắp thế gian, cho nên lập tức phát giác ra lỗ hổng trong chuyện này.

Kỳ Niệm Nhất: “Cho nên ta càng không thể để bọn họ thành công.”

“Tại sao Tiên Minh lại động thủ với muội?” Cung Lăng Châu cau mày, giữa lông mày là hoa văn đỏ thẫm sáng ngời, ánh mắt hắn nghi hoặc, “Chẳng lẽ muội lén nuôi nam nhân khác bên ngoài, bị vị hôn phu của muội phát hiện?”

Mi mắt Kỳ Niệm Nhất cụp xuống, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, nàng cảm thấy Phi Bạch là bản mệnh kiếm, là chính thê, cho nên hoàn toàn không liên quan gì đến ba chữ “nam nhân khác”, nàng kiên quyết phủ nhận: “Tuyệt đối không phải.”

“Ta và Ngọc Sanh Hàn đều có ý định hủy bỏ hôn ước, người ra tay không phải hắn mà là Ngọc Hoa Thanh.”

Cung Lăng Châu trầm mặt một lúc mới hỏi: “Là vì ​​lời phán mệnh đó sao?”

Kỳ Niệm Nhất nhún vai: “Nếu không thì là gì?”

Nói xong, nàng đột ngột quay người lại như thể phát hiện ra gì đó: “Tam sư huynh, sao huynh biết chuyện phê mệnh?”

Càng quan trọng hơn là…

“Huynh biết mà lại không nói cho ta.” Kỳ Niệm Nhất bất mãn nói.

Đại sư huynh và nhị sư huynh chưa bao giờ nói chuyện này cho nàng, nếu không phải do nàng tình cờ nhìn thấy Thiên Mệnh Thư thì cũng đã bị bọn họ giấu nhẹm.

Cung Lăng Châu chột dạ nói: “Không phải bây giờ ta nói cho muội biết rồi sao?”

Nói xong hắn mới ý thức được: “Nghe ý này của muội, không phải là cũng biết lâu rồi? Kỳ Tiểu Tứ, muội còn không biết xấu hổ mà lên án ta.”

Hai người trừng nhau một lúc lâu, sau đó dừng lại quay về chủ đề chính.

Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Huynh đột nhiên xuất hiện, Tiên Minh sẽ hướng mũi nhọn đến Vẫn Tinh Phong."

Cung Lăng Châu chậm rãi nhếch môi, nở nụ cười tự tin: “Đừng lo, tuyệt đối sẽ không sao.”

Hắn mở lòng bàn tay ra, trong tay là một viên ma châu màu đen sáng bóng, bên trong ẩn chứa ma khí cực kỳ mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment