Nam nhân cõng tiểu cô nương sừng dài, vội vã nhìn ra sau, không ngừng thở dốc nói: “Có lẽ đã tạm thời cắt đuôi được bọn họ, nhưng bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Nữ nhân suy nghĩ, ánh mắt dần trở nên kiên nghị.
“Đi Thương Hoàn.”
Hai người này chính là Vân Giác và Mộ Vãn đang bị Thương Thuật Cốc truy bắt.
…
“Vậy bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Cùng một câu nói, Cung Lăng Châu cũng hỏi Kỳ Niệm Nhất như vậy.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh đáp: “Không sao, hiện tại Tiên Minh không biết rốt cuộc ta đã chết hay chưa, người nên nôn nóng là bọn họ mới đúng, còn chúng ta à…”
Nàng nở nụ cười, vào phòng thay sang một bộ hắc y, tự tin nói với Cung Lăng Châu: “Hiện tại tu vi của ta đã trở lại, chúng ta có thể làm chuyện to gan lớn mật rồi.”
Có đánh chết Cung Lăng Châu cũng không ngờ tới, chuyện lớn mật mà Kỳ Niệm Nhất nói lại là lén lút trà trộn vào Hoàng cung ngay trong đêm.
“Trong cung phòng vệ nghiêm ngặt, khắp nơi đều là trận pháp do trận tu cảnh giới Hóa Thần bày ra, muội và ta một người là Kim Đan một người là Nguyên Anh, ăn no rửng mỡ tới đây làm gì?”
Mặc dù Cung Lăng Châu nói như vậy, nhưng vẫn đi theo sát Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất không đồng tình xua tay: “Tam sư huynh, huynh cứ yên tâm đi cùng ta là được.”
Biết thị lực và thính lực của nàng đều đặc biệt, Cung Lăng Châu cũng đành thả lỏng, đi theo Kỳ Niệm Nhất tránh né toàn bộ tuần tra và trận pháp trên đường, thuận lợi đi đến trước một cái lỗ chó.
Cung Lăng Châu đứng bên cạnh, mặt đen lại, lạnh lùng nói: “Kỳ Tiểu Tứ, muội mà dám để ta chui lỗ chó thì muội chết chắc đó.”
Kỳ Niệm Nhất nói: “Tam sư huynh, vóc dáng huynh quá cao, huynh chịu khó chút đi.”
Cung Lăng Châu cố nén cơn xúc động muốn xách Kỳ Niệm Nhất lên hành hung một trận, nhìn chằm chằm lỗ chó kia nửa ngày, vẻ mặt khó lường nói: “Chui lỗ chó thì không được, có đánh chết ta cũng không được.”
“Vậy tam sư huynh ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.”
Cung Lăng Châu trơ mắt nhìn cơ thể gầy nhỏ của Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng chui qua lỗ chó, không có một chút trở ngại nào.
Sau một lúc lâu, Cung Lăng Châu và Kỳ Niệm Nhất cùng đi vào tường thành trong cung.
So với thành Tây Kinh, nàng quen thuộc với hoàng cung hơn.
Tùy ý đi dạo một vòng là có thể phát hiện, sau khi phụ hoàng băng hà, bố cục kiến trúc trong hoàng cung cũng không có gì thay đổi, vẫn là con đường lớn trải dài bốn phía, xung quanh có bố trí tay vịn, ngoài ra không có cầu thang và bậc cửa.
Chỗ khác biệt chính là, trong cung có rất nhiều hơi thở của tu sĩ xa lạ.
Từ Kim Đan đến Nguyên Anh, số lượng rất lớn, hơn nữa hơi thở hỗn tạp, không giống với hơi thở của tu sĩ ám vệ trong cung trước đây.
Là người ngoài.
Kỳ Niệm Nhất càng thêm xác định, Cảnh Đế nhất định đã xảy ra chuyện.
Nàng cũng không biết vị đường huynh xa lắc xa lơ này mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng có để ý thì cũng nghe nói, phụ hoàng tìm đường huynh kế nhiệm là một quyết định đúng đắn.
Phụ hoàng vốn rất đề phòng đồng thời xem trọng tu sĩ, Cảnh Đế cũng vì thế mà tuyệt đối không lơ là phương diện này.
Kỳ Niệm Nhất dựa vào Thiên Thính né tránh tất cả phòng vệ, khi đi đến gần tẩm điện của Cảnh Đế, lại phát hiện ở cửa tẩm điện của y đã có hai tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tới lui tuần tra.
Cung Lăng Châu: “Ta dẫn dụ bọn chúng rời đi, muội nhanh chóng hành động.”
Hai người phối hợp ăn ý, người tuần tra bị Cung Lăng Châu cố ý tạo ra tiếng động dụ đi, Kỳ Niệm Nhất nhân cơ hội đột nhập vào tẩm điện của Cảnh Đế.
Sau khi đi vào, khung cảnh trong tẩm điện khiến đại não Kỳ Niệm Nhất chấn động.
Dưới Thiên Nhãn, vô số hắc khí từ bốn phương tám hướng thổi đến, tẩm điện rộng lớn nhưng chỉ có giường ngủ là được một trận bàn màu vàng nằm bên dưới bảo hộ, lúc này mới không bị hắc khí xâm nhập.
Cảnh Đế nằm trên giường, hô hấp vẫn rất vững vàng, nhưng Thiên Nhãn nhắc nhở nàng lúc này Cảnh Đế đang trong trạng thái bị bỏ bùa.
Nàng thật sự không hiểu mấy thứ bùa chú này, muốn tiến lên cẩn thận nhìn kỹ, nhưng đi được hai bước lại xấu hổ ngừng lại.
Trên giường ngủ không chỉ có một mình Cảnh Đế, còn có một nữ nhân mặc đồ ngủ đơn bạc, chưa kịp quan sát đã phi lễ chớ nhìn mà quay người đi.
Khi nàng tiếp tục đi về phía trước một bước, một thanh kiếm lặng lẽ đặt trên cổ Kỳ Niệm Nhất.
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào tẩm cung?”
Hơi thở của người phía sau rốt cuộc cũng khiến nàng cảm thấy quen thuộc, vừa nở nụ cười, Cảnh Đế ở trên giường lập tức tỉnh dậy, xoa xoa trán: “Lại tới nữa, có để cho người ta ngủ không, đúng là không phải ai cũng làm hoàng đế được.”