Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 129 - Chương 129.

Chương 129. - Chương 129. -

Cũng không có gì, đơn giản là Kỳ Niệm Nhất và Kỳ Huyên có miếng vải đen che mắt giống nhau, nhìn thoáng qua cứ như cùng một người đứng trước mặt hắn.

Sau khi phản ứng lại, An Vương thầm cười nhạo chính mình.

Giống thì có giống, nhưng Huyên Nhi sinh ra ốm yếu bệnh tật, lại thay hắn dưỡng mắt của Bạch Trạch, máu toàn thân bị rút sạch sẽ, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, làm sao có thể có phong thái cầm kiếm lẫm liệt như nữ nhân trước mắt được.

Kỳ Niệm Nhất đứng trong bóng đêm, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

“Phi Bạch.”

“Ta ở đây.”

Tu vi cảnh giới Nguyên Anh của An Vương lan rộng khắp tẩm điện, dưới chân hắn xuất hiện một trận bàn màu bạc, bên trong trận bàn lặng lẽ nổi lên một trận gió.

Giọng nói của Phi Bạch hơi trầm xuống: “Kiếm chủ, hắn là trận pháp sư.”

Hai chức nghiệp mà toàn bộ tu chân giới không muốn đối chiến nhất, một là trận pháp sư, hai là kiếm tu.

Không muốn đối chiến với trận pháp sư, là bởi vì trận pháp sư có quá nhiều thủ đoạn, trận bàn có thể tiến, có thể công, có thể lui, có thể thủ, còn có thể phụ trợ, bị dính vào thì đều không thoát ra được.

Trận bàn vừa xuất hiện, khắp chân đều là bẫy rập, càng không cần nói tới lúc này hai mắt của Kỳ Niệm Nhất lại bị mù, lúc trước nàng có thể dựa vào Thiên Nhãn để tránh đi tất cả bẫy rập của trận pháp, nhưng lúc này, nàng thật sự chỉ còn lại thanh kiếm trong tay.

Nhưng cũng may, nàng là một kiếm tu.

Nguyên nhân mọi người không muốn đối chiến với kiếm tu rất đơn giản.

Bởi vì kiếm tu đều là kẻ điên cuồng chiến đấu.

Kỳ Niệm Nhất thu Tinh Trần Sa lại, khép nhẹ hai mắt.

Mũi kiếm ngưng tụ hơi nước ẩm ướt, trong chốc lát, ba mươi ba nhát kiếm chém qua, cắt đi một lọn tóc của An Vương.

An Vương có chút kinh ngạc: “Chỉ là cảnh giới Kim Đan, vậy mà thật sự định vượt cấp đối chiến Nguyên Anh?”

Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: “Thật không may, ta giỏi nhất là đối chiến vượt cấp.”

“Bên cạnh hắn có bốn trận bàn, phân ra là ngăn chặn, cuồng phong, nhiệt độ cao và cấm nhập, trong đó có hai cái đã bao vây ngươi.” Giọng nói ổn định của Phi Bạch từ sau lưng truyền đến.

Hắn kề sát sau lưng Kỳ Niệm Nhất, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao bọc lấy nàng, lúc này bóng dáng hai người hoàn toàn đan vào nhau.

Ngay phía trước, một trận bàn bao vây Kỳ Niệm Nhất, nhiệt độ cao dữ dội đốt nóng sợi tóc của nàng đến mức cuốn lên. Một trận bàn khác chồng lên, vô số trận gió thổi tới, lập tức cắt đứt cổ tay cầm kiếm của nàng.

An Vương sửng sốt, cao giọng cười lớn: “Lại còn là người mù, vậy mà vẫn dám nói muốn vượt cấp chiến Nguyên Anh? Nực cười!”

Kỳ Niệm Nhất chỉ cần động đậy một cái, gió xung quanh sẽ cắt vào người nàng, nhiệt độ cực cao khiến nàng khó thở, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nàng không dao động, nhắm mắt lại, kiếm ý thần bí mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ ngày đó lại hiện lên trong tâm trí.

Vạn vật trong sáng, hàng nghìn năm trôi qua trước mắt nàng như dòng nước chảy.

Thân kiếm sáng như dòng nước mùa thu, trăng xuân phản chiếu trên sông Thanh Giang.

Linh lực của nàng tuôn ra, tạo thành một ảo ảnh cực lớn sau lưng nàng.

An Vương vung tay ném ra bảy cái trận bàn, bao vây lấy Kỳ Niệm Nhất.

Khi hắn lại vung kiếm về phía trước, giống như một con trâu đất xuống biển, chẳng khác nào chém vào không khí.

Không lâu sau, nàng cảm thấy dưới chân có gì đó là lạ.

Phi Bạch nôn nóng nói: “Là đầm lầy trận, ngươi đang bị chìm xuống.”

“Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, nhưng hiện tại ta không có thời gian chơi với ngươi.”

An Vương nhìn ra đôi mắt của nữ tu trước mặt có vấn đề, chỉ cần khống chế phạm vi chuyển động của nữ tu này thì nàng ta sẽ không còn sức giãy giụa nữa.

Kiếm tu thì sao, lực chiến đấu cao thì thế nào, còn không phải sắp bị đầm lầy của hắn nuốt chửng.

Căn bản không thể tới gần hắn.

Trong tiếng cười của An Vương không giấu được vẻ đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment