Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 143 - Chương 143.

Chương 143. - Chương 143. -

Kỳ Niệm Nhất cau mày: "Bên ngoài đồn rằng thần kiếm có sát khí quá nặng, sẽ chậm rãi xâm chiếm hồn phách của kiếm chủ, mãi đến khi thần hồn của kiếm chủ tan hết, trở nên điên cuồng, vậy nên nhiều đời kiếm chủ của thần kiếm đều bị chết oan uổng. Nhưng nếu so với ngươi thì thanh kiếm này lại khiến ta cảm nhận được sát khí nặng hơn, càng không thể tiếp cận."

Phi Bạch đến chạm cũng không muốn chạm vào thanh đoản kiếm cuối cùng.

Trong mắt hắn chất chứa kiêng kị sâu đậm, bàn tay trong tay áo siết chặt lại, không muốn tới gần.

Giọng nói hơi cứng đờ, Phi Bạch do dự rồi nói: "Thanh kiếm này... từng giết chết người vô cùng mạnh mẽ, vậy nên oán khí của đối phương quấn quanh trên thân kiếm, trải qua nhiều năm lắng đọng, dần dần hình thành sát khí như hiện tại.”

“Chỉ cần rút kiếm sẽ lấy mạng, vô cùng nguy hiểm, đến bản thân người sử dụng cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm rất lớn."

Hắn nói xong thì dừng lại một lát, sau đó lại nói: "Nhưng kiém chủ tốt hơn hết vẫn nên làm quen với bản mệnh kiếm, sau này thứ bầu bạn lâu nhất với ngươi là nó."

Trong miệng hắn nói là nó, nhưng hàm ý rõ ràng là đang nói về mình.

Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ, nàng cất đoản kiếm về lại trong hộp, xếp chồng năm hộp kiếm gọn gàng trước mặt Phi Bạch, cười nói:

"Sau này các ngươi đều là huynh đệ tốt, nhất định phải chung sống hòa thuận.”

Nụ cười của Phi Bạch vỡ ra từng chút.

Huynh đệ tốt?

Nói hay lắm.

Hắn cảm thấy bây giờ mình rất giống chính thê mới cưới về chưa được bao lâu, một đám oanh oanh yến yến trong nhà đã kéo nhau tới cửa, hoan nghênh hắn gia nhập đại gia đình này.

Hắn cười như không cười, nói: "Như thế cũng tốt, chỉ là để ta quản lý thì có lẽ sẽ khá nghiêm khắc, e là trong khoảng thời gian ngắn đám đệ đệ sẽ không thích ứng được."

Kỳ Niệm Nhất chân thành nói: "Ngươi cứ việc làm thẳng tay, ta ủng hộ ngươi."

Vừa nói xong, nàng đã cảm giác được bản thể Phi Bạch treo ở bên hông âm thầm chấn động.

Một cảm giác uy áp mãnh liệt tản ra từ thân kiếm.

Năm thanh kiếm vừa rồi còn hăng hái bỗng đồng thời yên tĩnh lại, nằm yên trong hộp kiếm như năm thanh sắt.

Kỳ Niệm Nhất thấy cảnh này, trầm mặc.

Phi Bạch làm đương gia chủ phu dường như thật sự rất nghiêm khắc.

"Vì sao ngươi lại am hiểu đúc kiếm như thế?" Nàng nghĩ mãi vẫn không thông.

Đúc kiếm là một lĩnh vực rất rộng lớn, rất nhiều kiếm tu chỉ biết được sơ sơ, chỉ có thợ đúc kiếm dốc lòng theo con đường này mới có thể hiểu rõ huyền cơ trong đó.

Hỏi tới chuyện này, Phi Bạch rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là vì trên đời chỉ có một kiếm linh là ta."

Không biết Phi Bạch nhớ tới điều gì, vẻ mặt hơi ủ rũ, lại hỏi: "Xin hỏi một câu, sau này ta còn có đệ đệ tốt nào nữa không?"

Không ngờ Kỳ Niệm Nhất không trả lời ngay, ngược lại bắt đầu tự hỏi.

Phi Bạch không còn lời nào để nói.

Đây là vấn đề cần phải tự hỏi lại sao?

Một lát sau nàng nói: "Có lẽ... thật sự còn một thanh kiếm."

Phi Bạch day trán dựa vào bàn, hỏi với vẻ cam chịu: "Còn hoa thơm cỏ dại nào nói hết một lần luôn đi."

Bây giờ hắn đang thấy rất khó hiểu, vô cùng khó hiểu.

Kiếm tu thời nay sao có thể lăng nhăng như thế?

Nếu lời này để Kỳ Niệm Nhất nghe thấy được, nhất định nàng sẽ hiên ngang phản bác lại - Thứ ta chung thủy là kiếm đạo, chứ không phải là với một thanh kiếm nào.

Phi Bạch tùy tiện nghĩ cũng có thể đoán được nàng sẽ nói gì.

"Sao lại có cảm giác như lên nhầm thuyền giặc thế nhỉ?" Hắn lẩm bẩm.

Kỳ Niệm Nhất nói: "Trong bảy thanh kiếm của Vân Dã vẫn còn một thanh kiếm sót lại bên ngoài, tên là Lậu Ảnh Xuân. Nó là tín vật mà sư tôn ta trao cho Ngọc Sanh Hàn khi hai chúng ta đính ước, nếu ta từ hôn, tất nhiên có thể lấy lại tín vật, vậy thì cũng xem như gom đủ bảy thanh kiếm của Vân Dã."

Bình Luận (0)
Comment