Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 134 - Chương 134.

Chương 134. - Chương 134. -

Như thể chỉ còn chút sức lực cuối cùng để gắng gượng đi làm chuyện kia, hiện tại đã có nơi gửi gắm, cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Thương Hoàn, Vẫn Tinh Phong.

Sau khi Yến Hoài Phong rời đi, trên Vẫn Tinh Phong rộng lớn cũng chỉ còn lại một mình Ôn Hoài Du.

Trên bàn đang hâm nóng một tách trà nhỏ, hắn ngồi ở đình viện, tự đánh cờ với bản thân.

Kể cả lúc ba đứa sư đệ sư muội không bớt lo kia ở nhà thì cũng không có ai đánh cờ cùng hắn.

Ba đứa vũ phu.

Ôn Hoài Du phủi đi bụi bặm không tồn tại trên quần áo, một mình đứng dậy rời khỏi nơi ở của mình.

Đi ngang qua căn nhà nhỏ bằng trúc của Kỳ Niệm Nhất, thời điểm hắn nhìn thấy một đám sinh vật tròn vo, bộ lông hai màu đen trắng giao nhau trong rừng trúc sau nhà, khóe mắt bất nhã giật liên hồi.

Sư muội không bớt lo của hắn luôn thích những thứ kỳ quái mà hắn không tài nào hiểu được.

Hắn không dùng linh lực hay pháp thuật, lựa chọn đi bộ lên đỉnh núi.

Đỉnh Vẫn Tinh Phong.

Trong truyền thuyết, đây là nơi bế quan của tu sĩ Đại Thừa cảnh duy nhất trong thiên hạ.

Ngón tay trắng như ngọc lướt qua thạch môn phủ đầy tuyết trên sơn đỉnh.

Rõ ràng đã lâu rồi không có người mang thứ gì vào trong.

Ôn Hoài Du phủi tuyết trên cửa đá, đặt lòng bàn tay lên trên.

Phía sau cửa, đợi hồi lâu không thấy hồi âm.

Ôn Hoài Du than nhẹ.

“Sư tôn à, người đúng là ra đề khó cho con.”

Hắn đang định xoay người rời đi, đột nhiên căn phòng trên sườn núi Vẫn Tinh Phong có ánh sáng lung lay.

Đó là nơi đặt hồn đèn của bốn huynh muội bọn họ.

Sắc mặt Ôn Hoài Du lập tức trở nên khó coi tới cực điểm, bóng dáng chợt lóe lên, nháy mắt đã biến mất.

Trong căn phòng nhỏ, hồn đèn sáng rực thuộc về Kỳ Niệm Nhất bỗng tắt ngúm, nhưng ngọn bấc trong đèn vẫn kiên trì lóe sáng, như muốn dùng hơi ấm còn sót lại để chiếu sáng đêm dài.

Ánh nến lập lòe trong mắt Ôn Hoài Du, sáng như sao.

Hắn nhớ tới lời mình nói khi Yến Hoài Phong bỏ đi - ta sẽ không giống lời đệ nói, tuyệt đối không biến thành kẻ huỷ diệt thế giới này.

Ôn Hoài Du sắc mặt không rõ, vân vê tàn đèn trên bàn.

Trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Cái này gọi là gì?

Nhất ngữ thành sấm*.

*Nhất ngữ thành sấm: một chữ thành sấm, nói đến những lời tiên tri và điềm báo trở thành sự thật.

Vạt áo màu đỏ thẫm quệt qua tuyết, không để lại chút dấu vết nào.

Khi bước ra khỏi sơn môn, Ôn Hoài Du cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang lén lút nhìn mình.

Hắn nhàn nhạt cười một cái, vung tay áo rộng, tất cả những người ẩn nấp trong bóng tối lập tức mất đi ý thức.

Nếu Kỳ Niệm Nhất có mặt ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra, hàng chữ nhỏ ghi tiến độ hắc hoá trên đỉnh đầu Ôn Hoài Du đã lên đến 30%.

Thời điểm Linh Hư Tử biết việc này, Vẫn Tinh Phong đã không có một bóng người.

Từ trăm năm trước Ôn Hoài Du đã tuân thủ nghiêm ngặt quy định mà Tiên Minh lập ra - nếu rời khỏi Thương Hoàn, nhất định phải có tu sĩ ít nhất là Hóa Thần cảnh trở lên ở cạnh giám thị, hơn nữa phải báo cáo cho Thương Hoàn và Tiên Minh trước.

Lần này lại âm thầm rời đi.

Tạ Thiên Hành nhìn Vẫn Tinh Phong vắng vẻ, lòng dần trầm xuống.

Mưa gió tới rồi.

Kỳ Niệm Nhất khó có thể trả lời hiện tại nàng đang trong trạng thái như thế nào.

Giống như lúc trước bị thương rồi trở thành linh hồn sau lưng nữ tu nọ, nàng cảm thấy bản thân lại chìm đắm trong giấc mơ khó có thể thoát ra.

Trước đây nàng cảm thấy Thiên Nhãn là phần thưởng ông trời dành cho nàng.

Có lẽ bởi vì ông trời lấy đi một đôi mắt của nàng, cho nên cho nàng một đôi mắt khác, một đôi mắt có thể nhìn rõ hơn, chân thật hơn.

Trước đây Thiên Nhãn đã nhiều lần giúp đỡ nàng trên con đường tu luyện, chỉ trong nháy mắt nàng có thể nhìn ra tu vi, lai lịch, thân phận thực sự của rất nhiều người, có rất nhiều thứ ở trong mắt nàng không thể làm giả được.

Hơn nữa kết hợp với Thiên Thính, nàng có thể nghe rõ suy nghĩ từ tận đáy lòng của người khác, chỉ cần ý nghĩ trong lòng bọn họ đủ mạnh thì có thể bị nàng nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment