Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 119 - Chương 119.

Chương 119. - Chương 119. -

Hắn vừa nói ra chuyện này mọi người liền mất hứng: “Đây đâu phải chuyện mới mẻ gì, tin tức thần kiếm nhận chủ đã truyền đi rần rần hồi tháng trước rồi.”

Người nọ lắc lắc ngón tay ra vẻ thần bí nói: “Chư vị cứ từ từ, chuyện này vẫn còn phần sau. Nghe nói sau khi chủ nhân thần kiếm một mình rời khỏi Vô Vọng Hải, đã bị một yêu tu cường đại bất ngờ tấn công trên biển. Tu vi của nàng vốn không phải là đối thủ của yêu tu, nàng bị giết tại chỗ, thi thể rơi xuống biển không thể tìm thấy.”

Trong sảnh vang lên một loạt âm thanh ca thán.

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi quay đầu lại, đối diện với nụ cười như có như không của Cung Lăng Châu, nàng lúng túng nói: “Chuyện này, ta có thể giải thích...”

“Dám hỏi đạo hữu tin tức này có thật hay không? Đệ tử quan môn của Mặc Quân đường đường là chủ nhân thần kiếm mà lại bị yêu tu giết chết? Đã vậy Thương Hoàn một chút phản ứng cũng không có.”

Lại có người mừng thầm: “Nếu chủ nhân thần kiếm đã chết, vậy chẳng phải thần kiếm lại trở thành vật vô chủ sao?”

Phi Bạch hết lần này đến lần khác xua tay với Kỳ Niệm Nhất, hắn bày tỏ bản thân sẽ không bao giờ tái giá.

“Ta không biết Thương Hoàn sẽ phản ứng ra sao, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi tin tức này là sự thật.” Người nọ thề: “Bởi vì đây là tin tức từ Tiên Minh.”

Tiên Minh, lại là Tiên Minh.

Cung Lăng Châu ghé vào tai Kỳ Niệm Nhất cười khẽ:

“Ta đúng là một vị sư huynh thiếu trách nhiệm, mới mấy tháng không gặp mà tin sự muội ta chết cũng chưa từng nghe tới, tội lỗi tội lỗi.”

Xong đời.

Tam sư huynh tức giận rồi.

Kỳ Niệm Nhất còn chưa kịp phản kháng đã cảm giác cổ áo mình bị nhấc lên, Cung Lăng Châu nhẹ nhàng ném nàng trở lại phòng riêng trên tầng ba: “Trốn cho kỹ.”

Trong chớp mắt, Cung Lăng Châu lại lao ra ngoài như chó hoang vuột xích.

“Xem ra Tiên Minh dạo gần đây rất rảnh rỗi.”

Dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen, giữa đôi mày Cung Lăng Châu lộ ra hoa văn kỳ lạ, hắn đeo chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt dưới.

Cung Lăng Châu chậm rãi tiến lên, cùng lúc đó ngón chân của người đang kể chuyện bỗng bốc lên ngọn lửa tối đen, bao vây cả hai người bọn họ lại.

Hai chân đối phương run lẩy bẩy: “Ngài, ngài là ai?”

Cung Lăng Châu chậc lưỡi, nhướng mắt: “Tiên Minh còn sai ngươi lan truyền tin tức này ở những đâu?”

Đối phương cười mỉa một tiếng: “Tiền bối, ngài nói giỡn rồi, Tiên Minh sao có thể sai người làm vậy?”

Cung Lăng Châu rũ mắt, nghiêm túc nhìn tên nam tu trước mặt, đôi mắt hắn dần chuyển thành màu đỏ đậm, nam tu nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.

Cung Lăng Châu chỉ vào ngọn lửa màu đen đang vây xung quanh hai người: “Khói lửa cách âm, người khác sẽ không biết chúng ta đang nói gì, Tiên Minh cũng sẽ không biết, nhưng nếu ngươi còn không chịu nói…”

Hắn đảo đôi mắt đỏ ngầu, cười lạnh nói: “Ngươi có muốn nếm thử mùi vị Phệ Tâm Cổ của ma tu bọn ta không?”

Những người khác chỉ nhìn thấy có một ma tu đột nhiên xuất hiện, sau đó một ngọn lửa đen trong nháy mắt bao trùm lấy nam tu kể chuyện vừa rồi.

Ma tu ở Nhân tộc vốn có hung danh lan xa, nghe nói gặp ai cũng đòi giết. Những người ở đây nhanh chóng trở nên căng thẳng, vội vàng chuẩn bị lợi khí cùng pháp quyết, trong lúc nhất thời linh quang và kiếm quang bay tán loạn ở tầng hai.

Cung Lăng Châu bóp nát một viên ma châu, khí thế của tu vi Hóa Thần không chút che giấu được phóng thích, lập tức, toàn bộ người trong quán trà đều bị trấn áp đến mức khó thở.

“Ma, Ma tộc?!”

“Ma tộc tại sao lại xuất hiên ở Tây Kinh!”

“Hắn ta lại là ma tu Hóa Thần cảnh, từ khi nào mà ma tu Hóa Thần lại trà trộn vào lãnh địa Nhân tộc?!”

Nhưng mọi người còn chưa kịp làm gì, lửa đen trên tầng hai quán trà nổ tung, khói đen bốc lên nghi ngút, đến khi bọn họ nhìn rõ thì ma tu đã biến mất không dấu vết.

Bình Luận (0)
Comment