Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144.

Chương 144. - Chương 144. -

Phi Bạch lại hỏi: "Vân Dã là người đúc những thanh kiếm này sao? Cũng đúng, nếu xét từ tay nghề và ý tưởng thì cả năm thanh kiếm này đều là thành phẩm của cùng một người."

Kỳ Niệm Nhất lại lấy làm lạ: "Vân Dã không chỉ là người đúc năm thanh kiếm này, hắn còn là người đúc ra ngươi, chẳng lẽ ngươi không có chút ấn tượng nào về hắn sao?"

Phi Bạch im lặng một hồi, chỉ lắc đầu: "Không có khả năng, con người không thể đúc ra được thần kiếm có linh hồn."

Đúng là hắn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời với người tên Vân Dã này.

Nhưng cho dù người đó là ai, dám viết cho kiếm chủ của hắn mấy dòng như thế kia, nếu sau này hắn gặp được Vân Dã, nhất định phải dạy cho tên đó một bài học mới được.

"Từ từ." Đột nhiên hắn kịp phản ứng: "Ngươi còn một vị hôn phu?"

Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: "Đúng vậy, nhưng chắc chắn ta sẽ đi từ hôn."

Phi Bạch hơi sửng sốt.

Hắn cảm thấy kiếm chủ của mình không phải loại người đã có vị hôn phu rồi còn đi hỏi cưới hắn.

Hắn có cảm giác đã xảy ra sai sót ở đâu đó.

Sau khi cất hộp kiếm vào, Kỳ Niệm Nhất tính dẫn Phi Bạch đi gặp hai vị sư huynh.

Nhưng vừa tính dắt Phi Bạch đi thì lại phát hiện mình tay của mình xuyên qua thân ảnh nửa trong suốt của Phi Bạch, không thể chạm vào hắn như lúc trước.

Luồng sáng mờ mờ xuyên qua cơ thể không có thực thể của Phi Bạch, hắn nói với Kỳ Niệm Nhất bằng vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để gặp bọn họ."

Nếu kiếm chủ chạm được vào hắn, vậy thì có thể dùng kiếm chủ làm cầu nối, mặc dù không thể nhìn thấy Phi Bạch nhưng ít nhiều gì người khác cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nhưng hôm nay có vẻ không được.

"Không sao, dù sao sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."

"Tương lai còn dài." Kỳ Niệm Nhất cười tủm tỉm nói với hắn.

Ban đầu Kỳ Niệm Nhất còn tính ở lại trong cung để nghỉ ngơi hai ngày, củng cố cảnh giới, tiện thể nghiên cứu thêm một vài chi tiết mà nàng còn chưa phát hiện ra bên trong bút ký của lão An Vương.

Kết quả vào buổi chiều có một con Kim Bằng bay tới bầu trời Tây Kinh, lúc giương cánh như che lấp đất trời, khiến cả Tây Kinh lập tức tối sầm đi, chẳng khác gì màn đêm buông xuống.

Kỳ Niệm Nhất rút kiếm, chuẩn bị xem thử là kẻ nào kiêu ngạo như vậy, bỗng có một người nhảy xuống từ trên lưng Kim Bằng.

Là Tiêu Dao Du.

Nàng khó hiểu nhìn Tiêu Dao Du nhảy xuống từ trên lưng Kim Bằng, sau đó vành mắt Tiêu Dao Du đỏ bừng, nhào tới ôm lấy nàng, một lúc sau mới nói: "Không chết là tốt rồi."

Kỳ Niệm Nhất bật cười: "Còn sống vui vẻ đây."

Tiêu Dao Du trừng nàng bằng đôi mắt đỏ ửng: "Ngươi có biết tin tức đệ tử quan môn của Mặc Quân chết dưới tay yêu tu đã lan truyền khắp nơi rồi hay không? Có rất nhiều người không tin, ai cũng nói phải chờ đến Nam Hoa luận đạo, nếu ngươi thật sự không xuất hiện thì mới bằng lòng tin tưởng."

"Nam Hoa luận đạo sao? Ta cũng chờ mong rất lâu rồi."

Nàng cảm nhận được thực lực Kim Đan cảnh hậu kỳ của mình trải qua chuyện lần này, tu vi đã nâng cao rất nhiều, Phi Bạch cũng rục rịch chờ mong được ra khỏi vỏ.

Tiêu Dao Du lo lắng hỏi: "Vậy ngươi còn không mau xuất phát, còn chưa tới mười ngày nữa là bắt đầu Nam Hoa luận đạo rồi."

Kỳ Niệm Nhất ngơ ngác nhìn nàng ta.

Lúc nàng rời khỏi Vô Vọng Hải, cách Nam Hoa luận đạo còn hơn nửa năm cơ mà, cho dù bị thương hôn mê một tháng thì cũng không đến mức chỉ còn lại mười ngày chứ.

"Nam Hoa luận đạo tổ chức sớm hơn dự kiến?"

Ôn Hoài Du sải bước tới, đúng lúc nghe thấy câu này, vậy là nói:

"Là muội hôn mê năm tháng rồi."

"Tại sao không ai nói cho ta biết?"

Bình Luận (0)
Comment