Kỳ Niệm Nhất không nhìn thấy, tất nhiên không thể đi thắp huân hương giúp nàng ta.
Nàng chịu đựng cơn đau rát trên mắt, vươn tay về phía huyết trì.
“Ta đưa ngươi ra ngoài.”
Tiểu cô nương trong huyết trì nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, nhưng ta không ra được.”
Phi Bạch nặng nề nói: “Cơ thể của nàng ta sắp đến cực hạn rồi, phải nhanh chóng lấy hai mắt của Bạch Trạch ra, nếu không chỉ có thể dùng máu được lấy từ linh căn cùng loại trong huyết trì để giúp nàng ta ổn định đôi mắt kia. Rời khỏi huyết trì, nàng ta rất nhanh sẽ chết.”
Kỳ Niệm Nhất không nói gì.
Nàng cũng không biết nên nói gì với một người sắp chết, đồng thời lấy đi đôi mắt của nàng ta.
Kỳ Niệm Nhất dựa theo phương hướng Phi Bạch chỉ dẫn, lại đi về phía trước hai bước, ngay khi sắp đụng tới huyết trì lại bị một kết giới vô hình ngăn cản.
Nói ra thì buồn cười, cùng là kết giới cấm xâm nhập, cùng được thiết lập trong tẩm cung của chính nàng, nhưng lại ngăn cản nàng ở bên ngoài.
“Ngươi là người bên ngoài sao?” Tiểu cô nương suy yếu nói, “Có thể giúp ta hỏi một chút không, tại sao đã nhiều ngày rồi phụ thân lại không đến thăm ta?”
“Phụ thân ngươi là ai?” Kỳ Niệm Nhất nghẹn trong lòng, lồng ngực cảm thấy vô cùng khó chịu, “Ngươi tên là gì?”
Tiểu cô nương có chút kinh ngạc, cười nói: “Ta tên Kỳ Huyên, phụ thân ta là An Vương.”
Nàng ta cau mày, có chút khó hiểu: “Không biết tại sao mấy ngày nay số lần phụ thân đến gặp ta càng ngày càng ít, có phải là do ta ở trong cung, gây thêm phiền phức cho phụ thân rồi không?”
Giọng nói của Kỳ Niệm Nhất có hơi khàn, nàng run giọng hỏi: “Vậy… phụ thân của ngươi có nói với ngươi, tại sao muốn đưa ngươi vào cung hay không?”
Kỳ Huyên gian nan thở dài một hơi, ho khan vài tiếng, sóng máu trong huyết trì cũng theo đó mà dao động: “Phụ thân nói, bệ hạ muốn phong ta làm công chúa, nhưng Trường Nhạc công chúa không phải là phong hào của trưởng công chúa tiên đế hay sao? Ta không muốn dùng phong hào của người khác.”
Phi Bạch không đành lòng quay đầu đi.
Kỳ Niệm Nhất thử lần nữa, kết giới này không thể mạnh mẽ xâm nhập, cần phải tìm ra phương pháp phá trận mới được.
Chỉ là bây giờ không biết điểm phá trận ở đâu.
Nhưng ngay lúc này, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên quay đầu lại.
Vạn vật thế gian ở trong tai nàng, lúc này mọi âm thanh đều im lặng.
Chỉ còn lại tiếng ồn do cửa cung bị đẩy ra.
Sau đó là tiếng bước chân của một người càng lúc càng đến gần.
Kỳ Niệm Nhất cũng không biết vì sao lần mất đi thị lực này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, khi nhìn mọi thứ bằng mắt thường, quầng sáng đã từng xuất hiện trong mắt cũng không thấy đâu.
“Xem ra nơi này vẫn còn một con cá lọt lưới.”
Giọng nói của An Vương dần đến gần.
Kỳ Huyên nghe thấy giọng nói của hắn, vui mừng reo lên: “Phụ thân, người tới thăm Huyên Nhi sao?”
An Vương không để ý tới nàng, chỉ trả lời có lệ: “Ừm, bây giờ Huyên Nhi ở trong cung, phụ thân muốn vào phải tốn rất nhiều công sức, bệ hạ không được vui lắm đâu.”
Kỳ Huyên có chút lo lắng: “Vậy… thật ra Huyên Nhi cũng không cần phụ thân đến thăm mỗi ngày, Huyên Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”
An Vương lập tức cười nói: “Vậy hôm nay Huyên Nhi có nghe lời phụ thân, ngoan ngoãn dưỡng mắt hay không?”
“Có chứ.” Kỳ Huyên nhỏ giọng nói, gian nan giơ cánh tay phải của mình lên, cánh tay còn nhỏ gầy hơn cả con nít vài tuổi, đầy vết thương do đao rạch, vết thương mới nhất còn chưa kịp khép lại, miệng vết thương bị ngâm đến mức trắng bệch.
“Mỗi ngày Huyên Nhi đều dùng máu bôi lên hai mắt, nhưng mà gần đây có hơi đau, không ép ra được nhiều máu.”
An Vương hài lòng nói: “Không sao cả, nhanh thôi, Huyên Nhi sẽ không còn đau đớn nữa.”
Lúc này hắn mới đưa ánh mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi xoay người, ánh mắt có chút rời rạc, nhưng vẫn đặt trên người An Vương.
Thấy rõ gương mặt nàng, An Vương có chút ngạc nhiên.