Nữ nhân trên giường rên ư ư một tiếng, được Cảnh Đế dỗ dành vài cái lại tiếp tục ngủ say.
“Bệ hạ, xử lý người này như thế nào?”
“Chặt một bàn tay, mang đến tặng cho hoàng thúc của trẫm.”
Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được mũi kiếm lại tiến lên một tấc, vội vàng nói, “Đau, Trác thúc, đau.”
Người phía sau sửng sốt, Cảnh Đế cũng bị câu nói này gây chú ý, hắn vuốt cằm đánh giá một phen.
Hơi thở Trác Thanh trở nên dồn dập, một vài hồi ức quen thuộc nảy lên trong lòng, hắn xoay người Kỳ Niệm Nhất, tỉ mỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, khó tin nói: “Tiểu điện hạ? Ngươi là tiểu điện hạ!”
Cảnh Đế xoay người xuống giường, dùng chân trần chạy tới bên người nàng, vô cùng hứng thú hỏi: “Trác thúc, người ngươi nói là hoàng muội do hoàng thúc ta mang đến sao?”
Trác Thanh khó nén kích động, hắn nhìn Tinh Trần Sa trước mặt Kỳ Niệm Nhất, muốn chạm vào lại không dám: “Là tiểu điện hạ, thật sự là tiểu điện hạ, ngài đã trở về.”
Kỳ Niệm Nhất thở dài: “Đúng vậy, ta đã trở về.”
Xa cách mười bốn năm, nàng nhìn tòa tẩm điện quen thuộc này, thật sự có chút nhìn cảnh nhớ người.
Nhìn dáng vẻ xúc động nhưng không dám bộc lộ ra của Trác Thanh, Cảnh Đế nói: “Có lẽ chúng ta đã gặp nhau vài lần, không biết hoàng muội có còn nhớ hay không? Nhưng ta nghĩ hoàng muội đêm khuya tới đây chắc không phải là vì muốn ôn lại chuyện cũ.”
Nàng nhìn Cảnh Đế, nghe nói trước khi được phụ hoàng tìm ra thì tên này là con của vợ lẽ, trong nhà không có chút địa vị nào, lúc này cả người phục sức xa hoa khó có thể che giấu, dưới Thiên Nhãn, mặc dù hắc khí không ngừng muốn tới gần hắn, nhưng đều bị ánh sáng vàng vô hình trên người hắn đánh tan.
Đây là long khí.
“Ta tới hỏi An Vương một chuyện.” Kỳ Niệm Nhất trả lời, “Hắn lấy danh nghĩa chữa bệnh cho ta, ở Tây Kinh gây ra biết bao nhiêu chuyện cổ quái, hoàng huynh cũng biết năm xưa ta nhập tiên đồ, Trường Nhạc công chúa bây giờ rõ ràng là giả, nhưng thông cáo là trong cung truyền ra, còn không phải cố ý muốn dẫn ta đến đây sao?”
Cảnh Đế có chút kinh ngạc, híp đôi mắt phượng nhìn nàng, lại mỉm cười nói: “Đúng vậy, không sai, vốn tưởng rằng tin tức truyền tới Thương Hoàn cũng phải cần một ít thời gian, không ngờ hoàng muội lại đến nhanh như vậy.”
Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm, bởi vì nàng trời xui đất khiến đi nhờ xe.
“Vậy tất cả mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Trác Thanh trầm ngâm một lúc, hắn thuận tay bày trận cách âm: “Chuyện này nói ra rất dài.”
“Sau khi ngài nhập tiên đồ, tiên đế lập tức tuyên bố với bên ngoài ngài đến Hành cung dưỡng bệnh, biến toàn bộ Cừ Châu thành đất phong của ngài, từ đó về sau, Tây Kinh không còn Trường Nhạc công chúa, chuyện này thì ngài đã biết.” Trác Thanh giải thích, “Sau đó bệ hạ đăng cơ, cảm thấy cần phải có người canh giữ ở Hành cung mới có thể che giấu bí mật này tốt hơn, vì thế mới tìm ám vệ, dùng danh nghĩa của công chúa để làm việc trong Hành cung.”
“Nhưng ba tháng trước, Cừ Châu truyền đến tin tức, nói Trường Nhạc công chúa bị sơn phỉ bắt đi, chuyện này gây ra một trận ầm ĩ, đúng lúc đó An Vương đang ở Cừ Châu diệt phỉ, sau khi cứu công chúa, lập tức thuận đường đưa nàng về Tây Kinh, sau đó ta và bệ hạ lại phát hiện, nữ nhân hắn đưa về giống như đúc ám vệ lúc trước mà chúng ta sắp xếp, không có một chút khác biệt.
Lúc về kinh, An Vương nói công chúa ở trong ổ phỉ bị khiếp sợ, không thể ra ngoài, luôn dùng mảnh vải che đi đôi mắt của công chúa.”
Trác Thanh buồn bã nói: “Nói ra thật xấu hổ, khi nhìn thấy hai mắt công chúa cũng có tật, ta thật sự đã nghi ngờ có phải ngài đã trở về rồi hay không.”
Kỳ Niệm Nhất cũng hiểu ra: “Các ngươi không thể biết được tin tức của ta ở Thương Hoàn, lại muốn biết công chúa bị An Vương đưa vào cung rốt cuộc có liên quan đến ta hay không, cho nên nhân lúc An Vương và quốc sư muốn tìm thiếu nữ chữa bệnh cho công chúa, lan truyền tin tức Trường Nhạc công chúa ra ngoài, muốn dẫn dụ chính ta trở về.”