Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 133 - Chương 133.

Chương 133. - Chương 133. -

Mắt An Vương hiện lên một tia ngạc nhiên, lại nghe thấy Kỳ Niệm Nhất hỏi: “Vì sao lại chọn nữ nhi của ngươi làm vật chứa?”

Sắc mặt An Vương càng thêm khó coi, Kỳ Niệm Nhất mới vừa hỏi xong, lại bắt đầu tự hỏi tự đáp: “Hoá ra là bởi vì lấy cốt nhục của người có quan hệ huyết thống làm vật chứa mới có thể giúp ngươi dễ dàng hấp thu thứ được nuôi dưỡng ra.”

Ngực An Vương phập phồng lên xuống: “Không biết tiên đế có biết bản thân đã sinh ra loại quái vật như thế nào không?”

Kỳ Niệm Nhất mỉm cười.

“Câu hỏi cuối cùng.”

Trong đôi mắt kim sắc của nàng hiện lên vô số tia sáng, nhìn chằm chằm gương mặt xám trắng gần chết của An Vương.

“Cuốn sổ tay kia hiện tại đang ở đâu?”

Trong lúc hỏi chuyện, hai mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, phụ hoàng thời niên thiếu và An Vương tìm thấy một cuốn sổ tay trong phủ An Vương.

Nàng nhìn thấy hai người bọn họ tranh chấp.

Nhìn thấy đến cuối cùng là phụ hoàng cất quyển sổ tay kia vào Tàng Thư Các ở Hành cung Cừ Châu.

Nàng nâng tay hạ kiếm.

Trên đỉnh đầu An Vương, sợi dây rối vẫn chưa hoàn toàn quấn lấy người hắn triệt để bị chặt đứt.

Chỉ để lại nửa cơ thể chưa bị Ảnh Họa ăn hết.

Hai mắt hắn mở to, đến chết cũng không nhắm mắt.

Trong Thâm Uyên, đột nhiên bùng nổ một cơn rung chuyển dữ dội.

Một đám quỷ ảnh vô hình bỏ chạy tán loạn, bóng đen đằng sau giống như khoác lên người một tấm áo choàng che kín cơ thể.

Bóng đen khàn khàn gầm lên: “Là ngươi, lại là ngươi phá hỏng kế hoạch của ta một lần nữa.”

Bóng đen quay cuồng, ở những nơi mắt thường không thấy được, mấy sợi dây rối từ trên người hắn tràn ra, rải rác đến mọi ngóc ngách trên đại lục, yên lặng quấn lấy cơ thể của một số người, bắt đầu ăn mòn bọn họ.

Trong đó có một đám người, không hẹn mà cùng từ nơi xa xôi vạn dặm đi về một hướng.

Tiếng đánh nhau trong cung vẫn tiếp tục cho đến khi mặt trời lên cao.

Cảnh Đế vẫn mặc bộ đồ ngủ tối hôm qua, đi chân trần, sai người dời ghế ngồi trước tẩm điện, dáng vẻ rất nhàn nhã, chỉ thiếu sai người mang bữa sáng tới nữa là đủ bộ.

Sau khi bóp nát đan hoàn, trong khoảnh khắc toàn bộ cung điện vặn vẹo, vô số hắc y nhân đi ra từ góc tối trong hoàng cung, cực kỳ quỷ dị.

Thanh Dương kinh ngạc phát hiện, đám người này toàn là tu sĩ.

Còn là tu sĩ vô cùng mạnh mẽ.

Cảnh Đế ngồi ngay ngắn trên cao, vuốt ve lệnh bài trong tay.

Hai quân bài lớn nhất mà phụ hoàng để lại trước khi qua đời.

Một được để lại cho nữ nhi yêu dấu của hắn.

Hai là để lại cho người thừa kế do chính tay hắn lựa chọn, mục đích giúp người đó có thể tiếp tục bảo vệ vương triều.

Hôm nay không lâm triều, thỉnh thoảng có quan đại thần khẩn trương nhìn xung quanh, không biết trong cung xảy ra chuyện gì, lại bị cấm vệ quân chặn lại.

Khi cuộc chiến kết thúc, Cảnh Đế bình tĩnh bước qua mặt đất đẫm máu tươi, đi qua đình đài lầu các rồi dừng lại trước cửa tẩm điện của Trường Nhạc công chúa.

Hắn khó hiểu nhìn Kỳ Niệm Nhất đang ngồi trước cửa cung, chống cằm, ánh mắt mờ mịt nhìn về nơi xa.

“Hoàng muội?”

Nghe thấy âm thanh, Kỳ Niệm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi phản ứng lại mới nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, ta muốn tới Hành cung ở Cừ Châu để tìm một thứ.”

Nàng phản ứng hơi chậm chạp, Cảnh Đế nhìn đôi mắt màu vàng kim khác thường kia của nàng, trong lòng hơi lo lắng.

Hắn chậm rãi tới gần, sau khi ngồi xổm xuống, ôn hoà nói: “Muội muốn tìm cái gì, hoàng huynh đi tìm giúp muội.”

Thấy có người tới, Phi Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Kiếm chủ ở trong trạng thái kỳ quái này đã hơn một canh giờ.

Nàng không nhúc nhích cũng không nói lời nào, ánh mắt không có tiêu điểm, giống như căn bản không nhìn thấy hắn.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ liệu có phải do Bạch Trạch vẫn còn oán khí hoặc là đôi mắt kia có gì đó ảnh hưởng tới nàng hay không.

Sau khi mô tả chi tiết thứ mình đang tìm kiếm, Kỳ Niệm Nhất loạng choạng chống chân đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment